Mạc Phụ Hàn Hạ

Quyển 2 - Chương 1




Mấy hôm trước, Mộc Hàn Hạ đã thuê xong phòng trọ, là một căn hộ nhỏ có hai phòng, phòng bên cạnh là một đôi tình nhân. Cô mới đến nên mọi chuyện đều khách sáo nhường nhịn, ở chung cũng tốt, chỉ trừ buổi tối.

Đêm nay Mộc Hàn Hạ đang ngủ say đột nhiên tỉnh dậy, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng giường dao động “kẽo kẹt”, cô yên lặng cầm lấy gối che kín tai.

Ánh trăng đầu giường sáng như nước, chiếu rọi rõ ràng, tuy đối với mọi thứ ở phía Bắc như: phòng trọ, khí hậu, tường ngăn...cô không quá thích ứng, nhưng trong lòng vẫn có khát khao mơ hồ như cũ.

Trong đêm dài yên tĩnh, cô bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Mạc Thần. Nhớ tới đêm đó bọn họ gặp mặt lần cuối ở thành phố Giang, khi cô quay đầu lại ở quán nướng, nhìn thấy ánh mắt tối tăm như đầm nước sâu của anh ta. Khi đó làm sao cô có thể nghĩ đến anh ta lên kế hoạch bám theo cô đến Hải Nam, sau đó đâm cô một nhát dao sau lưng?

Nếu nói trong lòng Mộc Hàn Hạ không có khúc mắc với chuyện này là không thể, nhưng giống như cô nói với Hà Tĩnh, cô có thể hiểu được. Dựa vào giao tình của cô và Lâm Mạc Thần, chẳng lẽ ở trên thường trường người ta sẽ làm anh hùng chắp tay nhường mỹ nhân sao?

Tuy nhiên điều này đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện tại Lâm Mạc Thần đã ném cho cô cơ hội tốt nhất, cô nhất định phải nắm chắc.

Sáng sớm hôm sau, phòng bên cạnh vẫn còn yên lặng ngủ, Mộc Hàn Hạ đã ra khỏi cửa. Ngồi tàu điện ngầm 30 phút, lại ngồi xe buýt 30 phút mới tới công ty Lâm Mạc Thần, cũng là công ty sau này cô làm việc.

Hôm nay công việc quan trọng nhất của cô là thủ tục nhậm chức. Giám đốc nhân sự là một người phụ nữ già dặn hơn ba mươi tuổi, rất thân thiện, nhưng khi lật đến phần tài liệu về bằng cấp, hơi giật mình:“Bằng của cô là bằng trung học? Là bằng bổ túc?”

Mộc Hàn Hạ đáp:“Đúng vậy.”

Đối phương gật đầu:“Ừ, tôi đã biết.”

Mộc Hàn Hạ lại hỏi:“Giám đốc, có phải nhân viên của công ty, bằng cấp đều rất tốt không?”

Mộc Hàn Hạ cười nói:“Vâng, cám ơn chị.” Nhưng trong lời nói của cô cũng có mấy phần bất an.

“Đúng rồi, hiện tại bộ phận thị trường chỉ có một mình cô, trước hết cô cứ ngồi cùng với đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế nhé.”

Mộc Hàn Hạ sửng sốt.

Ở trong khu vực làm việc, tất cả các nhân viên đều ngồi chung một chỗ, chỉ có Lâm Mạc Thần với mấy vị giám đốc có văn phòng riêng. Hôm nay chỉ có mười mấy nhân viên ở đây, Mộc Hàn Hạ vừa mới ngồi vào vị trí của mình đã có cô gái trẻ tuổi bên cạnh ló đầu ra:“Xin chào, tôi là La Khôn làm ở bộ phận kinh doanh.” Chàng trai trẻ bên kia đứng lên:“Chào đồng nghiệp mới, tôi là Trần Chi Đạc ở bộ phận thiết kế.”

Mộc Hàn Hạ bắt tay chào hỏi từng người, cảm thấy bọn họ thật thân thiện và lịch sự, khí chất hoàn toàn khác biệt với nhóm nhân viên siêu thị.

Đúng lúc này Lâm Mạc Thần đến.

“Lâm tổng.” “Chào buổi sáng Jason.” Không ít người chào hỏi anh ta, anh ta cầm cốc Starbucks trong tay, áo vest khoác lên khuỷu tay, áo sơ mi cà vạt chỉnh tề. Anh ta khẽ cười, khuôn mặt nho nhã khiến người ta như tắm trong làn gió xuân, Mộc Hàn Hạ giật mình, đây là bộ dáng anh ta đối với người nhà.

Ánh mắt của anh ta cũng dừng trên người Mộc Hàn Hạ, sau đó đi về phía cô. Mộc Hàn Hạ dõi theo anh ta, trong lòng nghĩ anh ta bảo cô đến làm “quản lí bộ phận thị trường” hơi có phần lừa người. Bộ phận này chỉ có mình cô làm người tham mưu, làm trợ lí hay làm quản lí căn bản không hề có gì khác biệt hết.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, Lâm Mạc Thần đứng lại bên cạnh cô, ánh mắt hai người im lặng nhìn nhau, tay anh ta khẽ chạm lên bả vai cô, khuôn mặt nhìn về phía mọi người:“Các vị, đây là Mộc Hàn Hạ quản lí mới tới của bộ phận thị trường, cô ấy từng lập thành tích xuất sắc trong cuộc chiến hệ thống siêu thị. Hi vọng sau này quản lí Mộc cũng sẽ đạt được nhiều công trạng cùng với công ty.”

Mộc Hàn Hạ bất ngờ cảm thấy ấm áp trong lòng, tiếng vỗ tay đã vang lên khắp xung quanh. Cô vội cúi đầu cười:“Cám ơn mọi người.” Bàn tay đặt trên vai cô cũng đã buông xuống, chờ đến khi cô ngẩng đầu chỉ thấy anh ta cười, xoay người đi vào văn phòng.

Thời gian tiếp theo, Mộc Hàn Hạ ngồi ở chỗ xem tư liệu công ty, không xem không biết, vừa xem đã thấy đúng là bất ngờ. Hóa ra công ty “Phong Thần” của Lâm Mạc Thần kinh doanh trang phục, Mộc Hàn Hạ khó có thể liên hệ được người như Lâm Mạc Thần với ngành kinh doanh trang phục, nhưng điều này cũng giải thích được tại sao vì sao trang phục của Vĩnh Chính trước đó lại tốt như vậy.

Lâm Mạc Thần mua một nhà máy ở vùng ngoại ô Bắc Kinh. Bộ phận chính của công ty là thiết kế đã hoạt động, bộ phận quản lý và nhân sự đều vì tháng sau khai trương cửa hàng nên phải phụ trách quản lí và phục vụ, còn những công việc rải rác khác như: hành chính, tài vụ, sân khấu... đương nhiên đều thuộc về bộ phận thị trường của cô.

Nhanh chóng tới giữa trưa, La Khôn và Trần Chi Đạc ở bên cạnh đều có việc phải ra ngoài, những đồng nghiệp khác đều đi ra ngoài hoặc đi xuống dưới lầu ăn, Mộc Hàn Hạ chưa quen thân với ai, một mình đi xuống lầu, đứng ở đầu phố phóng tầm mắt ra xa phát hiện đều là nhà hàng đắt đỏ, cô không muốn đi vào. Thứ rẻ nhất là KFC, nhưng cũng tận 30 tệ, hơn nữa cô lại chả thích ăn.

Cô bối rối đứng ở cửa hàng KFC, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau:“Tiền lương tôi trả cho cô không đủ sao? Ngay cả loại thức ăn bỏ đi này cũng không ăn được?”

Mộc Hàn Hạ xoay người, ánh mặt trời rực rỡ, áo sơ mi trắng của Lâm Mạc Thần dưới ánh mặt trời hơi chói mắt, cô đáp:“Ăn được, nhưng 30 tệ ăn KFC thì quá lỗ vốn, hơn nữa ăn cũng chả ngon lành gì.”

Lâm Mạc Thần liếc nhìn cô:“Đi theo tôi.”

Vì thế Mộc Hàn Hạ đi theo anh ta, xuyên qua con phố dài, qua nhiều ngõ nhỏ, tới cửa một nhà hàng thoạt nhìn vô cùng thanh nhã sa hoa. Mắt thấy phải ăn chực cơm của anh ta, Mộc Hàn Hạ hơi ngượng ngùng, nhưng Lâm Mạc Thần hoàn toàn không định tham khảo ý kiến của cô, đi về phía trước một mình, hơn nữa cô cũng có chuyện muốn hỏi anh ta.

Khi hai người đi vào, lúc này cũng đã có khá nhiều người. Trong lối đi nhỏ, một nhân viên phục vụ đi tới trước mặt, trong tay là một khay đựng đầy đồ ăn, Lâm Mạc Thần nghiêng người tránh đi, đứng sát vào bên cạnh Mộc Hàn Hạ. Anh ta vốn cao hơn cô một cái đầu, bả vai Mộc Hàn Hạ tựa vào ngực anh ta. Hai người không ai nhúc nhích, dường như chưa tỉnh giấc. Trái tim Mộc Hàn Hạ giống như hồ nước hơi gợn sóng, rồi lại yên tĩnh không tiếng động, đảo mắt đã thấy anh ta đi đến phía chiếc bàn trống.

Mộc Hàn Hạ ngồi đối diện với anh ta, anh ta cầm lấy thực đơn đưa cho cô, Mộc Hàn Hạ xua tay:“Tôi không biết gọi đâu, anh gọi đi.”

Anh ta liếc nhìn cô, mở thực đơn ra:“Có muốn ăn gì không?”

Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm, vẻ ngoài quý ông đầy phong độ của anh ta đúng là ghi điểm, cười đáp:“Tôi chưa từng thử gì ở đây, món gì cũng được.”

Kết quả Lâm Mạc Thần gọi nhân viên phục vụ tới, gọi hết một lượt những món ăn có trong thực đơn, Mộc Hàn Hạ vội ngăn cản:“Lâm tổng, đủ rồi, ăn không hết đâu.”

Vẻ mặt Lâm Mạc Thần lạnh nhạt:“Ừ, tôi cũng không thích lãng phí, ăn không hết cô gói mang về.”

Mộc Hàn Hạ: “...”