Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 7




Khi Khánh Xuân chia tay với Xuân Cường ngay trước cửa nhà mình thì Tiêu Đồng trong bộ quần áo vô cùng chỉnh tề đang ngồi trên thảm bên cạnh thầy giáo dạy lịch sử một thời Uất Văn Hoán tại nhà hàng Nhật Bản trong khách sạn Trung Quốc, chuẩn bị làm một diễn viên đóng thế.

Trước đây, Tiêu Đồng đã từng qua Đức để thăm bố mẹ, khi ấy cả nhà đã được một người Nhật mới đến nhà riêng để ăn một bữa cơm Nhật Bản chính hiệu. Do vậy mà anh đã hiểu phần nào về quy cách ăn uống theo kiểu Nhật. Không chờ ai bày vẽ, anh thành thạo cầm lấy hộp mù tạt nặn vào chén nước tương rồi dùng đũa khuấy đều. Sự thành thạo của anh khiến ngay cả Uất Văn Hoán cũng thấy bái phục, thi thoảng đưa mắt liếc nhìn và bắt chước. May mà trong nhà hàng Nhật này, người ta đã cải tiến khá nhiều nên khi ăn không phải quỳ gối, mặc dù cũng phải cởi giày, bên dưới chiếc bàn kê thấp lại có một khoảng trống sâu xuống đất nên Tiêu Đồng có thể đưa đôi chân dài ngoằng vào đó và thấy thoải mái vô cùng.

Cuối cùng Tiêu Đồng cũng quyết định đi cùng với Uất Văn Hoán chỉ vì anh cảm thấy chuyện này cũng khá thú vị. Sau những ngày nằm dài trong bệnh viện, không hiểu vì sao bản tính hiếu động và ngang bướng của anh lại phục hồi. Như một cánh chim được sổ lồng, Tiêu Đồng thấy vô cùng hứng thú đối với những gì mà anh chưa từng được trải nghiệm qua. Anh nghĩ, suy cho cùng cũng chỉ là một bữa cơm. Người ta hỏi cái gì thì mình trả lời cái ấy, hơn nữa lại có Phó Giáo sư Uất sắp đặt mọi chuyện, anh chẳng qua là một diễn viên đóng thế đã được chuẩn bị từ trước nên vai diễn này đối với anh mà nói không phải là quá khó.

Khi anh và Uất Văn Hoán hiện diện trong nhà hàng, ông chủ Âu Dương Thiên và cô thiên kim tiểu thư của ông ta đã ngồi sẵn bên bàn ăn. Uất Văn Hoán vừa cong lưng cởi giày vừa ngẩng đầu lên chào hỏi. Ông chủ này có vẻ gầy nhưng rất rắn chắc, mặc chiếc áo sơ mi dài tay trắng tinh, nơi cổ tay còn đính hai cúc áo sáng lấp lóa, trên cổ có chiếc cà vạt to bản theo kiểu cổ, chiếc veston rất sang trọng bị vất nằm trên chiếu trúc. Ông ta rất ít nói, cười lại càng ít hơn. Còn cô tiểu thư nọ khoảng hơn hai mươi tuổi, cũng giống như bố, rất tiết kiệm lời nói và nụ cười, mặt mũi tuy cũng dễ coi nhưng hơi dữ tướng, nói dễ nghe một chút thì đây chính là kiểu “phụ nữ có máu lạnh”, có điều Tiêu Đồng hoàn toàn không thích loại phụ nữ này.

Sau khi ngồi yên vị trên sạp trúc, chân đã thò xuống phía dưới bàn xong, hai bên mới thay nhau giới thiệu, nhưng chủ động nhất vẫn là Uất Văn Hoán. Hình như ông ta đã biến thành người dẫn dắt mọi câu chuyện. Theo nghi lễ thông thường, đầu tiên ông ta giới thiệu Tiêu Đồng với bố con Âu Dương:

- Đây là một nghiên cứu sinh ngành Pháp luật của trường chúng tôi. Tôi đã từng dạy cậu ấy nên rất hiểu tính cách cậu ta - Đầy trách nhiệm, rất chăm chỉ và cũng không kém tài hoa... - Tiếp theo, ông ta giới thiệu ông chủ - Đây là ông chủ Âu Dương, cậu có thể gọi là ông chủ, cũng có thể gọi là chú Âu Dương - Cuối cùng thì đến chủ nhân của bữa tiệc - Đây là tiểu thư Âu Dương Lan Lan. Lan Lan, cô cũng có thể gọi tôi là chú Uất!

Âu Dương Lan Lan chỉ mỉm cười không nói. Tiêu Đồng lén đưa mắt liếc nhìn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt cô ta cũng đang nhìn mình. Đúng là cô gái này không biết xấu hổ là gì, cứ nhìn thẳng vào mắt anh chẳng một chút ngại ngùng.

Xem ra cái nhìn của cô gái này đã chứng thực những lời đã nói của Uất Văn Hoán, Tiêu Đồng nghĩ - Đúng là cô ta chẳng hề có ý “kết thân”, nếu không phải như vậy thì nét mặt của cô ta không thể trơ tráo đến như thế, ánh mắt cô ta không thể không có một ý tránh né cái nhìn của anh như vậy. Ánh mắt ấy không biểu lộ một sắc thái tình cảm nào cứ nhìn thẳng vào mặt anh, chẳng khác nào nhìn một người đồng giới tính hoặc nhìn một kẻ qua đường. Thảo nào bố cô ta phải nhờ người giới thiệu cho con mình đến mấy gã con trai - như lời Uất Văn Hoán nói - đều là con nhà danh giá, nhưng kết quả cuối cùng là sau khi gặp mặt, tất cả đều “cao chạy xa bay”. Tiêu Đồng nghĩ, kiểu gặp mặt như thế này e rằng cô ta đã có quá thừa kinh nghiệm!

Cuối cùng việc giới thiệu cũng hoàn tất, bắt đầu uống trà Nhật Bản. Tiêu Đồng có cảm giác là ánh mắt của bố con Âu Dương lúc nào cũng dán lên mặt mình. Tuy biết rằng đối với mình mà nói, buổi gặp gỡ này chẳng qua cũng chỉ là một hợp đồng có tính chất bắt buộc như một nhiệm vụ nhưng anh luôn có cảm giác khó chịu. Thậm chí anh còn nhận ra rằng, trong ánh mắt của họ còn chứa đựng vẻ thương hại, ban bố theo kiểu người trên ban phát cho kẻ dưới. Ánh mắt ấy không phải của một ông bố vợ tương lai mà là của một bà bảo mẫu. Sự khó chịu càng lúc càng tích tụ lại và cơ hồ muốn bộc phát thành một sự giận dữ.

Bố cô gái bắt đầu lên tiếng:

- Cậu bao nhiêu tuổi?

- Cháu hai mươi... ba rồi!

- Cậu không phải là nghiên cứu sinh sao, tại sao mới chỉ hăm ba?

Uất Văn Hoán chen vào đỡ đòn cho học trò:

- Mới vừa trúng tuyển, hăm ba tuổi là đúng. Tuổi trẻ tài cao mà!

Điều Tiêu Đồng sợ nhất là họ sẽ hỏi mình cầm tinh con gì, bởi tuổi hăm ba cầm tinh con gì anh hoàn toàn không biết. Có điều bố cô gái đã quay sang hỏi Uất Văn Hoán:

- Không phải trước đây anh đã nói là cậu ta khoảng hăm bảy hăm tám hay sao?

Uất Văn Hoán mặt dạn mày dày phủ nhận:

- Không hề nói, chỉ nói hăm ba, từ trước đến nay tôi chỉ nói hăm ba. À, Lan Lan đã bao nhiêu rồi nhỉ?

- Hai đứa cùng tuổi - Bố thay con gái trả lời.

Uất Văn Hoán cười gượng gạo:

- Tốt quá, đúng là giai hợp!

Tiếp theo, Uất Văn Hoán đề nghị đôi trẻ thông báo tháng sinh. Tiêu Đồng nói mình sinh vào tháng Năm, còn Âu Dương Thiên thì bảo con gái mình sinh vào tháng Mười. Uất Văn Hoán vỗ tay:

- Quá tốt! Con trai nên lớn hơn con gái một tí.

Âu Dương Thiên không đếm xỉa gì đến Uất Văn Hoán mà dùng một giọng điệu quá phần nghiêm trang hỏi Tiêu Đồng:

- Gia đình cậu có bao nhiêu anh chị em?

- Chỉ có một mình cháu!

Uất Văn Hoán cười to, chen ngang:

- Bố mẹ cậu ta đều thuộc thành phần trí thức nên sinh đẻ rất đúng kế hoạch.

- Bố mẹ cậu làm gì?

- Nghiên cứu về luyện kim.

- Ở cơ quan nào?

- Bố mẹ cháu đã xuất ngoại mấy năm rồi. Họ hợp tác với mấy người bạn Đức thành lập một Viện nghiên cứu thực nghiệm.

- Thế thì sau này cậu cũng sẽ sang Đức chứ?

- Có thể cháu sẽ đi, có điều trước tiên là cháu phải học xong đại học, à, học xong nghiên cứu sinh rồi mới quyết định.

Tiêu Đồng vô ý bộc lộ chân tướng nhưng hình như Âu Dương Thiên không chú ý chuyện này.

Không khí của cuộc “kết thân” này hoàn toàn khác với những gì mà Tiêu Đồng đã tưởng tượng. Bố cô gái hỏi như một công an viên đang điều tra hộ khẩu, không ngừng xoay quanh chuyện tuổi tác cũng như bố mẹ anh mà hỏi đến cùng. Còn cô gái thì cứ trừng mắt nhìn anh như nhìn một thứ đồ vật, không có bất kỳ một trạng thái tình cảm nào. Điều này khiến Tiêu Đồng thấy không thoải mái. Tuy anh chỉ là một diễn viên đóng thế để gỡ thế bí cho Uất Văn Hoán, cũng có thể nói thẳng ra rằng, anh chỉ là một thứ đạo cụ, có điều những gì đã diễn ra trong đêm nay khiến anh thấy có một chút tủi nhục và ân hận vì đã tự nguyện trở thành một thằng ngốc trước mặt người lạ. Anh ngồi nghe Âu Dương Thiên và Uất Văn Hoán cao giọng bàn về những kế hoạch đầu tư mở cửa, những yêu cầu đảm bảo tài khoản lung tung mà trong lòng không khỏi sinh ác cảm. Những món ăn được mang ra sau đó anh gắp một cách chiếu lệ, thi thoảng mới mở miệng trả lời những câu hỏi của Âu Dương Thiên một cách nhát gừng. Còn tuyệt đại thời gian là anh ngồi im lặng, xem đó là một cách biểu hiện “khí tiết” của mình.

Âu Dương Thiên cũng không hỏi thêm gì về anh nữa. Sau bữa cơm tẻ nhạt ấy, đôi bên chia tay một cách lặng lẽ. Họ chẳng yêu cầu anh để lại điện thoại và địa chỉ liên lạc, cũng chẳng có bất kỳ một hứa hẹn gì với anh. Anh lủi thủi về nhà, mở ti vi nhưng không còn lòng dạ nào để xem. Anh tắt đèn và nằm trên giường, trong bóng tối, anh nhớ lại sự khiếp nhược của mình tối nay mà cảm thấy tức giận vô cùng. May mà sáng sớm hôm sau, tất cả mọi chuyện đều đã bị anh quên phắt. Anh thức dậy thật sớm, cưỡi xe đạp đến trường đúng giờ để vào học tiết thứ nhất. Buổi trưa, anh mua một hộp cơm thật to và hai món ăn thêm, ăn ngấu nghiến. Anh quá đói bởi vì tối qua, anh dằn lòng không ăn những món mà Âu Dương đã mời.

Buổi chiều, sau khi tan học, anh đang đá bóng cùng các bạn trong khoa thì Uất Văn Hoán đến, đứng bên ngoài sân bóng đưa vẫy anh đến. Anh chạy đến, cười hỏi:

- Thầy Uất, công việc đầu tư của thầy thành công rồi phải không? Thầy trả ơn cho em bằng cái gì đây?

Đôi mắt Uất Văn Hoán lóe lên những tia nhìn hết sức kỳ lạ, hỏi:

- Cậu có biết người ta nói thế nào về cậu không?

- Biết - Tiêu Đồng nói với vẻ hài hước - Cô gái đã nói rằng: Không được đâu, tôi không thích anh chàng ấy. Anh ta không khôi ngô tuấn tú, lại chẳng có vẻ thú vị gì cả. Bố cô ta nói: Giám đốc Uất, Giáo sư Uất, thằng nhóc ấy trông không được tí nào, thôi thì phải nhờ ông tìm đứa khác vậy. Tối này hẹn gặp nhau ở nhà hàng nhé, thêm một bữa cơm nữa vậy! Ha! Ha! Ha!

Uất Văn Hoán cười lạnh:

- Cậu chỉ mới đoán đúng một nửa. Bố cô ta không thích cậu vì cho rằng cậu quá trẻ, chỉ là một thằng nhóc, không thể quản lý nổi Lan Lan. Nhưng có điều cậu không thể tưởng tượng được là, lần này Lan Lan lại biến vở kịch này thành cuộc đời thực. Con bé nói cậu rất khá, bằng lòng làm bạn với cậu. Vì chuyện này mà đêm qua hai bố con họ đã choảng nhau một trận ra trò. Bố thì cương quyết không đồng ý, còn con thì gần như là nếu không lấy cậu thì ở giá luôn. Cậu xem, chuyện này sao lại tiến triển đến mức ấy, cậu mà làm quen với Lan Lan thật thì ông bố không oán trách tôi mới là chuyện lạ.

Uất Văn Hoán nói một thôi khiến Tiêu Đồng đứng sững như trời trồng. Anh không biết là thầy Uất đang đùa hay nói thật. Anh ngắt lời ông ta:

- Khoan đã, thầy Uất. Cô ta có thích em hay không thì mặc kệ cô ta, thầy hãy tha cho em. Lần này em nhận nhiệm vụ cũng chỉ vì thầy. Thầy từng nói rằng chỉ là một bữa cơm, ăn xong thì ai đi đường nấy. Thầy đừng bắt em phải tiếp tục diễn cái vai không mấy sạch sẽ này nữa!

Uất Văn Hoán nhíu mày cười khổ:

- Đúng thế, đúng thế!

Tuy nói vậy nhưng đến gần tối Uất Văn Hoán lại chạy đến thư viện trường tìm Tiêu Đồng, lôi anh khỏi phòng đọc yên tĩnh và dắt ra hành lang vắng người, thì thào:

- Ôi dào! Chuyện này phiền phức to rồi. Lan Lan lại đến tìm tôi bảo muốn có số điện thoại của cậu, làm sao bây giờ?

Tiêu Đồng cảm thấy mệt mỏi về chuyện này lắm rồi nên nói:

- Thầy cứ nói là em không thích cô ta.

- Không thể nói như thế được. Cô gái này rất tự tôn và rất có cá tính. Cậu không muốn thì tìm cách khác, đừng làm tổn thương người ta.

- Thế thì thầy nói là em không có điện thoại vậy. Đây là chuyện hoàn toàn thực. Điện thoại trong ký túc xá của trường không dễ gọi đâu. Có gọi được thì bọn họ cũng chẳng gọi em xuống nhận điện thoại đâu.

Uất Văn Hoán cúi đầu thở dài, lầm bầm mấy tiếng không rõ rồi ngẩng mặt lên, nói:

- Cậu có máy nhắn tin không? Hay là cậu đưa số máy nhắn tin cho cô ta?

Đúng là Tiêu Đồng có một máy nhắn tin hiệu Hán Hiển nhưng anh lại nói:

- Cũng không có nốt. Mà nếu có em cũng chẳng cho số đâu.

Nói xong thì anh dợm bước đi, Uất Văn Hoán kêu lên:

- Này, cậu phải nói cho tôi biết, tôi phải ăn nói với người ta ra làm sao đây?

Tiêu Đồng muốn nói, đây là chuyện của ông, ông muốn nói sao thì nói nhưng vì Uất Văn Hoán lại là thầy giáo mà trước đây anh rất kính trọng nên dằn lòng, nói:

- Nếu quá kẹt thì thầy nói là, em đã có người yêu rồi.

- Cậu đừng đùa cái kiểu ấy. Cậu đã có người yêu thì tôi mang cậu đi giới thiệu với người ta làm gì?

- Thôi thì thầy cứ nói, em có việc gấp đã rời khỏi thành phố rồi. Thầy cũng có thể nói, bữa nay em đi khám bệnh, bác sĩ đã phát hiện em bị viêm gan, sỏi thận, mắc bệnh tâm thần gì đó cũng được. Nếu kẹt lắm thì thầy cũng có thể nói, em là một tội phạm đã bị công an bắt rồi. Thôi thì tùy thầy, em không để ý đâu.

Uất Văn Hoán vỗ lên vai Tiêu Đồng:

- Thằng nhóc này, chuyện tốt đẹp được người ta đem đến tận cửa mà lại lắc đầu - Nói xong thì nở nụ cười khổ, bỏ đi.

Đêm hôm sau, theo thói quen sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Đồng đến thư viện đọc sách. Vừa mới ngồi xuống ghế thì một bạn học đi đến, ghé vào tai anh nói nhỏ:

- Tiêu Đồng, có người chờ cậu bên ngoài.

- Ai thế?

- Một cô gái!

Một cô gái? Ai thế nhỉ? Lòng đầy nghi hoặc, Tiêu Đồng rời khỏi phòng đọc. Tại cổng thư viện, anh trông thấy một cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục cảnh sát, trong lòng cảm thấy phiền muộn vô hạn. Đây là người muốn tìm mình ư? Nhưng khi cô cảnh sát vừa lên tiếng, anh đã nhận ra cô là ai.

- Cậu không nhận ra tôi ư? - Cô cảnh sát nói.

- A! Chị là Âu Khánh Xuân, đúng không?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô, Tiêu Đồng vui mừng tột độ. Anh cùng Khánh Xuân bước xuống những bậc tam cấp nhưng không biết đưa cô đi đâu cả.

- Tôi lại nghĩ rằng mình đã phạm tội gì. Trông thấy chị mặc sắc phục khiến tôi sợ hãi.

- Tôi làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của cậu rồi.

- Đâu có, đâu có! Đọc sách nhiều cũng làm cho người ta trở thành ngây ngô!

Họ đi men theo những con đường nhỏ yên ắng trong vườn trường, Khánh Xuân nói:

- Trong sách có cái nhà vàng, trong sách có người đẹp như ngọc. Sách là bậc thang số mệnh của thanh niên. Khi học đại học, tôi ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang đọc sách.

- Chị không đến tìm thì nhất định tôi cũng đến tìm chị. Tôi vẫn chưa cảm tạ ân tình của chị - Tiêu Đồng nói.

Câu nói này của anh khiến cô cảnh sát dừng ngay bước chân, quan sát thật kỹ đôi mắt của anh. Tiêu Đồng cố ý mở thật to đôi mắt, hỏi:

- Có giống anh ấy không?

- Cái gì?

- Tôi nói, đôi mắt này có giống đôi mắt của anh ấy không?

Khánh Xuân không trả lời, hình như trong mắt cô có ngấn nước, lảng tránh cái nhìn của Tiêu Đồng, cúi đầu nói:

- Đôi mắt cậu đẹp hơn đôi mắt anh ấy nhiều, cậu là một thanh niên rất đẹp trai.

- Chồng chưa cưới của chị nhất định cũng rất đẹp trai. Tôi muốn nhìn thấy ảnh của anh ấy.

- Anh ấy không đẹp trai, chỉ là một người rất tốt.

Một nụ cười chợt hiện trên môi Tiêu Đồng. Anh nhìn thẳng vào mặt Khánh Xuân, nói:

- Chị biết không, chị đã lừa tôi.

- Tôi lừa cậu?

- Đúng thế! Chị nói là chị không đẹp, đó không phải là lời nói thật. Chị là cô cảnh sát đẹp nhất mà tôi đã từng trông thấy.

Khánh Xuân cười nhẹ:

- Thật thế sao? Cám ơn cậu đã tán dương tôi!

- Đúng như vậy, kể cả so với các cô cảnh sát trong phim, chị cũng đẹp hơn họ nhiều lần.

Khánh Xuân không thừa nhận cũng không phản đối, chuyển hướng đối thoại:

- Ngày ấy, ngày mà cậu xuất viện ấy, đơn vị tôi có chuyện quan trọng, không thể rời khỏi đơn vị. Nếu không thì tôi đã có mặt trong bệnh viện.

- Làm sao mà chị có thể tìm ra tôi? Tiêu Đồng nói - Đúng là không hổ danh một cảnh sát có hạng.

- Không phải là cậu đã từng nói là học khoa Luật trường Đại học Yên Kinh hay sao? Trường cậu liệu có bao nhiêu học sinh có tên Tiêu Đồng?

- Hai người, có điều người kia là con gái.

Họ đi loanh quanh không có mục đích trên những con đường vắng và cuối cùng, một cách vô ý, họ đã đi gần đến cổng trường. Khánh Xuân nói:

- Được rồi. Mắt cậu tốt rồi là tôi đã yên tâm. Cậu cố giữ gìn, không nên quá ham đọc sách.

Đây hình như đã là lời từ biệt, nhưng Tiêu Đồng vẫn còn nhiều điều muốn nói. Anh lên tiếng đề nghị:

- Chúng ta đi cùng nhau một lát nữa nhé, còn sớm lắm. Bên kia có một cái hồ nhỏ, rất đẹp. Chị đã đến trường chúng tôi lần nào chưa nhỉ?

- Tôi cần phải về rồi - Khánh Xuân nói - Sau này chúng ta còn cơ hội gặp nhau mà.

- Chị bận lắm phải không? Có phải là làm cảnh sát rất gian khổ, đúng không?

- Cũng bình thường thôi. Mấy ngày trước tôi đi công tác, nếu không tôi đã đến thăm cậu sớm hơn.

Tiêu Đồng đưa Khánh Xuân đến cổng, bắt tay tạm biệt. Tiêu Đồng nói:

- Nếu sau này tôi muốn tìm chị, có thể tìm đến đơn vị của chị hay không?

Khánh Xuân suy nghĩ một thoáng rồi nói:

- Có thể được. Tôi có số máy nhắn tin, cậu có thể nhắn cho tôi.

- Tôi cũng có máy nhắn tin hiệu Hán Hiển. Chị có thể nhắn cho tôi. Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, chị có thể nhắn cho tôi bất cứ lúc nào - Tiêu Đồng nói.

Hai người ghi số máy của nhau rồi chia tay. Tiêu Đồng đưa mắt nhìn theo Khánh Xuân. Dưới ánh đèn đường, hình bóng cô được viền một màu vàng rực, thực tế nhưng mông lung khiến lòng Tiêu Đồng thấy bùi ngùi. Những người ra vào cổng trường trông thấy một sinh viên lưu luyến bịn rịn với một cô cảnh sát xinh đẹp thì lấy làm tò mò, lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn rồi tha hồ mà tưởng tượng. Tiêu Đồng cảm thấy lâng lâng tự hào.

Vừa về đến ký túc xá, ngay lập tức có người đã lên tiếng:

- Này, bọn chúng kháo nhau là cậu đã có người yêu rồi đấy, có phải là cô cảnh sát đó không?

Tiêu Đồng đang lâng lâng mơ màng nên không trả lời, leo thẳng lên giường vùi đầu trong gối. Thấy thế, bạn bè lại càng khẳng định những phỏng đoán của họ là chính xác. Sáng hôm sau đã có người đặt câu hỏi, liệu cô cảnh sát ấy là thật hay là giả.

Đây là một tin tức vô cùng sốt dẻo. Một gã con trai ngô nghê nhất trường với một cô cảnh sát đẹp như hoa bịn rịn dưới trăng... Trong toàn trường, tin tức này truyền đi rất nhanh và biến thành thành một câu chuyện truyền kỳ.

Đêm ấy, Tiêu Đồng không hề ngủ. Việc Khánh Xuân đến thăm là ngoài sức tưởng tượng của anh. Chuyện ngoài sức tưởng tượng này là một hạnh phúc êm đềm mà anh muốn lưu giữ mãi mãi trong ký ức mình. Giọng nói của cô sao mà êm dịu, sao mà trong trẻo. Ngày chưa trông thấy Khánh Xuân, Tiêu Đồng đã theo trí tưởng tượng của mình mà vẽ nên dung mạo của cô và đương nhiên là tưởng tượng thì lúc nào cũng vượt lên trên thực tế nhưng không ngờ rằng, trường hợp này lại khác, Khánh Xuân còn đẹp hơn trong tưởng tượng nhiều lần!

Mấy ngày liền, tinh thần anh không thể bình ổn trở lại, giờ lên lớp anh viết số máy nhắn tin của Khánh Xuân một cách vô thức lên vở. Anh nghĩ, mình phải gọi điện cho cô nhưng lại phân vân. Anh không biết là mình có thể giúp cô được việc gì. Cô có khó khăn gì không? Trong nhà cô cần phải có sự giúp đỡ nào không? Cô có khó khăn gì về tiền bạc không? Tiêu Đồng nghĩ, nếu Khánh Xuân có thể xem cô như một người em thân thiết, có chuyện gì khó khăn là tìm đến anh, anh sẽ dùng toàn bộ những gì mình có thể có để giúp cho cô.

Trong mấy ngày liền, anh mặc sức tưởng tượng ra đủ mọi tình huống. Trông anh chẳng khác nào một kẻ thất tình. Những ngày cuối tuần đã đến và Tiêu Đồng quyết định, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ dùng cái số máy nhắn tin ấy lần đầu tiên vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật. Anh nghĩ, tốt nhất là cô ấy sẽ xuất hiện trước cổng đơn vị. Sau đó anh và cô sẽ tìm một nơi nào đó để hàn huyên. Anh có thể mượn cớ cần gặp cô để liên hệ với cơ quan công an để làm công việc điều tra xã hội. Anh là sinh viên ngành Luật, tìm công an để tìm hiểu về các vụ án cũng là một công việc rất danh chính ngôn thuận.

Chiều thứ Năm, sau khi tan học là anh phóng vội về nhà. Những bộ quần áo mà anh vừa lòng nhất đều bỏ ở nhà. Khi dắt chiếc xe đạp leo núi ra khỏi nhà xe, một sinh viên ngoài khoa chạy đến và nói với anh rằng, có một cô gái muốn tìm anh, đang hỏi thăm các sinh viên đang đá bóng ngoài sân vận động.

Có phải là Khánh Xuân? Tim anh đập mạnh nhưng ngay lập tức anh trấn tĩnh lại ngay. Không thể thế được - Anh nghĩ - Nhất định và Văn Yến! Nghĩ đến đây anh thấy có một chút tức giận - Trước đây anh và Văn Yến đã giao ước là không bao giờ đến trường để tìm anh, tại sao Văn Yến lại dám phá vỡ giao ước?

Anh dắt xe đạp chầm chậm đi về phía sân vận động, trong lòng thầm nghĩ: Đêm nay mình nhất định không cho Văn Yến ngủ ở nhà mình, nhiều lắm cũng chỉ là đưa nhau ra phố ăn tối rồi sau đó ai về nhà nấy. Không ngờ, khi chưa đến sân vận động, anh đã sững sờ, lặng ngắt vì thấy cô gái đang đi về phía anh không phải là Trịnh Văn Yến mà là cô thiên kim tiểu thư của lão phú thương ấy - Âu Dương Lan Lan!