Mãi Bên Anh

Chương 5-4: Lẽ nào Lôi Vĩ Vĩ




Rầm rầm rầm!

Tiếng đập cửa vang lên mỗi lúc một mạnh hơn. Tôi đang trong cơn vô vọng, thì đột nhiên ánh mắt hứng lên sự hi vọng. Tôi đang định hét lên kêu cứu, nhưng mà Hoa Băng ngay lập tức bịt miệng tôi lại, làm tôi ư ử ư ử như con cún, không nói được câu nào.

"Chết rồi... là ai nhỉ?"

"Lẽ nào là Lôi Vĩ Vĩ? Hay Hàn Băng Vũ? Sao họ tìm được đến đây?"

"Nhảm nhí."Thiên Thu nói nhỏ. "Sao họ phải tới cứu con nhỏ này chứ?"

"Ưm...ưm..."Một tay giơ ra phía trước, miệng tôi cố gắng gào lên. Hoa Băng nổi cơn giận, liền đá mạnh và lưng tôi một cái khiến tôi đau điếng cả người đến chảy cả nước mắt, miệng không thốt được ra lời nào nữa.

"Mày im đi."Hoa Băng thì thầm bên cạnh tai tôi.

"Cửa nhà kho bị tôi chặn kín rồi."Thiên Thu nói nhỏ. "Kể cả Lôi Vĩ Vĩ cũng không vào được."

Rầm!

Thiên Thu vừa dứt lời, thì cửa bỗng bật tung ra, đổ lềnh kềnh ra đất. Đồ đạc chặn ở đó cũng bị văng ra tung tóe. Cả đám nữ sinh vây quanh tôi sợ hãi hét lên một cái, lùi lại đằng sau.

Thiên Thu mặt tái mét lại, dường như nhỏ cũng đang sợ. Nhưng chỉ được một lúc, Thiên Thu lại trở về trạng thái bình tĩnh, nhưng cô ta lại không chịu nói một câu nào.

"Tôi đến chưa muộn phải không?"Một dáng người cao lớn bước ra, tiếng giày đều đặn mỗi lúc một to hơn, tiến lại gần phía chúng tôi. Vì không có kính nên tôi cũng không thể nhìn rõ đó là ai, chỉ chờ đợi ai đó nói lên tên của người đó.

Hàn Băng Vũ... hay Lôi Vĩ Vĩ? Không thể nào, Hàn Băng Vũ ư? Sao có thể?

"Anh...anh...anh...anh...."Hoa Ấn mặt xanh lét, ngã phịch xuống đất, khuôn mặt bàng hoàng của cô ta làm tôi càng tò mò muốn biết đó là ai.

"Cô làm gì vậy? Còn không mau bỏ cô ấy ra?"Giọng nói đó vang lên. Bóng người cao lớn đó trong tay cầm một cái gì đó, phi thẳng về phía Hoa Băng. Tôi sợ hãi nhắm tịt mắt lại, nhưng không ngờ cái dĩa đó sượt qua Hoa Băng mà cắm thẳng về phía tường đằng sau.

Ôi mẹ ơi... sao ném kinh quá vậy? Định giết ngươi chăng?

"Khương....Khương Hạ Chính... anh...anh làm gì ở đây?"Thiên Thu giờ mới lên tiếng, nói luôn cả tên cúng cơm của người đó ra với giọng run run.

Khương Hạ Chính? Là người đã cứu tôi và Đình Đình khỏi tên dê xồm trên tàu điện sao? Là anh chàng mafia thừa kế gia tộc Khương sao? Sao... sao anh ta lại tới cứu tôi chứ? Tôi đâu có thân quen gì với anh ta?

Hoa Băng ngay lập tức thả tôi ra rồi phủi phủi tay, ném cho tôi cái nhìn sắc bén.

"Thiên Thu, tôi mới là người cần hỏi cô đó."Khương Hạ Chính vẫn nở một nụ cười điềm tĩnh. "Rất tiếc là vừa nãy tôi đã chụp lại ảnh của tất cả các cô rồi."

"Chụp ảnh?"

"Làm... làm sao bây giờ?"

Đám nữ sinh xung quanh tôi nháo nhác hết cả lên.

"Anh...anh được lắm!"Thiên Thu uất ức gào lên, hiểu được ý muốn sâu sa của Khương Hạ Chính. "Chúng ta đi."Rồi cô ta hậm hực dậm châm đùng đùng đi ra khỏi nhà kho, theo sau là Hoa Ấn và Hoa Băng và các nữ sinh khác.

"Khương..."Tôi khẽ mở miệng, mắt liếc nhìn anh Khương Hạ Chính. Anh ta đi lướt qua tôi, tiến về chỗ tường mà tôi vừa ngồi, nhặt cái kính lên, rồi đi lại về phía tôi, ngồi xổm xuống, tốt bụng đeo hộ tôi kính.

"Bây giờ nhìn rõ mặt tôi chưa?"Anh mỉm cười hiền dịu.

"Em...em cảm ơn."Tôi ái ngại nhìn Khương Hạ Chính, rồi quay mặt sang chỗ khác.

"Nào, đứng dậy."Anh ấy đứng dậy trước, rồi giúp tôi đứng thẳng lên. "Em không sao chứ?"

"Vâng."Tôi khẽ gật một cái. "Nhưng...nhưng sao anh ở đây?"

"Anh nhìn thấy Thiên Thu và một đám nữ sinh đi vào đây, lại còn khiêng theo một cô gái khác. Anh đoán chắc là cô ta lại định giở trò gì nên định đi gọi bảo vệ. Nhưng mà hình như nhắc tới tên Đường Thiên Thu là ông ta lại sợ tái mặt, không dám đi cùng anh. Nên anh mới tới đây."Anh Khương Hạ Chính giải thích từng lời một. "Em biết đấy, dù sao công ty của nhà họ Đường rất có ảnh hưởng lớn đến trường ta."

"Vâ...vâng."Tôi khẽ trùng mắt xuống.

"À mà trước khi phá được cửa, anh có gọi cho Lôi Vĩ Vĩ."Khương Hạ Chính nói.

"Hả? Dạ... dạ?"Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh. "Lôi.... Lôi...."

"Haha, anh vừa mới nhắc tới tên của em với cả Thiên Thu cái là nó cụp máy, chả hiểu chạy đi đâu nữa."Anh Khương Hạ Chính gãi đầu, cười cười nhìn tôi. "Nhưng mà theo anh biết thì sáng nay, Lôi Vĩ Vĩ và Thiên Thu có xích mích chỉ vì em thì phải?"

"Vì...vì em á? Không...không phải đâu...chắc...chắc anh nhầm."Mặc dù đó là sự thật nhưng mà tôi không muốn kéo thêm rắc rối cho bản thân nữa.

"Chà, hôm sinh nhật Thiên Thu, Lôi Vĩ Vĩ và cô ta cũng đã cãi nhau một trận."Khương Hạ Chính xoa cằm, làm mặt nghiêm túc.

"À!"Lôi Vĩ Vĩ nói. "Hôm trước sinh nhật Thiên Thu, chúng tôi có nói chuyện. Nhưng mà hôm nay tôi không thể tha cho cô ta được."

Câu nói lúc trước của Lôi Vĩ Vĩ hiện ra trong đầu tôi. Tôi dần dần hiểu ra. Có lẽ hắn ta và Thiên Thu đã cãi nhau từ trước đó, nên sáng nay Lôi Vĩ Vĩ chỉ lấy cớ bảo vệ tôi mà định gây gổ với cả Thiên Thu. Rốt cuộc thì họ đã nói gì nhỉ?

"Rõ ràng anh nhìn thấy lúc đi gặp Thiên Thu, mặt nó cũng rất hớn hở, nhưng sau khi tới chỗ hồ bơi để gặp em, thì mặt nó khác hẳn."Anh Khương Hạ Chính lên tiếng làm tôi trở về thực tại.

"Thật ạ?"Tôi hỏi lại.

"Đúng. Nghe Tiểu Ảnh nói, hình như Thiên Thu có nhắc gì tới em và làm cho Lôi Vĩ Vĩ tức giận."Anh Khương Hạ Chính đoạn nhìn tôi chằm chằm.

Hả? Đừng đùa chứ? Lôi Vĩ Vĩ tức giận vì tôi á?

"Hình như là... Thiên Thu cãi nhau với Lôi Vĩ Vĩ vì cậu ta đã mang em đến chỗ sinh nhật, rồi cả đập nát cả quà của Lôi Vĩ Vĩ. Sau đó còn nói những lời chẳng ra gì với thằng nhóc, làm nó nổi giận đùng đùng, định đập tan cả cái phòng ra thì hình như có cô gái nào đó đến, bảo với Thiên Thu là có chuyện ở hồ bơi."Anh Khương Hạ Chính tiếp tục câu chuyện.

"Haha...không...không thể nào đâu ạ..."Tôi cười gượng gạo, nhìn sang phía khác. "Lôi...Lôi Vĩ Vĩ yêu Thiên Thu lắm cơ mà."

"Ừm... nói chung anh nghĩ là hai đứa chỉ xích mích tạm thời thôi."Anh Khương Hạ Chính nói rồi cười tươi. "Nhưng nói thật nhé, anh chưa thấy Lôi Vĩ Vĩ tức giận vì ai cả. Có lần Thiên Thu còn chửi mắng, đánh Trần Hạo Nam, người mà Lôi Vĩ Vĩ yêu quý nhất, thế mà thằng nhóc còn không nổi giận nữa là."

Nói tới đây, tôi chợt nhận ra một điều. Những điều anh Khương Hạ Chính vừa kể, tôi không để rớt ra khỏi tai một từ nào.

Lẽ nào... Lôi Vĩ Vĩ... thích mình? = □ =