Mặc Mạch

Chương 65: Tương lai (05)




Học kỳ II của lớp 12 mới vừa khai giảng, gần như chẳng có chút thời gian giảm xóc nào, một đám học sinh chuẩn bị thi đại học đã phải vùi đầu vào giai đoạn tăng tốc. Thành tích thi thử tháng đầu của Lâm Mộ cũng không thay đổi gì nhiều so với trước đó, sáng sớm thầy Dương gọi cậu đến văn phòng mang bài thi về, có thuận miệng nói với Lâm Mộ vài câu về việc điền nguyện vọng.

“Em muốn theo y mà không ra nước ngoài học có hơi lãng phí đó.” Khôn Kiền có vài lần tổ chức điều tra thăm hỏi nguyện vọng của các em học sinh 12, mà Lâm Mộ cả ba lần điền phiếu đều là viết đại học trong tỉnh, thầy Dương cảm thấy rất tiếc, “Các trường đại học bên Giang Tô đều không phải đầu sỏ trong ngành y, mục tiêu của em lại là lâm sàng, thật sự không nghĩ đến chuyện thi ở trường nơi khác sao?”

Lâm Mộ chần chừ một lát, cuối cùng đáp: “Em không muốn rời xa Tô Châu quá.”

Thầy Dương: “Vậy Thượng Hải đi, Thượng Hải gần.”

Lâm Mộ lười nhác đáp: “Phải thi đậu mới được na.”

Thầy Dương nổi giận: “Thành tích của em bây giờ cố thêm chút nữa cũng có thể vào Thanh Bắc, sao tự dưng lại nhụt chí như vậy.”

Lâm Mộ im lặng không đáp, trong lòng có chút thẫn thờ không yên, từ sau lần trò chuyện với An Cẩm Thành, cậu và Lục Nhung mặc dù vẫn còn liên hệ với nhau, nhưng không thể trực tiếp gặp mặt. Khai giảng mới được một tuần, Lâm Mộ cũng không cố ý đi xuống khối 11 tìm, nghe An Cẩm Thành trở về sau khi giao các công việc cho các bạn, bảo là gặp phải Lý Tử.

“Không nghe nhắc gì đến việc Lục Nhung thôi học.” An Cẩm Thành buổi chiều phải đi, lúc này đang đứng ở hành lang nói chuyện với Lâm Mộ, “Nhưng có bảo một câu, nói là mấy hôm nay cậu ta chỉ học buổi sáng.”

Lâm Mộ im lặng, An Cẩm Thành thở dài, nhẹ giọng bảo: “Cậu nên nói chuyện với cậu ấy.”

“Nói cái gì?” Lâm Mộ bỗng hỏi, vẻ mặt không có cảm xúc, nhưng ngữ điệu lại hơi nóng, “Nói cậu ta nghe sao?”

An Cẩm Thành cau mày: “Cậu sao vậy? Bình tĩnh một chút.”

Lâm Mộ hít sâu một hơi, nói: “Cậu đừng xen vào chuyện của tụi này nữa.”

***

Buổi chiều Lục Nhung muốn xin nghỉ, phải đi tìm chủ nhiệm khối để ký tên vào giấy, Sở Lâm dẫn cậu theo lên lầu, đúng lúc khối 12 vừa tan học, Tưởng Thiên Hà với Tào Trạm từ xa nhìn thấy cậu liền hô lên: “Tiểu Lộc.”

Lục Nhung ngoái đầu lại, thấy Tào Trạm chạy đến: “Cậu làm gì đó?”

Có lẽ là do chỉ số thông minh hơi kém, cho nên Tào Trạm nói chuyện hay hỏi han đều rất thẳng thắn, chứ không thèm quanh co che giấu.

Lục Nhung nghĩ một chút, liền nói thật: “Tớ lên xin phép, có việc phải làm.”

Tào Trạm gật đầu, không hề nghĩ tới chuyện hỏi tiếp đối phương tính đi làm cái gì, mà chỉ hâm mộ Lục Nhung buổi chiều không cần phải học.

“Lâm Mộ đâu?” Lục Nhung không kềm được lòng hỏi Tào Trạm,” Dạo gần đây cậu ấy làm gì?”

Tào Trạm chớp hai mắt, ngây thơ đáp: “Thì làm bài với thi thử á, mới nãy cậu ấy vừa đi đến văn phòng đó.”

Lục Nhung hé miệng, tính hỏi tiếp nữa, nhưng Sở Lâm ở đằng trước đã cất giọng thúc giục vài lần.

“Cậu mau đi đi.” Tào Trạm nở nụ cười đến ngốc muốn chết, vô cùng mừng thay cho Lục Nhung, “Không cần phải học đó nha!”

***

Lâm Mộ chắp hai tay sau lưng, đứng yên nghe thầy Dương lải nhải khuyên bảo mình, nghe theo kiểu lời vào tai trái bay ra tai phải một hồi lâu, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, sau đó vang lên giọng nói tràn ngập sức sống của Sở Lâm, “Chủ nhiệm Trần, thầy ký giấy xin phép đi.”

Lâm Mộ theo bản năng ngoái đầu nhìn, lập tức chạm vào ánh mắt của Lục Nhung giữa không trung, cả người cứng đờ, mà ánh mắt cũng giống như bị đông lại.

Lục Nhung cũng đang nhìn cậu, trong mắt tựa hồ tràn ngập nóng ấm, như có dòng nước đưa tình đang róc rách chảy xuôi.

Lâm Mộ khẽ mím môi, lửa giận trong lòng lại vô duyên vô cớ bùng lên, cậu quay ngoắt đi chỗ khác, không thèm nhìn đối phương.

Lục Nhung: “…?”

Sở Lâm lại réo một câu: “Em đứng đó nhìn gì đấy? Lại ký tên đi.”

Lục Nhung không biết Lâm Mộ giận mình cái gì, cố nén hoài nghi trong lòng, bước tới cầm lấy bút ký tên của mình vào giấy xin phép, nào ngờ vừa mới ký xong, sau lưng đã bị ai đó vươn tay giật phắt tờ giấy kia đi mất.

Sở Lâm kinh ngạc: “Em làm gì đấy, Lâm Mộ?”

Lâm Mộ cương quyết nói: “Lục Nhung sẽ không thôi học, cậu ấy phải đi học tiếp, chữ ký này không tính.”

Sở Lâm chả hiểu ra sao cả: “Gì cơ?”

Lục Nhung mở miệng định giải thích, Lâm Mộ lập tức trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, nghiêm túc nói: “Tớ còn chưa tính sổ với cậu đó.”, rồi lại bảo, “Tóm lại cậu đừng hòng thôi học.”

Sở Lâm dở khóc dở cười: “Ai bảo Lục Nhung thôi học đấy, đây là giấy xin phép, Lục Nhung phải xử lý chuyện cửa hàng nhà cậu ấy, em xen vô làm gì đấy.”

Lâm Mộ nghe thế, nhất thời không kịp phản ứng, giấy xin phép trên tay bị Lục Nhung rút đi, thấy đối phương vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tớ không có thôi học, chỉ xin nghỉ vài ngày để xử lý chuyện nhà thôi.”

Sở Lâm: “Lục Nhung tính cho thuê mấy cửa hàng của nhà cậu ấy, bởi vì chưa đủ tuổi thành niên nên không thể ký hợp đồng cho thuê được, phải nhờ hiệu trưởng Chung làm người bảo đảm, mấy hôm nay đều đang làm thủ tục, chiều nay xin phép là để đến bên môi giới gặp mặt khách thuê.” Sở Lâm nói xong, cố ý ra vẻ vươn tay gõ gõ đầu Lâm Mộ, giọng điệu không vui nói, “Còn ở đây ‘tớ không đồng ý cho cậu thôi học’ nữa, ai đồng ý hả?”

Lâm Mộ đưa tay bụm trán, cả buổi trời không nói ra được nửa câu, mà Sở Lâm cũng mặc kệ cậu, cầm giấy xin phép tính đi tìm Chung Hòa, Lục Nhung cũng không vội rời đi mà đứng lại trước cửa văn phòng, chờ Lâm Mộ rề rà cả buổi mới chịu đi ra.

“Sao cậu lại trốn tớ?” Lục Nhung hơi cúi đầu nhìn Lâm Mộ, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Mộ cãi bướng: “Ai thèm trốn cậu.”

Lục Nhung: “Cậu trả lời tin nhắn chậm đi nhiều.”

Lâm Mộ: “…”

Lục Nhung vẻ mặt có chút tủi thân: “Có mấy lần qua hơn hai phút mấy mới thấy trả lời.”

Lâm Mộ liếc xéo đối phương một cái: “Đọc tin nhắn còn bấm đồng hồ hay gì?”

“Bấm chứ.” Lục Nhung ra vẻ đương nhiên đáp “Sợ để lỡ mất cái tin nào, không lập tức trả lời cậu được.”

Lâm Mộ bị câu này xiên thẳng vào lòng, cảm giác tim mình có dấu hiệu sắp tan rồi.

“Vậy tớ hỏi cậu.” Lâm Mộ không phải cố tình muốn lôi chuyện cũ ra nói, nhưng việc này nếu không làm cho ra lẽ, cậu tuyệt đối sẽ khó chịu hoài hoài, “Trước đó cậu dự định sẽ thôi học phải không?”

Lục Nhung không nghĩ mình có thể giấu được đối phương, nhưng trong lòng vẫn có chút muốn tự lừa dối mình.

Thấy đối phương không đáp, hốc mắt Lâm Mộ đột nhiên ửng đỏ, thiếu niên hỏi: “Tớ thật sự không đáng để cậu tin tưởng tới vậy sao?”

Lục Nhung bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng.

Lâm Mộ nhìn nam sinh, hỏi từng câu từng chữ: “Cậu đang sợ cái gì? Sợ tớ chịu khổ không nổi? Chăm sóc không được Mỹ Mỹ? Hay là sợ tớ thích cậu chưa đủ nhiều, từ từ rồi sẽ thấy chán cậu, thấy phiền Mỹ Mỹ?”

Lục Nhung lồng ngực phập phồng gấp gáp, có chút gian nan thốt lên: “Không phải…”

“Nếu không thì tại sao?”

Cửa văn phòng bỗng bị ai đó từ bên trong đẩy ra, thầy Dương xuất hiện ở giữa khe cửa, ló đầu dùng vẻ mặt quái dị nhìn hai người họ: “Sao không về lớp học đi còn đứng đấy làm gì?”

Lâm Mộ nhìn chăm chăm Lục Nhung thật lâu, cuối cùng dời mắt đi chỗ khác trước, lướt ngang qua đối phương đi về phía cầu thang.

Lục Nhung gật đầu chào thầy Dương một cái, sau đó vội vàng đuổi theo.

Cậu không dám đến gần Lâm Mộ quá, hai người cách có nửa cái cầu thang cứ thế mà đi tới, mãi cho đến khi người ở phía trước dừng lại, Lục Nhung đứng ở bậc thang trên cúi đầu nhìn đối phương.

Cửa sổ mái trên hành lang mở một nửa, ánh nắng chiều len lỏi chiếu vào, đạp xuống bên cạnh chân Lâm Mộ, thiếu niên xoay người, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, tựa như một ngọn đèn mờ không cách nào sáng tỏ.

“Tớ không có cách nào moi trái tim của mình ra cho cậu xem được, Lục Nhung.” Lâm Mộ nói, như thở một hơi dài thõng thượt, cậu im lặng hồi lâu, có chút cô đơn khẽ thì thào, “Nhưng tớ thật sự rất muốn rất muốn lấy nó ra cho cậu nhìn một cái.”