Mạc Thượng Tang

Chương 11




223289_281490475303225_1897784302_n2

(Hình chỉ mang tính minh họa)

℘ Đệ thập nhất chương ℘

..::οΟο::..

Trở lại trong phòng, y mệt mỏi ngã xuống giường, không ngừng trằn trọc. Trong lòng như có một khối đá đè nặng lên, trước sau đều cảm thấy không an tâm. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trong đầu không ngừng đếm số, ý đồ muốn dùng nó làm cho chính mình đi vào giấc ngủ, thế nhưng cuộc trò chuyện ở Đông Tương phòng luôn khiến cho y có cảm giác bất an.

Từ chuyện liên quan tới Phi Long bảo, minh chủ võ lâm, Yên Chi các cho đến chuyện lệnh bài bị trộm mất, những âm mưu liên tiếp xảy ra khiến cho lòng y luôn nghi ngờ lo lắng, rồi lại phải cẩn thận đề phòng. Điều này làm cho y nhớ tới những cuốn tiểu thuyết trinh thám đã đọc lúc nhỏ ở kiếp trước. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc lại u mê, nếu bị cuốn vào bên trong cái vòng lẩn quẩn này, thì rất khó để đứng ở góc độ người xem mà xử lý. Hết thảy những chuyện Yên Chi các đã làm gần đây chỉ là một bắt đầu, nhằm thống nhất giang hồ?! Y đương nhiên sẽ không cho rằng mục đích của bọn họ lại đơn giản như vậy. Rốt cuộc bọn họ muốn cái gì? Có mục đích gì? Còn có lúc đó phụ thân đã nói, hắn cùng Yên Chi các tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào. Vậy thì vì sao y lại có cảm giác quen thuộc với Yên Chi các như vậy?! Theo như Phù Dao nói thì các chủ mỗi đời Yên Chi các đều họ Nhuyễn, các chủ hiện nay của Yên Chi môn là một kỳ nữ nổi danh, niên kỷ gần năm mươi.

Nhuyễn…Nhuyễn?! Trời ạ, như thế nào lúc này mới nhớ ra a? Mẫu thân mất sớm của y tên đầy đủ là Nhuyễn Yên La, đây không phải cũng họ Nhuyễn sao? Nàng cùng Yên Chi các có quan hệ gì? Họ Nhuyễn là họ duy nhất của mỗi đời môn chủ Yên Chi môn…Chuyện này càng lúc càng phức tạp a, đến khi nào thì mọi chuyện mới có thể rõ ràng đây? Quên đi, không cần quan tâm tới nó nữa…Có thể ngày mai sẽ tốt hơn.

Những ngày tiếp theo, Phi Long bảo không xảy ra bất cứ chuyện dị thường nào. Mỗi ngày Tiểu Duyến đều quấn lấy y, bắt y phải đi dạo với nàng, đây chính là chuyện khiến y phiền não không ngớt. Không biết vì sao, từ sự kiện ở đại hội kén rể tới giờ, y không còn nhìn thấy thân ảnh Cố Thải Điệp một lần nào. Nàng ta giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi này, nhưng đúng lúc này lại có một tin tức khiến y có thể chắc chắn rằng, nàng ta vẫn còn ở trong Phi Long bảo.

“Phi Ly, lại có tin tức mới truyền đến”. Mộ Phù Dao đến bên cạnh y nhẹ giọng nói, sau đó lôi kéo y vào trong phòng, lặng lẽ đóng cửa lại: “Lần trước ngươi muốn ta tìm hiểu cái tên thư sinh họ Chu kia, ta vốn cho là không tìm được bất kỳ manh mối nào, hiện tại mới biết được, thật đúng như những gì ngươi đã dự đoán trước đó. Không hổ danh tài xem bói kiếm tiền của ngươi a”.

“Được rồi. Chu Văn Kiệt hắn xảy ra chuyện gì? Nói đi”. Sắc mặt của y hơi trầm xuống, phượng mâu mê hoặc ánh lên tia nguy hiểm cắt đứt lời y: “Xem bói kiếm tiền? Thật coi ta là mấy tên thầy bói chuyên đi gạt người kiếm tiền a?!”

“Nga. Khụ. Là như vậy”. Y nhấp một ngụm trà, sau đó nói tiếp: “Chu Văn Kiệt bị người ám sát. Tuy ta đã ngầm phái người bảo vệ hắn, nhưng không ngờ bọn sát thủ kia hết sức giảo hoạt, chúng lừa những hộ vệ của ta đi nơi khác, sau đó đem tên kia giết chết”.

Dương đông kích tây?! Thật không đơn giản a, có thể lừa gạt được một đám hộ vệ, đem người giết đi. “Được rồi, không có thứ gì đặc biệt để lại sao?”

“A! Nếu ngươi không hỏi tới ta thật đúng là quên mất. Nghe thuộc hạ báo cáo lại, lúc đó trong phòng Chu Văn Kiệt xuất hiện một mùi Liên* hương thoang thoảng, nếu không chú ý, căn bản không thể nào phát hiện được. Hơn nữa có thể khẳng định mùi hương đó là từ trên người sát thủ, bởi vì Chu Văn Kiệt là một người cực kỳ khô khan, trong phòng hắn không thể nào xuất hiện hương thơm. Hơn nữa, lúc đó Chu Văn Kiệt đang mượn rượu giải sầu, khắp cả phòng chỉ toàn mùi rượu a”. Dừng một chút, lại nói: “Ân ∼ đúng rồi, còn có một chuyện vô cùng kỳ lạ”.

“Kỳ lạ?” Mạc Phi Ly khẽ nhướng mày nhìn y.

“Đúng vậy, lúc đó trên thi thể của Chu Văn Kiệt không có bất kỳ vết thương nào, thoạt nhìn giống hệt như say rượu mà chết”.

Liên hương? Không có vết thương? Say mà chết? Đó chẳng phải là dấu hiệu trúng “Huyết Liên Túy” sao, thế nhưng nó rõ ràng là độc dược trong cốc, trên giang hồ căn bản không thể biết tới nó mới đúng, làm sao có thể xuất hiện ở đây? Đã vậy nó còn nằm trong tay Yên Chi các, lẽ nào… Hy vọng đó chỉ là suy đoán của y mà thôi.

“Phù Dao, ngươi giúp ta điều tra một người tên Nhuyễn Yên La, là nữ nhân nổi danh giang hồ mười lăm năm trước, nàng cùng Yên Chi các có quan hệ gì?”

“Nhuyễn Yên La? Nàng họ Nhuyễn a ∼∼ được rồi, để ta đi điều tra”. Nói xong, Mộ Phù Dao cũng không lập tức rời khỏi mà tò mò quan sát y, sau một hồi nhịn không được liền hỏi: “Phi Ly…này…ừm…ngươi…cùng Nhuyễn Yên La có quan hệ gì a?”

“Mẫu thân ta”. Mạc Phi Ly đơn giản trả lời, không một chút do dự, lại khiến Mộ Phù Dao hoàn toàn há hốc miệng.

“Phốc. Khụ, khụ. A?! Mẫu thân của ngươi? Mẫu thân thân sinh? Không thể nào, nếu nàng thực sự có quan hệ với Yên Chi các thì sao?” Mộ Phù Dao hiển nhiên là bị chấn kinh không nhỏ, ngụm trà vừa mới uống vào liền phun ra toàn bộ, suýt chút nữa là đã chết vì sặc rồi.

“Nàng đã chết”. Nhanh tay lẹ mắt tránh qua một bên, hoàn hảo thoát khỏi trận ‘ám khí’ kia. “Ha hả, Phù Dao này, lần sau xảy ra chuyện gì cũng nên lịch sự một chút a, không nên hở một chút lại phun trà, thật mất vệ sinh. Ngươi cũng nên đi ‘làm việc’ đi, không tiễn”. Nói xong, ỡm ờ đuổi y ra khỏi gian phòng.

“Ngươi! Hồ ly thối, cũng là do ngươi làm hại. Ghê tởm! Chết tiệt!”. Mộ Phù Dao tâm không cam lòng không nguyện bị đuổi ra ngoài, sắc mặt một trận xanh một trận đỏ, trong miệng không ngừng mắng chửi.

Chờ Mộ Phù Dao ly khai, y liền đóng chặt cửa phòng. Ai…Y cần phải sắp xếp lại tin tức trong đầu, quả thật chỉ có một chữ “Loạn” a.

Phụ thân…Người rốt cuộc là đang nghĩ gì?

>> Hết đệ thập nhất chương