Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn

Chương 25: Nho Nhã ngoài sáng, anh trong tối




Phong Mạn Mạn mượn điện thoại Giang Hàn gọi cho ba mẹ cô.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, để tránh cho ba mẹ lo lắng, cô sẽ không nói gì về chuyện hôm qua. Bởi năm trước có cơn bão đổ bộ gần khu nhà cô mà đúng lúc đó, Phong mụ mụ đang đi du lịch Quế Lâm với hàng xóm, vì lo lắng Phong Mạn Mạn ở nhà 1 mình mà vội vã bay trở về, thế nên lần này, cô sẽ chứng minh cho người nhà thấy mình đã là người trưởng thành, có thể tự lập!

Nhưng là……

Phong mụ mụ hoàn toàn không lo lắng hay muốn trở về trước thời gian dự định. Không phải vì bà yên tâm về cô đâu, chẳng qua là……

Bà đã gửi gắm Giang Hàn chăm sóc chu đáo cho Mạn Mạn.

Lúc này, Phong Mạn Mạn bị Giang Hàn sắp xếp “chu đáo” ở cạnh bàn làm việc của anh, “chăm sóc” cô chơi Tạm biệt.

Trong game……

Bình Hải Tịch Mạn Mạn đi dạo quanh khu mua bán ở cửa nam thủ đô, tiện tay hết nhìn nhìn gian hàng này lại xem xem gian hàng kia.

[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Mạn Mạn bạn lên rồi ha~ bạn với Giang Thượng Hàn mau đi luyện cấp đi, mình với Thảo cũng sắp vượt cấp 2 người rồi.

[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Gì? 2 người trọng sinh rồi hả?

[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Đúng vậy~ mình kết hôn với Thảo, vì trọng sinh thôi.

[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Chúc mừng chúc mừng~

[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Ngạch……

[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Kết hôn thì phải phát bao lì xì chứ~ mình muốn lì xì~

[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Có có có, có tiền lì xì, mình bốc thăm quà kết hôn và quà trọng sinh đều là trang bị, bán cũng lời không ít.

[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy cám ơn trước nha~! Thảo Thảo, Tâm Tâm có lên không?

[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Không~ aizz.

[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: 2 người luyện cấp ở đâu? Cho mình vào nhóm được không?

[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Bạn tới cửa Huyễn Đô đi, tụi mình chờ.

Lát sau…… tại cửa Huyễn Đô……

[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Mình tới rồi, các bạn ở đâu?

[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Đến đây đến đây.

Khi Bình Hải Tịch Mạn Mạn vào nhóm……

[ đội ngũ] Nho Nhã Lễ Độ: Mạn Mạn, ha ha, chúng ta thật có duyên.

[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn:-.-

[ đội ngũ] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Mạn Mạn với Nho Nhã biết nhau?

[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Lúc trước có đi chung nhóm.

[ đội ngũ] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Đừng 8 nữa, Nho Nhã dụ quái, Mạn Mạn giúp Nho Nhã thêm máu.

[ đội ngũ] Nho Nhã Lễ Độ: Ok

Trong lúc luyện cấp Nho Nhã Lễ Độ thường “hôn lên má” Bình Hải Tịch Mạn Mạn, hết “hôn” trái lại “hôn” phải, Mạn Mạn không biết nói gì nên chỉ “đổ mồ hôi” liên tục.

Giang Hàn đang làm việc bên cạnh, đột nhiên quay sang nói: “Bé Mạn, em đang luyện cấp hả? Giúp anh luyện luôn đi.”

“Vậy~ em login acc anh nha. Mật mã là gì?”

Giang Hàn nói 1 dãy số rất dài.

Sau đó, Phong Mạn Mạn dùng luôn cả acc Bắc Phong Giang Thượng Hàn vào nhóm mà acc Bình Hải Tịch Mạn Mạn thì vào khu an toàn ở Huyễn Đô ăn kinh nghiệm mà Nho Nhã Lễ Độ cũng không dám “ hôn nhẹ” Bắc Phong Giang Thượng Hàn nữa.

Thời gian qua nhanh, cấp bậc của Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn cũng không ngừng tăng lên.

Khoảng 1 giờ trưa, Tân Mĩ Nhân Như Ngọc và Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm đều đi ăn cơm nên cả nhóm đều đến khu an toàn ngồi.

[ đội ngũ] Nho Nhã Lễ Độ: Mạn Mạn, em còn chưa ăn cơm sao?

Phong Mạn Mạn quay sang nhìn Giang Hàn, thấy anh còn đang bận rộn, tay liên tục gõ bàn phím.

[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Còn chưa, còn bạn?

[ đội ngũ] Nho Nhã Lễ Độ: Gọi thức ăn nhanh mà người ta còn chưa đem tới, đúng rồi, trước kia em ở Quảng Châu hả?

[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Ừ~

[ đội ngũ] Nho Nhã Lễ Độ: Lúc nào? Lúc tam hùng tranh phách sao?

[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Đúng vậy~ trước kia bang hội chiến đều là 3 bang cùng đánh, nhìn hoa cả mắt.

[ đội ngũ] Nho Nhã Lễ Độ: Thiếu chút nữa quên, vừa rồi có người tặng vòng hoa cho anh. Nữ sinh đều thích trang sức đúng không? Tặng em nhé, xem như quà gặp mặt.

Vòng hoa? Trước kia Giang Hàn có tặng cô 1 cái, tuy nói vòng hoa trông khá đẹp hơn nữa lại hơi đắt nhưng phòng thủ +0, Phong Mạn Mạn tình nguyện đội mũ y tá, ít nhất còn có trí tuệ+1.

[ nêu lên] Nho Nhã Lễ Độ muốn giao dịch với bạn, đồng ý hay không?

Phong Mạn Mạn còn chưa kịp phản ứng thì Giang Hàn đã cầm tay phải của Mạn Mạn chọn “không”.

“Bé Mạn, hơn 1 giờ rồi, mình đi ăn cơm đi.” Giang Hàn nói.

“A vâng. Để em tắt máy tính.”

Phong Mạn Mạn cúi đầu nhìn bàn phím gõ.

[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Nho Nhã, mình xuống đây, bye bye.

Giang Hàn đứng dậy nói với Việt Ly Đông: “Phần của em đã xong rồi, chờ Hạo về anh cho cậu ấy chạy thử đi, chiều nay em giúp Bé Mạn xử lý chuyện nhà cổ nên sẽ không đến, ok?”

Việt Ly Đông gật đầu nói, “Ừ, vậy anh chờ nó về, coi vậy mà dám trốn việc!”

Giang Hàn và Phong Mạn Mạn đến quán ăn gần đó dùng cơm trưa, Phong Mạn Mạn gọi 1 trà sữa, 1 phần cơm chân giò hun khói mà Giang Hàn thì gọi 1 cà phê và 1 phần cơm thịt bò.

“Thịt bò thơm quá ta, biết vậy em cũng gọi cơm thịt bò rồi.” Phong Mạn Mạn vừa gặm chân giò vừa thèm thuồng nhìn thịt bò của ai đó.

“Vậy em ăn đi.” Giang Hàn gắp mấy miếng thịt bò cho Mạn Mạn.

Phong Mạn Mạn không chút khách khí cắn thịt bò Giang Hàn đút cho cô, “Oa, mùi thơm thật, ăn ngon ghê.”

Giang Hàn cười cười với Mạn Mạn, rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần cơm đã gần hết sạch thịt bò của anh.

Phong Mạn Mạn ăn xong phần cơm lại xử lý xong chén canh, uống trà sữa lại nhìn sang ly cà phê đen không đường của Giang Hàn.

Giang Hàn cười khẽ, “Làm sao vậy? Hết thịt bò giờ lại thèm cà phê của anh hả?”

“Ai thèm của anh, cà phê gì mà không thêm đường sữa gì ráo, đắng chết.” Phong Mạn Mạn phản bác.

Chỉ thấy Giang Hàn cầm ly trà sữa mà cô mới uống một nửa đổ vào ly cà phê của mình, “Cà phê sữa 2 trong 1 thế này sẽ không đắng nữa.”

“Nè nè! Trà sữa của em mà!”

Giang Hàn cầm ly “2 trong 1″ giao cho Mạn Mạn, ” ‘ trà sữa’ của em đây.”

“Này! Giang Hàn! Anh thực quá đáng nha! Em muốn trà sữa, không muốn “2 trong 1”.”

“Muốn trà sữa thì kêu thêm đi.” Giang Hàn nói thêm, “Mà em kêu thêm thì tự trả tiền.”

“……” Phong Mạn Mạn thấy 1 bầy quạ bay qua đầu mình…… Nha~ nha~ nha~ nha~ bây giờ cả người cô không có 1 xu.

Giang Hàn chỉ vào dĩa cơm không trước mặt Phong Mạn Mạn, “Lần này anh mời em, lần sau nhớ mời lại anh nha, đương nhiên anh cũng sẽ nhắc.”

Phong Mạn Mạn nằm bẹp trên bàn…… Ai! Trời ơi ngó xuống mà coi! 2 anh em đều là ác quỷ hết! Có lầm không, muốn uống cà phê sữa thì gọi cà phê đen làm gì! Cô mới uống một nửa trà sữa à…… Ách…… Cô uống trà sữa, Giang Hàn uống trà sữa cô uống! A!! Phong Mạn Mạn sốc.

Ra khỏi quán, họ đi tàu điện ngầm về nhà xem thế nào.

Giang Hàn gọi thợ khóa đến mở cửa nhà, ai đó không khỏi cảm thán: “Oa~ thì ra bẻ khóa dễ vậy a! Vậy không phải bọn cướp cũng dễ dàng xộc vào nhà trộm đồ sao?!”

Anh chàng nào đó bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn ai đó, thợ khóa người ta rất có đạo đức được không!!

May mà đồ đạc cũng không bị hư hỏng nhiều, trừ 6 chén thủy tinh rơi bể trong lúc phòng khách bị lung lay và mùi khét trong nhà, còn lại cũng không vấn đề gì.

Giang Hàn thấy vậy cũng yên tâm về nhà. Trước khi đi, anh còn không quên nhắc ai đó lên game luyện cấp tiếp.

Giang Hàn về nhà phát hiện Giang Triệt cũng không ở nhà, anh về phòng mình thì thấy bộ áo ngủ hình gấu con vứt lung tung trên giường, mền gối cũng rơi rớt trên nền nhà.

Anh cầm quần áo lên, nhận mệnh bỏ vào máy giặt và dọn dẹp phòng lại.

…Lại nói Phong Mạn Mạn thì vẫn mặc đồ thể dục của Giang Hàn ngồi vào máy, login,… cô hoàn toàn chẳng biết có gì không ổn cả.