Mặc Nhiễm Kinh Niên

Chương 45: Hồi vương đô




Biết Mặc Phong Hoa đã âm thầm phái người đưa Niệm Hà đi Nguyên Mộc thành, Thư Lâu cũng thả tâm, liền nói cho Tần Yên hiện tại Niệm Hà hẳn là không có việc gì.

“Tần cô nương về sau có tính toán gì không?” Thư Lâu nhìn Tần Yên thời điểm đối phương đã muốn thu thập tốt hành lý.

“Bên người Niệm Hà có người của vương thị vệ, ta là không có biện pháp đi tìm nàng , về phần sau này, ta chỉ muốn làm một người tự do mà thôi.” Tuy là nói như vậy, nhưng trong ngôn ngữ cũng vẫn là có chút bất đắc dĩ.

Nếu không phải bị ép hôn, ai lại nguyện ý rời nhà trốn đi?

Tần Yên đeo gánh nặng trên lưng, trong tay cầm theo kiếm cười nói:“Nhưng ta vẫn sẽ trở về , dù sao nếu ta ly khai, phụ thân chỗ đó cũng không hảo công đạo, chỉ là ta nghĩ sau khi trở về muốn đi chung quanh …… Sợ về sau rốt cuộc ra không được .”

Cuộc sống trong cung tuy rằng giàu có xa xỉ, lại như là một ***g chim hoa lệ đem ngàn vạn thế giới đều thu thành một nhà giam giam cầm cả đời, huống chi cuộc sống trong cung cũng không tốt đẹp giống người bên ngoài  tưởng tượng như vậy, ngươi lừa ta gạt, ngươi tranh ta đoạt, trong tối ngoài sáng và  chính trị triều đình khúc mắc cùng một chỗ, dù có muốn im lặng sống cũng không có biện pháp.

Cuộc sống ngoài cung có lẽ có phong có vũ, nhưng ít ra tự do, ít nhất khoái hoạt.

Tần Yên đại thể nhất tẩu liễu chi (trốn một lần được rồi) , thiên hạ lớn như vậy, nàng một thân võ nghệ nếu là có tâm không để người tìm được cũng có thể làm được, nhưng chung quy là một nữ nhi có nhuyễn tâm tràng ( dễ mềm lòng) , không có biện pháp từ bỏ gia đình , cùng với thân là người sống dưới quyền lực hoàng tộc thì khó có thể thờ ơ .

Thư Lâu tại hoa điền nhìn mạt hồng ảnh kia dần dần rời đi, dưới bầu trời xanh  xám cùng thổ địa giao nhau  biến thành một chút đỏ sẫm, hắn rốt cuộc không nói cho Tần Yên hẳn là nên rời nhà trốn đi làm người tự do hay cuối cùng trở về làm cá chậu chim ***g bị vận mệnh chi phối, hắn tin tưởng Tần Yên có sự lựa chọn của chính mình .

Giống như chính hắn, cũng sẽ lựa chọn.

Hiện nay hắn có thể làm thần tiên tiêu dao sự ngoại, chỉ là đây không phải con đường hắn sẽ lựa chọn.

“Phong Hoa, ta muốn hồi vương đô.” Thư Lâu nhìn nam nhân bên cạnh cùng hắn sóng vai đứng , vẫn có người có thể đứng cùng mình, mặc kệ là tiêu dao sự ngoại hay trở lại hồng trần hỗn loạn khúc mắc, giống như đều có thể không cố kỵ chỗ nào.

“Ngươi đi đâu ta liền đi nơi đó .”

Thư Lâu một quyền nhẹ nhàng đánh vào trên vai Mặc Phong Hoa mắt trợn liếc một cái :“Ta là nói, ngươi còn muốn lấy  khuôn mặt này cùng ta hồi vương đô a?”

Việc dịch dung tự nhiên là không làm khó được Mặc Phong Hoa, bất quá nếu muốn thoải mái ở bên cạnh  Thư Lâu nên có một thân phận thích hợp, giây lát qua đi, Mặc Phong Hoa liền lấy một hình tượng hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Thư Lâu.

Kỳ thật cũng không thể nói là hoàn toàn mới, diện mạo không có hoàn hoàn toàn toàn thay đổi, chỉ là đem đầu tóc buộc chặt đội lên ngọc quan , nơi chân mày giống như có chút thay đổi, đại khái vẫn là có thể nhìn thấy bộ dáng Mặc Phong Hoa, bất quá cả người đều trở nên ôn nhuận như ngọc, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Phong Hoa cái dạng này, phỏng chừng sẽ nghĩ  đối phương là công tử nhân gia nhà giàu nào đó .

“Không sai a.” Thư Lâu nhịn không được liên tục gật đầu khen ngợi, hắn vòng quanh Mặc Phong Hoa một vòng, cười nói,“Mặc Phong Hoa tên này trong cung là cấm kỵ, ta gọi ngươi Phong Nguyệt hảo, là ân nhân cứu mạng khi ta bên ngoài du ngoạn, nhìn ngươi tài hoa hơn người, liền muốn  ngươi tiến vương đô thi trổ tài hoa.”

“Cẩn tuân sư phó chi mệnh.” Vân tụ (tay áo) vung, Mặc Phong Hoa hướng tới Thư Lâu vái chào, hữu mô hữu dạng (có khuôn có mẫu = ngoan ngoãn) , chọc cho Thư Lâu thiếu chút nữa bật cười.

Thư Lâu xoay người, hướng tới phương hướng vương đô kia nhất chỉ:“Phong Nguyệt công tử, chúng ta trở về.”

.

.

.

Nhảm tí :

Tiểu Lâu : “Mặc Mặc  !!!!”

Phong Hoa : “Dạ, sư phọ ~ !”

Tiểu Lâu : “Chúng ta cùng đi tây thiên thỉnh kinh nào!!!”

Phong Hoa :  :  “……..”   

Ngọc quan

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~