Mại Nhục

Chương 32




Về đến nhà, mọi người còn chưa ngủ dậy. Bảo Cầm ngồi trong phòng, bỗng dưng nhớ tới chuyện ngọc bội, liền lấy mảnh ngọc trong áo ra đưa Lý Duy xem, “Hôm qua Hứa tiên sinh cho ta cái này.” Lý Duy nhìn chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh cho ngươi thật ư?” Bảo Cầm nhướng mi, “Ngươi có ý gì? Tiên sinh không nên cho ta sao?” Lý Duy ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười: “Là ta lỡ mồm nói bậy, cũng không phải ta có ý đó. Chỉ là cha ta để lại miếng ngọc này cho Hứa tiên sinh, cứ nghĩ Hứa tiên sinh muốn giữ nó bên mình mới phải.” Bảo Cầm thầm nghĩ Lý tú tài giao miếng ngọc cho Hứa tiên sinh không phải để truyền lại cho con dâu sau này sao, tiên sinh giữ lại làm cái gì? Ý nghĩ vừa lóe lên, Bảo Cầm cũng chẳng buồn nghĩ sâu xa thêm, lập tức dương dương tự đắc nói: “Vậy xem như ta đã được trưởng bối chấp nhận rồi, từ giờ về sau ngươi phải nghe lời ta đó!”

Lý Duy cười mắng đồ tạo phản, sau đó kề sát vào hôn Bảo Cầm. Bảo Cầm khúc khích né về phía sau, một đuổi một trốn, rốt cuộc cả hai cùng ngã lăn trên giường. Lý Duy tiện thể đặt luôn Bảo Cầm ở dưới thân, hai mắt Bảo Cầm sáng lấp lánh, hỏi: “Ngươi nói ngươi nhớ ta cả tối ư?” Lý Duy đang chặn giữa hai chân Bảo cầm, cố tình thúc thúc về phía trước, “Chỗ này nhớ.” Lại kéo tay hắn để áp lên ngực mình, “Chỗ này càng nhớ hơn.” Bảo Cầm thoáng đỏ mặt, lại không biết nên nói câu gì. Lý Duy yêu nhất dáng vẻ vừa giận vừa xấu hổ của hắn, cúi xuống bắt lấy bờ môi nọ, tâm hoa nộ phóng.

Hai người nháo loạn trên giường hồi lâu, mãi đến khi Tiểu Cổ đứng ngoài cửa kêu: “Lý công tử, tới dùng bữa sáng.”, Lý Duy mới lưu luyến đi ra mở cửa. Tiểu Cổ nhìn bên trong thấy Bảo Cầm đang đỏ mặt chỉnh quần áo, không khỏi la to lên: “Sao ngươi đã về rồi?” Bảo Cầm hừ một tiếng, thầm nghĩ ta bây giờ đã là chủ nhân chân chính của Lý gia, thế nào lại không được về!

Liên tục uống thuốc bổ vài ngày, sức khỏe thái tử đã chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng vết thương trên vai phải chưa lành miệng, vẫn phải để Tiểu Cổ hầu hạ dùng bữa. Ngồi ăn cơm chỉ có Lý Duy, Bảo Cầm và Triệu phò mã. Triệu phò mã ngồi đối diện hai người, xấu hổ vô cùng. Trong khi đó tâm trạng Bảo Cầm lại rất tốt, chẳng buồn để ý đến việc phải ngồi cùng bàn với cái tên đáng ghét kia.

Cơm nước vừa xong, còn chưa kịp buông bát, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Tay Triệu phò mã run rẩy, đũa cũng rơi cạch xuống bàn. Lý Duy đứng dậy bình tĩnh lên tiếng: “Ta ra mở cửa.” Bảo Cầm liền đi theo y, đột nhiên Lý Duy quay lại nắm lấy tay hắn, khiến mọi nỗi lo sợ trong lòng Bảo Cầm lập tức tiêu tan.

Đứng ngoài cổng là ba người đầu đội khăn tang vận bạch y. Ngọc Trúc vẫn mặc nữ trang, thị nữ theo hầu hôm trước đứng đằng sau, bên cạnh là thanh niên mà Lý Duy và Bảo Cầm đều biết. Lý Duy giật mình  “Giang đại nhân!” Giang thiếu gia hướng hai người chắp tay: “Lý công tử, Bảo Cầm công tử.”

Giang thiếu gia đột nhiên tới thăm nằm ngoài dự liệu của Lý Duy. Mời khách vào trong sân, hai gian sương phòng đều là buồng ngủ, nhà chính lại ngăn ra phân nửa để Triệu phò mã dùng, ngay cả một chỗ tiếp khách tử tế cũng tìm không ra. Cũng may Giang thiếu gia không ngại, thấy Lý Duy dừng bước, mở miệng nói: “Lý công tử, sự tình cấp bách, thứ cho tại hạ bỏ qua màn chào hỏi. Lần này đến đây là vì việc phụ mẫu nối bước ra đi, tại hạ nghe hạ nhân trong phủ nói mấy hôm trước Lý công tử có ghé qua tệ xá, thỉnh công tử cho biết rốt cuộc tại hạ đã gây nên chuyện gì?” Lý Duy khuyên Giang thiếu gia nén bi thương, trong lòng lại cân nhắc xem có nên nói ra sự thật hay không. Thấy Lý Duy do dự, Giang thiếu gia nghiêm túc nói: “Người ngay không nói chuyện mờ ám, tại hạ đã có lời thỉnh cầu Lý công tử, vậy trước hết cũng nên nói rõ suy nghĩ của mình. Không dối gì công tử, tại hạ nghi ngờ cái chết của phụ thân không phải ngoài ý muốn, mà có liên quan đến Tam vương gia. Tại hạ ở trong triều cũng nghe được chút ít việc thái tử cải trang tới Khúc thành điều tra xử án. Giang gia buôn bán tại Khúc thành đã trăm năm nay, không phải nói khoác, Giang gia làm ăn minh bạch, ở Khúc thành ai ai cũng biết. Vậy mà sau khi khâm sai tới, phụ thân liền xảy ra chuyện, tại hạ không thể không chắp nối hai sự kiện vào với nhau.”

Lý Duy vẫn không lên tiếng, chỉ cẩn thận đánh giá người trước mặt. Thái độ Giang thiếu gia tuy không dữ dội, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa bi thương. Không ngoại trừ khả năng hắn là người do Tam vương gia phái đến dò xét thái tử, nhưng Lý Duy tin rằng chẳng ai lại lấy sinh mệnh phụ mẫu ra viện cớ như vậy. Y trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Nếu như việc này thực sự có liên quan đến Tam vương gia, Giang đại nhân định xử lí ra sao?” Giang thiếu gia gằn từng câu từng chữ, “Đương nhiên phải báo mối thù sát phụ thí mẫu rồi!”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng vỗ tay vọng đến từ phía đông sương. Cửa mở ra, thái tử được Tiểu Cổ đỡ đứng đằng sau cửa, mỉm cười nói: “Đáng khen cho một nam nhân chính trực!” Giang thiếu gia sắc mặt vui mừng, vội vã phủ phục xuống, “Điện hạ!” Hắn vừa quỳ, Ngọc Trúc và thị nữ phía sau cũng luống cuống quỳ theo. Thái tử lắc đầu cười, “Đứng dậy cả đi.” Giang thiếu gia đứng lên, nhíu mày, “Điện hạ sao lại…” Sắc mặt thái tử hơi trầm xuống, “Đều nhờ ơn tam bá phụ của bản vương ban tặng!”

Mới nãy Lý Duy dừng ở giữa sân không đi tiếp, một là vì không tìm được chỗ mời khách ngồi, hai là cố ý để thái tử nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ. Xem ra thái tử đã tín nhiệm Giang thiếu gia, Lý Duy cũng không nề hà gì nữa, cười nói: “Giang đại nhân trông thấy điện hạ hình như không bất ngờ?” Giang thiếu gia cười cười, “Thực ra, từ lúc nghe nói còn có một vị công tử tướng mạo học vấn phi phàm tới thăm phụ thân, tại hạ đã ngờ ngợ thân phận của người đó rồi.” Lý Duy chắp tay lên tiếng: “Giang đại nhân, xin thứ lỗi. Hiện điện hạ mang trọng thương, Lý Duy thực sự không thể tiết lộ tùy tiện.” Giang thiếu gia vội vàng đáp lễ, “Lý công tử chớ đa lễ, kẻ có lỗi phải là tại hạ, ban nãy trong lòng ta đúng là có ý thăm dò.” Hắn móc một quyển sổ trong ngực áo ra đưa cho Lý Duy: “Năm ngoái phụ thân từng nói với tại hạ, nếu một ngày ông chết oan uổng, e rằng đó là bởi vật này.”

Lý Duy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vã quay đầu nhìn thái tử. Vị thái tử đứng đầu đông cung trước giờ hỉ nộ chẳng mấy khi bộc lộ kia, nét mặt lúc này cũng khó kìm nổi kích động.

Lý Duy và Giang thiếu gia bước vào đông sương, cùng thái tử ngồi xuống xem xét sổ sách, Bảo Cầm thì kéo Ngọc Trúc tới tây sương. Mấy ngày không gặp, Ngọc Trúc gầy rộc cả đi, khóe mắt dù trát phấn nhưng vẫn không che nổi nét tiều tụy. Bảo Cầm không nhịn được bảo: “Ngọc Trúc, mấy ngày nay hẳn ngươi mệt mỏi lắm.” Ngọc Trúc yếu ớt nở nụ cười, “Ta không sao, hơn nữa phu quân cũng đã về.” Bảo Cầm gật đầu, lòng tự dưng nhen lên cảm giác của người từng trải, “Ngươi đừng sợ, dù việc khó khăn đến mấy, đã có Giang công tử cùng ngươi vượt qua.” Ngọc Trúc nghe xong, không hiểu vì sao lại xúc động, bất giác một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài.

Bảo Cầm luống cuống, “Ơ kìa, sao ngươi lại khóc?” Hắn không giống Ngọc Trúc luôn mang khăn tay theo mình, đành phải giơ ống tay áo qua quít lau mặt cho y, “Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nọ thấy ngươi đưa tang trên phố khóc thảm thiết đến vậy, giờ lại định khóc cạn nước mắt sao.” Ngọc Trúc nắm chặt tay Bảo Cầm, dường như ngập tràn nỗi khổ tâm, nhưng một chút cũng không thể nói ra. Y khóc mãi đến khi mệt rũ, thần trí dần dần mê man. Mặc dù Bảo Cầm không muốn để người khác nằm trên giường của mình và Lý Duy, nhưng hắn cũng thương Ngọc Trúc, có lẽ mấy đêm rồi y chưa được ngủ, liền đỡ y nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, chờ y chìm vào giấc ngủ mới lặng lẽ lui ra ngoài.

Ngoài phòng thị nữ Giang gia đang ngồi ở hành lang, Bảo Cầm cũng không còn chỗ nào để đi, đành ngồi xuống cạnh nàng, lại thấy nàng quay sang cười hỏi: “Bảo Cầm, ngươi không nhận ra ta sao?” Bảo Cầm chăm chú nhìn, đúng là khuôn mặt kia trông quen quen, “Cô là…” thiếu nữ cười nói: “Ta là A Lưu, trước kia hầu hạ Ngọc Trúc công tử tại Xuân Phong uyển.” Bảo Cầm a một tiếng, nhưng lập tức bị A Lưu bịt miệng lại, nhìn quanh quất, “Ta bất cẩn lỡ miệng, phải gọi công tử là thiếu phu nhân mới phải.”

Bảo Cầm cười rộ lên, “Thì ra là thế, hèn chi đi đâu Ngọc Trúc cũng mang cô theo. Y ở Giang gia tứ cô vô thân, may mà có cô ở cạnh giúp đỡ.” A Lưu nói: “Năm đó thiếu gia rước thiếu phu nhân về, cũng chuộc thân cho ta luôn.” Bảo Cầm cảm thán: “Tình cảm của Giang công tử đối với Ngọc Trúc quả là sâu đậm, không ngờ có thể chu đáo đến như vậy.” Nhưng A Lưu bỗng nhiên thu lại ý cười, rầu rĩ cúi đầu.

Rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì? Bảo Cầm nhớ dáng vẻ Ngọc Trúc ban nãy cũng ủ rũ, không khỏi hoài nghi trong lòng, dè dặt hỏi: “Lẽ nào Giang công tử đối xử không tốt với Ngọc Trúc ư?” A Lưu liếc hắn, “Thiếu gia đương nhiên đối với thiếu phu nhân rất tốt, có điều bảo một nam nhân giả bộ nữ nhân, sao có thể cảm thấy vui vẻ được?”