Mạch – Thanh

Chương 2: Ly Thanh




Ly Thanh. Ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc.Mới nháy mắt mà giống như đã thật lâu, Tiếu Mạch phát hiện chính mình đi tới một thế giới xa lạ. Trở thành  Ly Thanh, ngũ  hoàng tử của Nhật Diệu quốc. Hắn xuyên qua! Đây là Tiếu Mạch tiếp thu trí nhớ của Ly Thanh rồi kết luận. Chính là thật không ngờ xuyên qua ngay tại một không gian khác.

Ly Thanh. Dựa vào ký ức trong đầu, Tiếu Mạch đã biết được những điều cơ bản về thế giới này. Đây là một thế giới hắn chưa từng nghe đến, tại đây tồn tại ba quốc gia Nhật Diệu, Nguyệt Oánh, Tinh Mang trăm ngàn năm qua chưa từng thay đổi. Mà nơi Ly Thanh sinh ra chính là Nhật Diệu quốc – quốc gia hùng mạnh nhất trong ba nước.

Ly Thanh. Tiếu Mạch lấy tư cách một người quan sát xem lại ký ức mười năm qua của hắn. Tiếu Mạch cơ hồ nhịn không được phải cười to. Thanh, một cái tên không biết là so với Mạch thì tốt hơn bao nhiêu phần, nhưng cuộc đời bọn họ tất thảy đều giống nhau, giống đến mức như là có người cố ý an bài vậy..

Ly Thanh, cùng Tiếu Mạch giống nhau, cũng là một đứa nhỏ không được mong đợi. Nói đúng ra hắn cùng Tiếu Mạch chính là kết quả của những cuộc say. Mười năm trước, vị quân vương trẻ tuổi say rượu đã cùng một tì nữ xảy ra quan hệ, sau đó cung nữ liền mang thai Ly Thanh. Bởi vì sự xuất hiện của hắn, vị quân vương trẻ phải phong phi cho vị cung nữ kia. Bất quá, kể từ lần đó vị quân vương ấy không một lần chạm vào cung nữ kia nữa, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không có lấy một lần. Mà cung nữ kia vốn vọng tưởng có thể làm phượng hoàng bay lên cảnh cao, nhưng sinh đứa nhỏ ra rồi vẫn không thấy đế vương đến, bắt đầu sinh chán ghét, nàng cho rằng chính đứa nhỏ đã hại nàng trở thành lãnh phi chốn thâm cung.

Ly Thanh. Một tiểu hài tử đơn thuần. Từ khi sinh ra đến khi biến mất, thân thể  bị Tiếu Mạch xâm chiếm cũng chỉ mới mười tuổi, cũng chưa bao giờ gặp qua cái người mà hắn gọi là phụ hoàng. Cũng chưa bao giờ được mẫu phi ôm ấp. Bởi từ đầu đến cuối vị mẫu phi đem hắn sinh ra đều là chán ghét hắn. Hắn chưa bao giờ thấy mẫu phi tươi cười, nếu có cũng chỉ là vô tận coi thường, nagy cả người duy nhất quan tâm hắn là một cung nữ cũng chỉ vì đó là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của nàng.

Ly Thanh.  Cái người gọi là ngũ hoàng tử ở trong cung tồn tại dưới ánh mắt mọi người chỉ như một u hồn, một hoàng tử không có địa vị. Thế nên bọn họ cũng sẽ không để ý tới hắn. Nếu Ly Thanh có chút khả năng thì có lẽ sẽ khác đi, ít nhất sẽ không bị lạnh nhạt như thế. Tại thế giới này trải qua  trăm ngàn năm qua chỉ có ba quốc gia, chính là vì người trong hoàng tộc đều có khả năng khác với dân thường. Chỉ cần trên người có lưu máu của hoàng gia, liền có một loại năng lực. Thế nhưng Ly Thanh lại ngay cả một loại năng lực cũng đều không có, ít nhất mười năm qua hắn chưa bao giờ lộ ra bất cứ sức mạnh nào, điều này đối với hoàng tộc là một sự sỉ nhục. Không được coi trọng cũng là tất nhiên, huống chi hắn là một kẻ câm điếc. Đúng vậy, ngũ hoàng tử là một người vừa không có sức mạnh lại câm điếc. Sau khi sinh mười năm, ngũ hoàng tử đều không có mở miệng nói qua một câu. Tóm lại ngũ hoàng tử là người vô quyền, vô thế, không sức mạnh, thân thể lại có chỗ thiếu hụt, không được coi trọng. Đây là Ly Thanh trong mắt cung nhân.

Ly Thanh. Hắn chính là hoàng tử không được coi trọng, có lẽ hoàng đế cũng đã quên hắn còn có một đứa con như vậy tồn tại. Bất quá Ly Thanh trong mắt cung nhân không chính xác là hắn, duy nhất Ly Thanh rõ ràng hết thảy và chỉ có người tiếp thu toàn bộ trí nhớ của hắn là Tiếu Mạch hiểu rõ. Ly Thanh, hắn không phải câm điếc, ít nhất trong trí nhớ mà Tiếu Mạch nhìn đến là hắn có thể nói chuyện. Dạy Ly Thanh nói chuyện chính là cung nữ phụ trách chiếu cố hắn, Thanh nhi. Còn vì cái gì Ly Thanh không  nói chuyện, biến thành một người câm điếc? Là bởi vì hắn không dám nói, không muốn nói, càng sợ hãi nói chuyện. Không muốn nói là bởi vì không ai bồi hắn nói chuyện, ở trong vườn mai của  mẫu phi chỉ có hai cung nữ Thanh nhi cùng Tiểu Thúy, tự nhiên không có khả năng lúc nào cũng cùng hắn nói chuyện. Vừa mới học được nói chuyện mà không có đối tượng có thể nói, tự nhiên sẽ không có ý muốn mở miệng nói chuyện. Không dám nói lời nào là bởi vì mẫu phi, mỗi lần khi Ly Thanh muốn cùng mẫu phi nói chuyện sẽ bị ánh mắt  lạnh lung của mẫu phi bức lui, làm hắn không dám mở miệng. Mà sợ hãi nói chuyện là bởi vì hắn có năng lực.

Ly Thanh. Hắn có năng lực, nhưng là không có ai phát hiện mà thôi. Mà  lực lượng này cũng là nguyên nhân chủ yếu làm hắn không thể mở miệng nói chuyện. Ly Thanh, năng lực của hắn chính là lời nói của thần linh. Nói chính xác hơn nữa chính là có ý niệm khống chế, lời nói hắn nói ra  hết thảy sẽ trở thành sự thật. Nhưng Ly Thanh còn nhỏ hoàn toàn không thể khống chế được năng lực này, cho dù là không có lòng dạ nào lời nói cũng sẽ trở thành sự  thật. Điều đó làm hắn sợ hãi, sợ hãi không dám mở miệng nói chuyện. Một lúc sau hắn liền quên cách nói chuyện, đến cuối cùng dây thanh âm cũng không biết như thế nào phát ra, trở thành  câm điếc thật sự.

Ly Thanh, ngươi cũng giống như ta chưa từng được biết đến hạnh phúc! Nhìn gương mặt non nớt của Ly Thanh, Tiếu Mạch thầm nghĩ, ngươi biến mất còn ta xâm lấn thì đến tột cùng là ai hạnh phúc ai bất hạnh. Bất quá không quan hệ, nếu không ai nguyện ý cho chúng ta hạnh phúc, chúng ta cũng sẽ không cần. Từ nay về sau chúng ta chỉ cần chính mình là đủ rồi. Từ giờ trở đi ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, sống trong thế giới của chính chúng ta, chỉ có chúng ta, linh hồn của ta cùng thân thể của ngươi.

Hạnh phúc sao? A! Hiện tại không phải ngươi không cần ta, mà là ta —— từ bỏ ngươi.