Mạch – Thanh

Chương 47




Nhật Diệu đế năm thứ mười bốn tháng tư, cửu hoàng tử Ly Duyệt đột phát quái tật, bệnh này khiến cửu hoàng tử không thể ra nắng, nếu gặp ánh sáng thì tâm tắc điên gặp người liền thương, ngự y đối với bệnh này không rõ nguyên nhân rất khó cứu trị, bất đắc dĩ hoàng thượng đành hạ lệnh đem giam lỏng, không lành bệnh không được ra khỏi hành cung.

Cùng năm đó vào tháng năm ngũ hoàng tử được hoàng thượng tối sủng ái Ly Thanh trời sinh ách tật sau khi được ngự y tỉ mỉ trị liệu điều dưỡng có thể mở miệng nói chuyện, hoàng thượng mừng rỡ ban thưởng lớn cho chúng ngự y.

Nhật Diệu đế năm thứ mười sáu tháng năm, ngũ hoàng tử Ly Thanh được hoàng thượng tối sủng đột phát tâm tật hôn mê bất tỉnh, chúng ngự y chứng thúc thủ vô sách, hoàng thượng giận dữ hạ lệnh nếu ngũ hoàng tử có gì ngoài ý muốn, ngự y viện tất cả ngự y đều phải chịu cực hình, trong lúc nhất thời trong cung mỗi người đều sợ hãi. Lúc này Lam vương gia Ly Uấn huynh trưởng cùng mẹ với hoàng thượng vừa đi xa trở về mang theo tin tức, thần y Quý Hoài Nhàn ẩn cư tại Thượng Trì Nhạc Phong ở phía nam có thể cứu trị tâm tật cho ngũ hoàng tử, nhưng người này tính nết cổ quái cũng không hề xuống núi, nếu muốn yêu cầu chữa bệnh thì người bệnh tự mình đi trước. Nghe vậy hoàng thượng vốn muốn bản thân cùng ngũ hoàng tử đi cầu thần y, nhưng chúng đại thần khuyên can nói quốc không thể một ngày không có vua khiến hoàng thượng không thể không bỏ đi ý niệm này lệnh cho Lam vương gia dẫn ngự lâm quân cùng ngũ hoàng tử đi Thượng Trì Nhạc Phong cầu thần y.

______

Đầu hạ, sau giờ ngọ, tại rừng rậm vùng ngoại ô trên đường một chiếc xe ngựa đang đi rất nhanh, người đánh xe một thân áo xám dài, ước chừng là một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi diện mạo tuấn dật. Xe ngựa thùng xe so với bình thường rộng hơn rất nhiều, trong thùng xe một chiếc giường cao gối mềm, rường cột chạm trổ hệt như một cái phòng ngủ.

Bên trong xe thiếu niên nằm trên giường, người đắp chăn đang ngủ trong hương vị ngọt ngào, tóc dài tùy ý rơi rụng ở trên cái gối mềm thuần trắng, khuôn mặt thanh tú còn chưa hoàn toàn thoát ly vẻ non nớt của một đứa bé, vẻ mặt rất là an bình, khóe miệng hơi hơi gợi lên làm như đang mơ một cái mộng đẹp. Ngồi bên cạnh thiếu niên đang ngủ say là một cô gái cũng xấp xỉ tuổi, cô gái mặc một bộ xiêm y màu tím, đang ôm ấp một con chó nhỏ màu trắng, trong tay một chiếc quạt nhẹ nhàng vì ngủ thiếu niên đuổi đi mấy phần oi bức.

“Ẳng!” Con chó nhỏ kêu to từ lòng ngực cô gái nhảy xuống đến trước người thiếu niên, vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên hai má thiếu niên.

“Ngô ~~” cảm nhận được xúc cảm, thiếu niên trong lúc ngủ mơ phát ra mấy phần âm thanh rất nhỏ không mau, sau đó chậm rãi mở mắt. “Ân ~~ Gia Gia!” Giọng mũi thuyết minh thiếu niên còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. “Ẳng! Ẳng!” Con chó nhỏ Gia Gia kêu lên vui mừng nhảy đến trên người thiếu niên. Cảm giác áp lực ngực bị vật nặng đè lên khiến thiếu niên hoàn toàn thanh tỉnh, vươn tay đem con chó nhỏ ôm lấy, sau đó ngồi dậy nhu nhu mắt nhìn cô gái.

“Tử Y, đến Hoàng đô chưa?” Tiếng nói khàn khàn không có được thứ trong trẻo của niên thiếu cũng không từ tính giống như người trưởng thành, nhưng trong giọng nói khàn khàn của thiếu niên đặc biệt lại có hơn vài phần linh hoạt cảm giác kỳ ảo.

“Còn chưa đến đâu ngũ hoàng tử, bất quá rất nhanh sẽ đến.” Cô gái Tử Y trả lời, ngữ khí mặc dù cung kính nhưng cũng không có thứ nô khí của tôi tớ bình thường.

“A! Thực chậm nha!” Tiếu Mạch than nhẹ oán giận.

Thiếu niên này đúng là Tiếu Mạch, ở Trì Nhạc Phong trị liệu điều dưỡng gần một năm, sau khi được thần y Quý Hoài Nhàn xác định cơ bản không việc gì liền xuống núi hướng về Hoàng đô. Về phần vì sao nói là cơ bản, không cần thần y nói rõ Tiếu Mạch cũng tự rõ ràng. Phải biết rằng ở y học hiện đại phát triển, cho dù là mổ cũng vô pháp nói có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh tim, sao có thể đơn giản nói là khỏi hẳn. Tiếu Mạch biết rõ thân thể của chính mình tốt hơn trước lúc lên núi rất nhiều, nhưng vẫn có giới hạn, hắn vẫn phải giống như lúc trước không thể tận tình vận động, cảm xúc không thể quá kích, hay là vẫn phải uống thứ thuốc đông y khô khan khó nuốt.

“Tử Y còn bao lâu mới có thể đến Hoàng đô a!” Tử Y là người hầu mà Ly Nhật Diệu ban thưởng cho Tiếu Mạch sau Diệp Minh Hoa thay thế Thanh Nhi chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho hắn. Thanh nhi trước lúc Tiếu Mạch phát tâm tật, đã được Ly Nhật Diệu tứ hôn ban cho một vị quan viên đã tang thê nhiều năm, tuy rằng không biết Ly Nhật Diệu vì sao đột nhiên tứ hôn, nhưng nếu Thanh Nhi không muốn Tiếu Mạch tất nhiên sẽ hướng Ly Nhật Diệu xin cho, dù sao địa vị của Thanh Nhi ở trong lòng Tiếu Mạch cũng không so với Ly Nhật Diệu thấp, nhưng kết quả Thanh Nhi lại đồng ý hoàng thượng tứ hôn, bởi vì Thanh Nhi nói nàng thích vị quan viên kia. Vì thế Tiếu Mạch cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì Thanh Nhi cùng quan viên kia bất quá mới gặp mặt vài lần, nhưng nếu Thanh Nhi nói thích Tiếu Mạch cũng không thể nề hà, mấy ngày sau khi Thanh Nhi ra đi tâm tình Tiếu Mạch đều rất buồn bã, sau đó không bao lâu thì Tử Y tới.

“Minh Hoa, ngũ hoàng tử hỏi còn bao lâu mới đến Hoàng đô.” Tử Y hỏi Diệp Minh Hoa đang đánh xe.

“Bẩm ngũ hoàng tử ước chừng giờ tuất có thể đến Hoàng đô, mà đến hoàng cung đại khái phải giờ hợi!” Diệp Minh Hoa trả lời, vẫn thái độ cung kính không thay đổi, sau khi ở chung ba năm, Tiếu Mạch cho dù không vui cũng đã thành thói quen, nhưng hắn vẫn là không nghĩ ra thiếu niên quật cường năm đó, vì sao lại biến thành như người như bây giờ.

“Ngũ hoàng tử, chúng ta có cần chờ Lam vương gia cùng đến rồi mới quay về Hoàng đô?” Tử Y hỏi.

“Không cần, ta chính là không muốn một đám người đi theo phía sau cho nên mới trộm đi ra.” Tiếu Mạch phủ quyết nói. Cái loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái, ngay cả thói quen cũng vô pháp thích ứng.

“Chính là......” Tử Y còn muốn nói cái gì đó.

“Chính là không cần, chúng ta tiếp tục chạy đi! Hoàng bá rất nhanh sẽ đuổi theo kịp.” Tiếu Mạch thúc giục nói.

“Tử Y đã biết.” Gặp Tiếu Mạch kiên trì, Tử Y cũng không có thể nói thêm cái gì nữa, dù sao nàng cũng chỉ là một cung nữ, nàng hiện tại còn đang cầu nguyện chính mình cùng Diệp Minh Hoa không cần bởi vì quyết định của Tiếu Mạch mà bị hoàng thượng trừng phạt, càng cầu nguyện hành trình kế tiếp ngàn vạn lần không nên đụng phải cái gì ngoài ý muốn mới tốt.