Mại Nhục

Chương 9




Phía đông dần sáng, củ khoai tây Bảo Cầm lại bị đào ra khỏi ổ chăn. Hắn mơ mơ màng màng theo Lý Duy mặc quần áo súc miệng, mãi đến khi nhúng tay vào nước lạnh, tinh thần Bảo Cầm mới tỉnh táo đôi chút. “Hôm nay ngươi vào thành hả? Đi đường cẩn thận a.” Lý Duy chỉ cười không nói, mặc lớp áo ngoài xong, lại đem một chiếc khác bọc lấy người Bảo Cầm, kéo hắn bước về phía cửa phụ.

Bảo Cầm ngạc nhiên: “Ta phải ở lại trông điếm, ngươi…” ai ngờ mới đi được mấy bước, liền trông thấy Chu Đại Tráng đang đứng bắt chuyện với Hà lão đại ngoài cửa hàng, cả hai cùng ngoảnh đầu nhìn bọn họ. Hà lão đại lên tiếng: “Lý lão bản muốn dẫn Bảo Cầm vào thành sao? Chơi thỏa thích một bữa a.” Chu Đại Tráng cũng cười xen vô: “Lý huynh yên tâm, nơi này đã có ta.” Lý Duy cảm ơn hai người, nắm tay Bảo Cầm rời khỏi Lý gia. Khóe miệng Bảo Cầm cong lên thật lâu, rốt cuộc không nhịn được bật cười nói: “Hay cho cái tên Lý Duy nhà ngươi, thế mà lại gạt ta!”

Hai người bẻ nhỏ bánh trên tay, vừa ăn vừa cất bước tới Khúc thành. Trên đường rất nhiều người cũng đang đi họp chợ, ai quen biết thì dừng lại chào Lý Duy cùng Bảo Cầm, hàn huyên vài câu, cũng không làm phiền bọn họ. Cả đường đi Bảo Cầm liên tục hỏi không ngớt, người kia là ai, người nọ bán cái gì? Lý Duy giải thích từng câu một, thi thoảng lại đưa túi nước cho hắn uống. Sớm mùa đông rất lạnh, Bảo Cầm ăn xong bánh liền xoa xoa hai tay, miệng hà ra một làn hơi trắng. Lý Duy chà tay liên tục cho ấm, Bảo Cầm thì lại luồn tay vào hai ống tay áo, trông hệt như một tiểu lão đầu. Tai hắn cóng đến nỗi đỏ ửng, Lý Duy tự nhủ nếu lát nữa gặp hàng nào bán mũ lông phương bắc sẽ mua cho hắn một cái.

Tới Khúc thành, vừa tiến vào cửa Nam, đã trông thấy cả một dãy phố tràn ngập hàng quán, người người nô nức nối đuôi nhau, không biết dài tới mấy dặm. Bảo Cầm hưng phấn muốn chết, lại bị Lý Duy giữ chặt tay, “Ngươi đừng chạy lung tung, ở đây đông như vậy, rời nhau ra rất phiền phức.” Bảo Cầm qua quýt gật đầu, “Lý Duy Lý Duy, chúng ta mua gì a?” Lý Duy nói: “Gạo muối dầu, đồ dùng Tết, may cho ngươi mấy bộ y phục nữa.” Lý gia từ trước đến nay luôn cần kiệm, lại không có họ hàng thân thích, thường ngày đều là đổi thịt lấy rau dưa hoa quả với bà con trong trấn, hôm nay đi chợ, chính là dịp tiện lợi để sắm đồ. Lý Duy mỉm cười: “Cũng không cần mua nhiều lắm, chúng ta chậm rãi dạo quanh, ngươi xem xem có thích cái gì không?”

Xuôi theo phố chợ, hai người nhanh chóng sắm xong tất cả đồ. Dù thứ gì cũng thấy mới mẻ kì lạ, nhưng vì đắt lại không cần thiết, Bảo Cầm nhất quyết không mua. Lý Duy dẫn hắn vào một tiệm may, mua vải đo người, kêu thợ may làm xong thì đưa vào trấn. Mấy ngày nay Bảo Cầm đều mặc quần áo cũ của Lý Duy, có chút không vừa vặn. Vóc dáng hắn nhỏ gầy lại sợ lạnh, Lý Duy liền bảo thợ may nhét ruột bông dày dày một chút, làm thành áo hai lớp. Ra khỏi tiệm may, trước mặt chính là một sạp hàng bán bút mực. Lý Duy hai mắt bừng sáng, bước tới nâng một nghiên mực vuông lên ngắm nghía cẩn thận. Bảo Cầm đứng bên mỉm cười, thư sinh nho nhã dù có trở thành tên bán thịt heo thì vẫn cứ thích mấy loại đồ vật này a. Lý Duy quả nhiên thích đến không dứt ra được, mặc cả với chủ sạp hồi lâu, sau đó quay lại cười với Bảo Cầm: “Mua cái này về tặng Hứa tiên sinh, nhất định ông sẽ thích.” Bảo Cầm cười nói: “Ta còn tưởng ngươi nhất kiến chung tình với nó chứ.” Lý Duy chỉ giá bút treo ở bên trên, “Ngươi chọn một cái đi.” Bảo Cầm cảm thấy quái lạ, thoáng đưa mắt nhìn, thuận tay nhặt lấy một cây bút lông đưa cho Lý Duy. “Sao lại kêu ta chọn, ta đâu biết dùng mấy thứ này.” Lý Duy trả tiền, cười bảo: “Không phải ngươi sắp học viết chữ sao?”

Gần tới trưa, hàng quán trên phố dần được thu dọn, phiên chợ sáng cũng sắp đến lúc tàn. Hai người ăn tạm chút gì đó ven đường, chuẩn bị quay về Khúc Nam trấn. Trên đường đi ngang qua một tiểu điếm, Bảo Cầm đột nhiên dừng bước, vùng khỏi tay Lý Duy cực kì háo hức chạy vào bên trong. “Tiểu ca, mua đường sao?” Tiểu nhị bước tới niềm nở hỏi. Bảo Cầm giả bộ bắt bẻ nói: “Đường nhà các ngươi ăn có ra gì không đấy, để ta thử qua rồi tính.” Hắn cầm lấy hai khối đường nhanh chóng chạy ra, một khối đút vào miệng mình một khối đút vào miệng Lý Duy. Bảo Cầm phồng má, cười đến đuôi mắt cong lên, “Đường nhà này ăn rất ngon, trước kia hiếm lắm mới được ăn mấy bận, cho ngươi nếm thử.” Lý Duy nhìn cửa hàng vài lần, “Nếu như ngươi thích, không bằng mua một chút đem về.” Nhưng Bảo Cầm lại lắc đầu, “Thôi, nhà họ bán đắt lắm, một cân đường đã ba mươi mốt đồng, chẳng khác gì ăn cướp cả.” Lý Duy im lặng nghe hắn nói, đúng là ăn cướp thật, đắt hơn cả thịt heo. Y mỉm cười xoa xoa đầu Bảo Cầm, nhưng chân lại cất bước tiến vào cửa hàng, lát sau ôm một bao giấy đi ra. Bảo Cầm vừa vui lại vừa giận, trừng con mắt nhìn Lý Duy, Lý Duy đặt bao giấy lên tay hắn, “Nếu đắt như vậy thì mua nửa cân là được rồi.”

Hai người lại theo con đường buổi sáng trở về nhà. Bảo Cầm nắm tay Lý Duy, đi cạnh y. Gió thổi qua mặt rét lạnh, nhưng vì đi bộ nên thân thể sớm nóng bừng, lòng bàn tay còn hơi ứa ra mồ hôi. Hắn nhớ mười ngày trước, hắn lẽo đẽo theo sau Lý Duy trên con đường này, vừa đi vừa thấp thỏm lo sợ, vừa đi vừa tức tối giận dỗi, vậy mà hôm nay mọi chuyện đã khác. Không biết có phải do đường trong miệng chưa tan hết hay không, mà lòng hắn cũng cảm thấy rất đỗi ngọt ngào. Bảo Cầm ngẩng đầu trộm nhìn Lý Duy, không ngờ lại chạm phải ánh mắt cùng nụ cười của y, “Sao không ăn đường đi?” Bảo Cầm cười nói: “Đắt lắm, không đành lòng ăn, mỗi ngày chỉ ăn một khối thôi.” Lý Duy nắm chặt tay hắn thêm một chút, thầm nghĩ sao lúc nãy cho ta một khối thì ngươi lại không tiếc ni (free nên ẻm k tiếc =)), y than thở: “Đồ tham tiền này, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền thôi.” Bảo Cầm lườm Lý Duy, “Ta đâu có giống ngươi, hôm nay kiếm tiền hôm sau nháy mắt đã tiêu luôn, ta phải hảo hảo tích góp.” Lý Duy cười rộ lên, “Ngươi tích nhiều tiền như vậy làm cái gì?” Bảo Cầm buột miệng: “Chuộc thân a.”

Lý Duy nhất thời không thốt nên lời, Bảo Cầm lại nói tiếp: “Ngày trước ở thanh lâu, thấy không ít kẻ ngu si suốt ngày mộng tưởng hão huyền. Tiền kiếm được vốn đã không nhiều, mụ mụ lại keo kiệt muốn chết, tiền thưởng của khách nhân cũng rất ít, chẳng kiếm được bao nhiêu. Chỉ mong ngày nào đó được một vị đại gia phú quý nhìn trúng, từ nay về sau cuộc đời chuyển sang trang mới sung sướng hạnh phúc.” Lý Duy nở nụ cười, “Vậy tại sao ngươi khác bọn họ, theo đại gia phú quý có gì bất hảo ư?” Bảo Cầm đáp: “Đại gia phú quý tuy rằng không bất hảo, thế nhưng không thể bằng tự mình chuộc thân cho mình, rũ bỏ cái kiếp nô lệ.” Lý Duy tâm khẽ động, mặc dù y chưa từng xem thường Bảo Cầm, nhưng y thực sự không nghĩ hắn lại có ý chí đến vậy. Tuy xuất thân cùng cảnh ngộ vô cùng khác nhau, nhưng hắn và y đều thà chấp nhận gian khổ để đổi lấy cuộc đời tự do tự tại. Phú quý cũng được, bần cùng cũng được, bất cứ giá nào cũng không muốn tồn tại ở một nơi nhơ nhuốc đục ngầu. Lòng Lý Duy trào dâng tình cảm ấm áp, nếu Bảo Cầm là mình, nhất định tại thời điểm đó cũng sẽ quyết định như thế. Bảo Cầm chẳng biết Lý Duy đang suy nghĩ gì trong lòng, chỉ cười kết luận: “Cho nên mới nói bọn họ ngu dốt không biết nhìn xa, trước khổ sau sướng ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng nhẫn nại được.”

Lý Duy mỉm cười: “Đúng là Bảo Cầm nhà ta thông minh nhất.” Bảo Cầm vẻ mặt đắc chí, chẳng kiêng dè nói: “Suýt nữa thì ta cũng giống mấy tên ngu kia, may mà ngươi đồng ý trả lại thân khế cho ta.” Lý Duy cười khẽ, “Vậy tính ra ngươi cũng đã tự làm chủ được cuộc đời mình, ngươi thật sự cam tâm tình nguyện theo ta sao?” Bảo Cầm đỏ mặt, giọng căm hận nói: “Phi, ngươi lừa bạc của ta, ta còn đi thế nào a!” Lý Duy thở thật dài, “Hiện giờ ngươi không cần phải gom tiền chuộc thân nữa, còn nhỏ mọn như vậy làm gì?” Bảo Cầm nghe xong hai con mắt liền liếc xéo, “Thói quen lâu năm nào có dễ sửa? Ta tiết kiệm tiền giúp ngươi chẳng lẽ không tốt sao?” Lý Duy đương nhiên cười kêu tốt, hai người cãi lộn mấy câu, lại kể mấy câu chuyện cười, Khúc Nam trấn đã dần hiện ra ngay trước mắt.