Mặc Mạch

Chương 75: Cuộc sống (02)




Đêm hôm ấy, bọn họ mỗi người đều có một xiên kẹo hồ lô. Phương Lạc Dao lúc sau còn làm rất rất nhiều, đều bị cất vào tủ lạnh để giữ tươi. Lâm Mộ ngồi ở trước mặt Lục Nhung ăn kẹo hồ lô, cơ mà lọt vào mắt đối phương lại giống như vị ngọt bị bọc một lớp đường, nhiều đến cả người đều là bột trắng.

Thế nên lúc trở về nhà, Lâm Triều ngồi ở yên sau xe đạp giơ tay ra dấu thủ ngữ với em trai mình 【 Hai đứa mi đang yêu nhau có đúng hông? 】

Lâm Mộ suýt chút nữa là trượt chân khỏi cái bàn đạp, quay đầu nhìn nét mặt lành lạnh không có chút cảm xúc nào của Lâm Triều, trong lòng băn khoăn không biết nên nói thật hay là nói xạo để gạt chị hai mình.

Lâm Triều nhìn lom lom đối phương một lát, lại ra dấu: 【 Hiểu rồi. 】

Lâm Mộ: “?”

Bà hiểu cái gì!?

Mãi cho đến khi hai người họ về tới nhà, Lâm Triều cũng không chịu nói cho cậu biết mình đã hiểu được cái gì.

***

Bởi vì hai đứa con đều không có ở nhà, Giang Uyển với Lâm Yến Lai hiếm thấy hưởng thụ “thế giới chỉ có hai người” suốt một ngày, mà nếu dùng lời của Lâm Mộ chính là “Trong nhà nồng nặc mùi chua lòm của cái thứ tên là yêu đương”

Lâm Triều ở nhà nghỉ ngơi được một hôm, sau đó lại bắt đầu chuỗi ngày một đường hai điểm kỳ viện cùng sư môn. Cô có trao đổi ý kiến với Lâm Yến Lai về dự định muốn đi đến Bắc Kinh của mình, thế cho nên nhà họ Lâm lại một lần nữa mở hội nghị gia đình quy mô khá là bự.

【 Con tính sẽ đi cùng cô Chương. 】Lần này Lâm Triều suy xét mọi mặt rất chu đáo, Chương cử đoạn Chương Mai vốn là sư phụ của Lâm Triều, cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp nữ hiếm hoi của quốc gia, cô rất xem trọng Lâm Triều.

Lâm Yến Lai tỏ ra do dự:【 Không phải ba mẹ không tin tưởng Chương cửu đoạn, nhưng con cũng biết tình huống của mình đặc biệt rồi, nếu như con muốn đi thì ba sẽ đi theo con. 】

Lâm Triều thở dài, lần này cô không nổi giận hay bực tức, chỉ ngồi suy nghĩ một lát, mới chầm chậm ra dấu nói:【 Con biết ba mẹ lo lắng cho con, nhưng con đã lớn rồi mà, cũng giống như bao học sinh bình thường khác, con muốn đi Bắc Kinh để “học tập” thôi mà. Ba năm học ở Khôn Kiền chẳng phải con đã thích nghi rất tốt sao? Lần này chỉ là đổi địa điểm thôi mà, với con mà nói đều giống nhau cả.】

Giang Uyển cũng không đồng tình:【 Khôn Kiền không giống nhau, nơi đó là vườn địa đàng, là một nơi rộng lượng biết khoan dung. 】

Lâm Triều nhướng mày, hoàn toàn không đầu hàng:【 Con biết, nhưng chính bởi vì biết cho nên Khôn Kiền mới trở thành nguồn sức mạnh cùng chỗ dựa tinh thần cho con, dù cho con có đi tới đâu cũng sẽ không thấy sợ hãi, vì con là học sinh của Khôn Kiền.】

Lâm Yến Lai nghe vậy giật mình kinh ngạc, cùng Giang Uyển liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt của hai người giống như muốn nói rồi lại thôi. Lần này Lâm Mộ hiếm thấy không chống đối lại ý kiến của chị hai mình, cậu khoanh tay ngồi một bên, lén lút trao đổi ánh mắt với Lâm Triều.

Giang Uyển nhìn sang con trai mình, giống như chịu nhớ ra là phải đối xử bình đẳng với con cái, bèn thay đổi “nòng súng” chuyển sang hỏi Lâm Mộ: “Có điểm chưa?”

Lâm Mộ cố ý chua lòm nói: “Ố ồ, cuối cùng cũng nhớ tới con rồi à.”

Giang Uyển vờ như muốn cầm dép lê chọi cậu, Lâm Mộ che mặt mình lại hô toáng lên: “Bảo đảm đạt chỉ tiêu, xin tổ chức cứ yên tâm!”

Lâm Yến Lai: “…”

Lâm Mộ tự đánh giá điểm mình hẳn là ổn vào Giao Đại, đến cả phí điền nguyện vọng cậu cũng chẳng xin bố mẹ, tự lên mạng ghi danh xong rồi giao một nửa tiền, còn không quên chụp ảnh share cho Lục Nhung.

“Chúc mừng.” Lục Nhung trả lời rất nha, cũng kèm theo một tấm ảnh chụp mình đang giải đề.

Lâm Mộ trêu ghẹo: “Chăm chỉ dữ ta.”

Lục Nhung: “Thành tích hồi trước của tớ hơi kém, nếu không cố gắng sợ là không đậu đại học nổi.”

Lâm Mộ nghĩ một lát, nói: “Hay để tớ dạy kèm cho cậu ha?”

Lục Nhung: “Vất vả lắm mới tốt nghiệp nghỉ hè, cậu thư giãn đi, đợi đến khai giảng rồi kèm cũng không muộn.”

Lâm Mộ gửi một cái meme “Đau lòng quá đi” nói: “Tới khai giảng tớ phải đi Thượng Hải học rồi, phải chờ tới một tuần mới trở về được một lần.” Lời này Lâm Mộ chỉ nói có một nửa, dân học y sợ là cuối tuần cũng không có thời gian, lỡ như mà kẹt thí nghiệm e là không thể trở về được.

Tên nhóm chat lại bị Lâm Triều sửa thành [ Ước mơ thành sự thật ], người đầu tiên share thành tích chính là Tào Trạm, lần này vận may của cậu nhỏ quả thật là bùng nổ đến đáng sợ, suýt soát vừa đủ điểm các môn văn hóa, cơ mà tiếc là không đủ tiêu chuẩn nguyện vọng một vào khoa thiết kế trang phục, đành phải lựa chọn nguyện vọng điều chỉnh.

“Tớ có thể học tiếp rồi!” Đây là điều mà Tào Trạm thấy vui vẻ nhất, trong đầu cậu không phân biệt rõ ràng lắm về nguyện vọng hay điều chỉnh gì, dù sao mấy thứ này đều có Kỷ Văn Thanh quan tâm giúp cậu.

Tôn Hải hiện tại đang theo giờ bên Úc, thường xuyên trực tuyến vào buổi tối, cũng rất sẵn lòng khen ngợi cổ vũ Tào Trạm: “Dữ nha, sau này Mê Mang sẽ là nghệ thuật gia rồi!”

Tào Trạm cũng rất là phấn khởi háo hức: “Để tớ làm đồ cho mọi người nha, mọi người muốn cái gì?”

Lâm Triều hoàn toàn không hề khách sáo, lập tức chỉ đích danh: “Muốn túi xách.”

Tưởng Thiên Hà: “Mai mốt tạo một cái thương hiệu, biết đâu chừng về sau có thể sánh vai trở thành Channel, Hermes hay là Prada phiên bản Trung Quốc cũng nên.”

Mấy lời này mà có lỡ để người ngoài nghe thấy, hẳn là họ sẽ cảm giác đám nhóc con này rất không biết tự lượng sức mình, thậm chí nghe mà nực cười. Cơ mà đối với đám trẻ tuổi ở trong cái nhóm chat ấy mà nói, bọn họ chẳng hề cảm thấy đó là những lời nói mơ mộng hão huyền đâu. Người trẻ tuổi vốn dĩ chẳng biết sợ trời sợ đất, không rõ biển rộng mênh mông cũng chẳng hay vực sâu hun hút, những lời nói ra khỏi miệng đều tràn đầy dũng khí cùng tự tin, như chỉ muốn giẫm đạp phá tan cả trời đất này thôi.

Ngoại trừ Tào Trạm lọt nguyện vọng ra, Tưởng Thiên Hà cũng thuận lợi vượt qua điểm vào đại học hạng hai, cậu chàng chọn một nhà đại học ở khu vực Trung Bộ, chuẩn bị trải nghiệm cuộc sống muôn màu rực rỡ ở đại học.

Trong nhóm chat cũng chẳng thấy có không khí phiền muộn biệt ly cái gì, hiện tại thời đại thông tin phát triển, dù cho có kẻ trời nam người đất bắc cũng chẳng khác gì đang ngay trước mặt.

Tầm giữa tháng 7, Lâm Mộ nhận được thư thông báo trúng tuyển từ đại học, đám bọn họ hẹn sẵn từ trước cùng nhau trở về Khôn Kiền tham dự lễ tốt nghiệp. Tuy bảo là lễ cơ mà thực chất chỉ là cầm theo thư thông báo trúng tuyển trở về gặp mặt nhau một cái, cũng báo tin mừng cho các thầy cô trong trường chung vui.

Mấy lúc như vậy làm sao mà thiếu được thầy hiệu trưởng Chung Hòa, nếu có thể hẳn là ông đã giăng đầy mấy cái biểu ngữ nghênh đón chúc mừng các nhóm học sinh tốt nghiệp rồi.

Lễ bắt đầu vào buổi sáng, các học sinh lục tục tiến đến, tuy rằng không tổ chức một cách chính thức trang trọng, nhưng các quy trình vẫn là phải có. Chung Hòa dọn trống một nửa sảnh lễ đường, xếp mấy cái bàn nhỏ. Sở Lâm lần lượt phát cho mọi người bảng điểm ghép với sổ tốt nghiệp. Sổ tốt nghiệp không giống với bằng tốt nghiệp, được thiết kế rất có tâm, bên trong có vài trang giấy, ghi lại những khoảnh khắc quan trọng nhất của từng em học sinh trong ba năm học ở Khôn Kiền.

Lâm Mộ nhận được sổ tốt nghiệp thuộc về mình nhưng chưa kịp xem bên trong thế nào, Tào Trạm ở bên cạnh hấp tấp vội lật ra xem, trang đầu tiên chính là tấm ảnh chụp cậu mặc váy đứng ở trên bục chủ tịch, Tưởng Thiên Hà rú lên một tiếng, cũng cầm cái của mình lật ra xem, phát hiện mỗi người đều có một tấm ảnh hệt như vậy.

“…” Lâm Mộ nghệch mặt ra, “Hôm đó có ai chụp hình à?”

Cả Tào Trạm lẫn Tưởng Thiên Hà đều mặt mày ngơ ngác, mà rõ ràng không chỉ có ba người bọn họ “bị hại”, cơ hồ mỗi một nam sinh nhận sổ tốt nghiệp đều có kèm theo ảnh chụp mặc váy này.

Việc lần ấy là do Lâm Mộ bày đầu, An Cẩm Thành đứng ra tổ chức, quả thực là vận động cả khối cùng làm, không ai trốn thoát.

Tưởng Thiên Hà nghiến răng nói: “Lão tặc Chung Hòa! Đúng là độc ác quá sức!”

Lâm Mộ cũng cạn lời, cậu lấy di động ra thảo luận việc này với thành viên trong nhóm, ba thành viên đang tính buổi chiều đến trường tham dự tốt nghiệp hay tin mà như bị sét đánh ngang tai.

Tôn Hải thấp thỏm lo âu hỏi: “Lông chưn tao có dài lắm không?”

Lâm Mộ: “Chẳng những dài, còn rất đậm rất rõ.”

Tôn Hải: “…”

Lâm Triều bên kia spam một đống meme “Cho ngó cái coiiii”.

Lâm Mộ không nén được cười, hỏi: “Chừng nào mới tới?”

Tôn Hải: “Tao giờ tới sân bay rồi, chắc cỡ hai tiếng nữa, An thiếu gia với Tiểu Lộ Điểu đi cùng chuyến, chắc là tầm chiều.”

Lâm Mộ nhắn một câu “Tối nay cùng nhau ăn một bữa”, vừa mới cất di động vào túi, liền nhìn thấy Lục Nhung dẫn theo Trần Mỹ Hoa xuất hiện ở ngoài cửa sảnh lễ đường.

Mạc Hiểu Hiểu với Lý Tử cũng đến, hai cô gái còn mang theo một bó hoa, dúi vào lòng Tào Trạm.

“Chúng ta cùng nhau chụp hình đi.” Mạc Hiểu Hiểu kéo gậy tự chụp ra, kêu gọi mọi người tụ tập lại “Lục Nhung cao nhất, đứng ở phía sau đi.”

Lục Nhung nghe vậy vòng ra sau cùng, đứng ở bên cạnh Lâm Mộ, thấy đối phương đang cúi đầu lật quyển sổ tốt nghiệp trên tay.

“Nhìn cái gì đấy?” Lục Nhung nhỏ giọng hỏi.

Lâm Mộ ngẩng đầu nhìn nam sinh khẽ cười, úp tay đóng lại trang cuối cùng của sổ tốt nghiệp.

“Sang năm cậu sẽ biết.” Cậu tựa vai vào vai Lục Nhung, hồi lâu lại không kềm được lòng, nói: “Đừng nhìn tớ, nhìn vào ống kính kìa.”