Mãi Bên Anh

Chương 3-8: Câu lạc bộ kịch nghệ




"Ừm... chị Diêu Ái Tâm..."Tôi rụt rè quay người lại.

Diêu Ái Tâm không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên với ánh mắt đợi chờ câu nói của tôi.

"Em... em... Diệp Trúc Y... đến... đến gia nhập câu lạc bộ."Tôi giơ một tay lên, nói rồi cười hì hì một cách gượng gạo.

Diêu Ái Tâm nhìn tôi không chớp mắt. Nhưng rồi rất nhanh chị ta cười nhăn răng, đứng dậy, đi ra chỗ tôi. "Haha, đúng lúc câu lạc bộ đang cần người."

"Vậy... vậy... em có thể hỏi chị vài chuyện được chứ?"Tôi mạnh dạn vào thẳng vấn đề.

"Chuyện? Chúng ta quen nhau mà có chuyện? Đây là lần đầu chị nói chuyện với em đó."Diêu Ái Tâm cẩn thận nhìn tôi một lượt.

"Em... em nghe Lôi Vĩ Vĩ kể về chị..."Lúc nói tới tên của đại ca, tôi đã nói nhỏ hết mức có thể.

"Ah, em là cô gái đứng cạnh Vĩ Vĩ hôm tiệc đúng không?"Diêu Ái Tâm vỗ tay một cái rồi cười. Nhìn tôi gật gật, chị ấy vỗ lưng tôi thùm thụp như đánh trống. "Tên đó nói gì với em vậy?"

"..."Tôi nghĩ ngợi một lúc. Hôm đó hắn chả nói điều gì hay về Diêu Ái tâm cả. "Cậu ấy nói, chị là bạn tốt, tri kỉ."

"Thật sao?"Diêu Ái Tâm nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. "Tên đó sao tốt thế?"

Nhìn đôi mắt đảo lên đảo xuống của Diêu Ái Tâm, tôi lại thấy lo sợ. Hic, sao mình có thể cả gan lừa con gái của đại mafia chứ?

"Thôi, chuyện này để sau hẵng nói."Diêu Ái Tâm khoác vai tôi. "Gọi chị là Ái Tâm là được. Chị gọi em là Trúc Y nhé?"

"À... vâng."Trút được gánh nặng, tôi vui mừng gật đầu như bổ củi.

"Vậy em muốn nói gì?"Diêu Ái Tâm trở về chỗ ngồi của mình, chống hai tay lên bàn.

"Về hôn ước của chị và..."Tôi ngừng lại, không dám nói rõ tên. "Là thật ạ?"

"Em thích Tiểu Vũ à?"Diêu Ái Tâm ngạc nhiên nhìn tôi.

"Á, không... không phải ạ."Tôi giật bắn mình, nhảy như con choi choi, xua tay xua chân.

Mà chị ấy gọi Hàn Băng Vũ là Tiểu Vũ ư? Nghe thật thân quen.

"Ừm, là thật."Diêu Ái Tâm mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười đó như làn gió, chỉ thoáng qua rồi vụt tắt. Diêu Ái Tâm quay ra đằng sau khiến tôi không thể nhìn được mặt chị lúc này. "Nhưng chị cũng chả quan tâm mấy cái này lắm. Ít nữa, Tiểu Vũ cũng sẽ tự hiểu ra. Lúc đó, cậu ấy sẽ cùng chị đi từ hôn."

"Từ... từ hôn?"Tôi buột miệng hét lên.

"Suỵt!"Diêu Ái Tâm vội xoay người lại, đưa tay đặt trước miệng.

"Em... em xin lỗi."Tôi cúi đầu hối lỗi.

"Thôi, đằng nào thì em cũng biết rồi. Chị thật sự không có hứng thú với cái thứ hôn ước rác rưởi này. Em thấy đấy, đối với bố mẹ chị, hay là Tiểu Vũ, bọn chị chỉ là những con tốt mà thôi."Diêu Ái Tâm ngồi lên bàn làm việc, ngửa người ra đằng sau, hay chân vẫy vẫy. "Có đánh chết chị, chị cũng sẽ không kết hôn với Tiểu Vũ."

"Hàn Băng Vũ... cậu ấy tốt... tại sao chị..."Tôi nói.

"Em không hiểu đâu, Trúc Y."Diêu Ái Tâm đột ngột ngồi dậy. "Nó có thể ảnh hưởng đến cả tương lai của chị. Vốn sinh ra trong cái gia tộc trọng nam khinh nữ này, chị phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ mới có thể nhận được sự đồng ý từ bố rằng chị sẽ trở thành người thừa kế. Nhưng vui chưa được bao lâu thì chị nhận được tin nhà họ Diêu và họ Hàn sẽ kết thông gia."Diêu Ái Tâm nói, đôi mắt cụp xuống. "Chị cũng đã nói những gì mình nghĩ cho Tiểu Vũ vào chiều nay rồi."

Chiều nay? Vậy chẳng phải đó là lúc giờ ra chơi tiết 6 sao? Yay, mình hoàn thành nhiệm vụ được Lôi Vĩ Vĩ giao rồi.

Không hiểu sao lúc này, tôi mừng như mở cờ trong bụng.

"Nhưng Trúc Y này!"Diêu Ái Tâm đứng gần trước mặt tôi, chắp hai tay lại suýt xoa rồi mỉm cười. "Đừng nói chuyện này với ai, đặc biệt là tên tiểu tử thối đó nhé."Chị năn nỉ.

Xong rồi. Vậy là tôi xong rồi!

Tôi thất thểu đi về nhà nhưng người say rượu. Trước cổng nhà không may va phải cái cột điện làm mặt mũi bầm tím. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mình cứ tưởng lánh được nạn của Lôi Vĩ Vĩ, hóa ra còn cả yêu cầu của chị Ái Tâm nữa. Huhu, nói cho Lôi Vĩ Vĩ thì đắc tội thất hứa với chị Ái Tâm. Còn nếu không nói cho Lôi Vĩ Vĩ thì thể nào hắn cũng nổi trận lôi đình, 'xử phạt' tôi cho mà coi.

Huhu, tôi biết làm thế nào bây giờ?

Vì lo lắng, bày mưu tính kế mà đêm qua tôi mất ngủ hoàn toàn, mắt bây giờ thâm hơn mắt gấu trúc.

Vì quyết định chọn con đường 'quân tử nhất ngôn' nên tôi định bụng sẽ bịa ra một lí do nào đó để nói dối Lôi Vĩ Vĩ. Tôi nghĩ não hắn ngắn như vậy chắc sẽ dễ bị lừa thôi.

....................

"Cô bảo Diêu Ái Tâm mời hắn đi ăn tối?"Lôi Vĩ Vĩ hỏi tôi như tra khảo. Sự tình là tôi đang đi vào trong lớp thì đã bị hắn kéo như lết bao tải ra sau trường.

"Đúng!"Tôi gật mạnh.

Bốp!

Lôi Vĩ Vĩ dùng tay bổ một nhát vào đỉnh đầu tôi, khiến tôi đau đến suýt hét lên. Trước mắt tôi cứ xuất hiện mấy ông sao năm cánh, quay mòng mòng quanh đầu.

"Cô học cách nói dối từ khi nào hả?"Lôi Vĩ Vĩ tức giận đùng đùng, chống nạnh. "Tối qua Diêu Ái Tâm đi hát karaoke với tôi và vài người nữa đấy."

Đùng đùng đoàng đoàng!

Chớp đáng ngang tai. Bên vai tôi văng vẳng lại tiếng những quạ kêu quác quác rất đáng sợ. Tôi dựng tóc gáy vì bị nói trúng tim đen. Huhu, nói dối bất thành. Tôi biết phải làm sao? Tên Lôi vĩ Vĩ hung hăng này sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.

Ah, tôi có cách rồi! Hi vọng là vẫn sài được.