Mạc Tử Băng!!

Chương 32: Cầu hôn có 1 không 2




Sau khi về nhà, nó đã suy nghĩ về hắn. Hình bóng ấy, khuôn mặt ấy cứ mãi hiện hữu trong tâm trí của nó. Khiến nó nhớ hắn đến phát điên, đi đâu cũng chỉ hình bóng hắn, nó nhận ra mình thật sự đã đem con tim giao cho hắn giữ mất rồi...

Hôm nay là thứ 7 nên trường cho nghỉ. Nhưng nó gọi cho hắn gần cả chục cuộc gọi vẫn chẳng có ai bắt máy. Nỗi bất an cứ mãi bám theo nó, nó cứ đi đi lại lại trong nhà không yên. Cho đến khi có một tin từ số hắn gửi đến nó. Lập tức nó lên xe và đi đến đó...

“ Đường xyz, nhà hàng ABC “ _ Tin nhắn của hắn

Nhà hàng này rất nổi tiếng và rất lớn, nổi tiếng bởi cái vẻ đẹp sa hoa đến chóng mặt đó. Với thiết kế từng chi tiết và đẹp đẽ như thế này đã cuốn hút không ít người. Nơi đây còn được gọi là “ Thiên đường tình nhân “ bởi vì khung cảnh ở đây bố cảnh rất cầu kỳ, dù là cái bóng đèn cũng đã sa hoa lộng lẫy khiến người khác nhìn vào mà hoa cả mắt. Thực đơn cũng đa phần là dành cho tình nhân nhưng không phải vì như thế mà nơi này được gọi là “Thiên đường tình nhân “ nhà hàng này dường như rất biết cách tạo tình cảnh mặn nồng. Khung cảnh thì lại càng tạo thêm điều kiện giúp họ nên nơi đây quả thật rất nổi tiếng.

Trở về với nó...

Khi đứng trước nhà hàng, nó khó hiểu nhìn hồi lâu nhưng lại có người từ bên ngoài tiến lại chỗ nó hỏi

- Tiểu thư đây có phải là tiểu thư Mạc không ạ? _ Cô gái mặc bộ đồ giống như là người trong nhà hàng đứng trước mặt nó, nở nụ cười xã giao hỏi nó

- Phải _ Nó gật đầu nói

- Mời theo tôi _ Cô gái đó đi đằng trước, theo sau là nó

Chẳng hiểu sao mà nó lại tin và đi theo nhưng linh cảm cho nó biết hắn ở bên trong, được lắm! Không nghe điện thoại lại còn muốn nó đến đây lát nữa sẽ xử hắn.

Cô gái đó dẫn nó đến một căn phòng mà theo nó nghĩ là rất rộng rồi khi xoay qua định hỏi gì đó thì đã không thấy bóng dáng của cô gái ấy đâu. Nó nhìn về phía cửa rồi mở ra, bên trong không có chút ánh sáng, nhưng dựa vào trực giác nó lần đường mà đi vào bên trong. Như đang đứng yên quan sát bỗng một ánh đèn nến như được đốt lên, nó lập tức nhìn về phía đó rồi từng chút một mà ánh đèn của nến được đốt lên cho đến khi thắp sáng cả căn phòng.

Giờ nó mới nhìn rõ được căn phòng, đúng như nó nghĩ căn phòng này ít nhất cũng rộng đến 800m2. Nhưng rồi nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn lên từng bức tường, trên mỗi bức tường đều có rất nhiều tấm ảnh được dán lên, nhưng lại càng ngạc nhiên hơn khi nó đến gần bức tường gần nó nhất. Trên nó có rất nhiều, rất nhiều tấm ảnh.... hình của nó? Lúc nó ngủ ở phía sau sân trường, khi nó đang ngắm nhìn ngoài trời, khi nó nghe nhạc cũng có, khi nó đi bộ về nhà cũng có, ngay cả khi nó nhếch mép cũng có nữa...v.v Nói chung rất nhiều, nhưng chung quy đều là khuôn mặt và hành động của nó. Nó tưởng đang có tên biến thái nào theo dõi nó nữa chứ cho đến khi...

Nó đi đến giữa căn phòng thì nó nhìn rõ được bông hồng được rải thành hình trái tim còn nó thì ở giữa. Nó càng khó hiểu hơn nhưng rồi ánh sáng từ trước mặt nó khiến nó dán mắt vào không chớp mắt khi đôi mắt quyến rũ ấy chạm vào đôi mắt cùng màu và quyến rũ không kém kia, tim nó dường như đập rất nhanh. Trên đó người đang đứng đó nhìn nó là hắn, hôm nay chẳng biết ngày gì mà hắn lại mặc vest, toàn thân đều là vest trắng. Chưa bao giờ nó thấy hắn mặc vest trắng cả, có khi nào đây là lần đầu tiên hắn mặc không? Nhìn hắn cứ như thiên thần hạ trần vậy, khiến nguời nhìn thấy mà mê mẩn không thôi, như chìm vào mê muội khi nhìn sâu vào ánh mắt ấy. Trên tay hắn là một bó hoa, bó hoa rất lớn, nhìn ít nhất cũng gần một 100 bông hoa mà kì lạ hơn là hoa hồng tím. Màu tím đó quyến rũ và bí ẩn đến kì lạ nhưng đây cũng là loại hoa nó rất thích, rất giống nó nhìn rất cô độc nhưng lại bí ẩn.

Trùng hợp hơn là hôm nay nó mặc một cái váy màu trắng, dài đến tận đầu gối. Tay dài, cổ áo thì cao đến cổ, giữa eo còn có thắt một sợi dây màu đen nhìn rất xứng đôi với hắn. Tóc thì búi cao lên, lưa thưa vài cọng tóc lại càng khiến nó trông đẹp đến say ngất cả lòng người. Đôi chân mang đôi giày búp bê màu trắng nốt, nhìn rất đáng yêu. Nhìn nó cũng như một thiên thần, một thiên thần như vừa tỉnh dậy bởi một giấc ngủ rất lâu và rồi như lạc vào nơi này. Chỗ có ánh sáng đó, nơi hắn đang đứng, ánh mắt hắn như ánh lên tia yêu chiều và ôn nhu. Khóe miệng thì nhếch lên tạo thành một nụ cười đẹp đến mê hồn. Nụ cười đó như khiến tim nó đập lệch đi một nhịp...

Hắn từ từ tiến đến trước mặt nó, nó từ đầu vẫn cứ nhìn hắn. Hắn như muốn bật cười trước hành động trẻ con đó của nó, hắn hắng giọng nói

- Mạc Tử Băng, tôi rất hạnh phúc khi được em chấp nhận tôi. Những gì tôi nói lúc trước, tôi sẽ cho thời gian để hành động cho em thấy, để em biết những gì tôi nói là thật. Hôm nay tôi hẹn em ra đây và mấy ngày nay không gặp hay trả lời điện thoại em cũng chỉ vì như vậy, chỉ muốn hỏi em một câu thôi. Em có muốn có tên trong sổ hộ khẩu nhà tôi với tư cách là vợ cũng như bạn đời không? _ Hắn nhìn nó, nhìn sâu vào ánh mắt đó. Nghiêm túc hỏi nó

- Đúng là rất có đầu tư đấy _ Nó nhếch mép cười, quả thật nơi này không kém gì những nhà hàng nổi tiếng thế giới, cách trang trí ở đây lại lộng lẫy quá đi khiến người khác không thốt nổi nên lời

- Trả lời câu hỏi tôi đi! _ Hắn mất kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, hắn sợ...

- Vậy tôi hỏi ngược lại anh, anh có dám chắc là trong sổ hộ khẩu anh người đứng tên là vợ anh sẽ không thay đổi mà mãi mãi vẫn là tôi? _ Nó kiêu ngạo ngước mắt lên nhìn hắn

- Tôi cũng không dám chắc vì có thể tôi sẽ đổi nhà khi tôi thích và lúc đó tôi lại phải đổi rồi nhưng tên đó vẫn mãi mãi là vợ tôi! _ Lời nói như chắc chắn thêm một lần nữa cho tình yêu sâu đậm của hắn dành cho nó

- Đồng ý _ Nó mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại hạnh phúc, ai biết được đó là nụ cười thật sự đầu tiên trong mấy năm qua của nó và người được nhìn thấy là hắn

Cảm xúc như vỡ òa, những căng thẳng như tan biến. Nó nhận lấy bông hoa của hắn và ôm hắn thật chặt. Hắn cũng tiếp lại và ôm nó vào lòng, như làm chỗ dựa vững chắc cho nó mỗi khi nó cần. Tim hắn dường như được một thứ gì đó rất ngọt lấp đầy cả trái tim, trái tim đã từng đóng băng chỉ lạnh lùng như thế mà hôm nay lại ngọt ngào đến lạ thường và hắn biết nguyên nhân là đều vì nó. Nó khiến tim hắn như tan chảy, hắn thật sự yêu nó hơn cả bản thân mình.

Còn nó thì sao? Trái tim nó cũng như hắn, đau đớn và cô độc suốt bao năm nay thì chính cái ngày hôm nay, trái tim nó như tan chảy và hạnh phúc tràn đầy. Có lẽ lựa chọn này của nó là đúng... Hai nguời cứ thế ôm nhau rồi cùng ở lại ăn tối luôn. Buổi tối rất lãng mạn, nào là ánh nến nào là đàn violong nào là những ánh mắt đầy yêu thương nhìn nhau v.v...

Nhưng câu chuyện chỉ mới đó bắt đầu rồi ngày mai tình yêu hai người phải trải qua bao nhiêu gian nan thì mới có thể ở bên nhau hạnh phúc? Những gian nan đó là gì? Có lẽ chỉ có ông trời mới biết được nhưng cứ tận hưởng những tháng ngày bên nhau như thế trước đã...

End chap 32