Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 3: Chạy trốn




Hai người đều bị đánh thuốc hôn mê, người bị hôn mê ở trong nước sẽ không đạp lung tung, cũng không dễ dàng bị chìm xuống đáy, ngược lại còn tương đối an toàn. Nhạc Thần nâng đầu hai người kéo đến bên bờ, để Lý Lực ở trên đó đem họ lôi lên.

Nhạc Thần cũng leo lên, tựa đầu qua một bên thoát hạ mái tóc, đem cả quần ướt cởi ra, mặc vào y phục đơn giản Lý Lực mang đến, sau lại cho hai người kia hít vào mê dược, đề phòng bọn họ hồi tỉnh quá nhanh.

Đem y phục của hai người Triệu Thủy Tề Tam cởi sạch rồi xé rách cột thành dây thừng, đem hai người tựa lưng vào nhau buộc chặt cùng một chỗ, suy nghĩ sau khi hai người tỉnh lại, phỏng chừng cũng tốn không ít thời gian để mở trói dây thừng, sau đó xuống núi, trở về báo cáo tình huống thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.

Sau khi làm tốt hết thảy, Nhạc Thần và Lý Lực liếc mắt nhìn nhau một cái.

Nhạc Thần hỏi, “Lý Lực, ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao? Kỳ thực, chỉ cần ngươi thả ta đi là được, ta đem ngươi đánh ngất rồi để ở chỗ này, Ngu Gia Tường sẽ không hoài nghi ngươi.”

“Công tử, mệnh này của Lý Lực đều là ngươi cứu. Hơn nữa, ngươi đối với ta tựa như huynh đệ, ân đức của ngươi ta vẫn luôn nhớ ở trong lòng. Ta là quân nô, thời điểm khi ngươi chưa tới, ta thường xuyên bị người bắt nạt, về sau được điều đến trong viện tướng quân, thẳng đến sau khi phái đến cạnh ngươi, ta mới có được cuộc sống an lành. Nếu như ta không đi theo ngươi, ta làm quân nô cũng chỉ có thể cả đời chờ đợi ở trong quân, ngươi đi rồi, phỏng chừng ta lại giống như bộ dạng ban đầu, những ngày như vậy thì có chỗ nào giống như sống chứ, còn không bằng cứ đi theo ngươi. Công tử, ngươi mang ta theo đi! Sống hay chết, ta đều đi theo ngươi.” Vẻ mặt Lý Lực chờ mong và cương quyết, Nhạc Thần thở dài, nói, “Vậy ngươi liền theo ta đi, chỉ cần mệnh ta còn, sẽ không cho ngươi chết, chỉ cần ta có ăn, ngươi sẽ không bị đói, ta có quần áo mặc, sẽ không để ngươi chịu lạnh. Ngươi xem, như vậy được chưa?”

Lý Lực nở nụ cười, thần thái trong mắt sáng láng, lấp lánh ánh thái dương, chói lọi rực rỡ. Kỳ thật, Lý Lực vẫn chỉ là một thiếu niên đòi hỏi muốn được quan tâm chăm sóc.

“Về sau, ta chính là đại ca ngươi. Ngươi kêu ta một tiếng đại ca! Không có thời gian, nên cũng không cần có ba quỳ chín lạy, chúng ta từ nay về sau là huynh đệ. Thu thập đồ vật rồi đi thôi!”

Hai người đem theo toàn bộ tiền bạc đi, Nhạc Thần và Lý Lực mỗi người mang một phần, thực vật điểm tâm bọn họ mang theo cũng là khô ráo, có thể làm thành lương khô.

Mỗi người đeo một bọc, hai người đi nhanh trên đất núi.

Tìm được ngựa, một người cưỡi một con, mặt khác đem hai con còn lại cởi dây cương cho chúng tự do.

Hai người cưỡi ngựa dọc theo đường lớn phi nhanh, ngược lại hướng của Nhạc Thành mà đi.

Đại lộ để vận chuyển quân lương rất lớn, chạy như bay ở trên đường, đón ánh nắng từ mặt trời, tựa như đón lấy ngày mai tươi đẹp.

Để cho hết thảy trước kia mai táng dưới đáy lòng, mai táng tại nơi quân sự trọng trấn mang tên mình.

Thái dương cao lên giữa trời, lại dần dần hạ tây, hai người cưỡi ngựa ước chừng hơn hai canh giờ, nghĩ hai người ở bờ đàm phỏng chừng đã tỉnh dậy, nên đánh ngựa đi nhanh vào đường nhỏ.

Tại ven bờ dòng suối để ngựa ăn cỏ uống nước, Nhạc Thần cùng Lý Lực cũng nghỉ ngơi ăn lương khô.

Thời điểm Nhạc Thần cùng Thích Ngân một chỗ, cậu thường xuyên năn nỉ Thích Ngân dậy cậu tập cưỡi ngựa, về sau Thích Ngân đi rồi, Ngu Gia Tường đối với cậu rộng rãi hơn rất nhiều, cậu cũng năn nỉ Ngu Gia Tường cho cậu kỵ mã, đoạn thời gian đầu đều là cậu cưỡi ngựa cùng Ngu Gia Tường đi đến thủy đàm trong núi bơi lội, khi đó, kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu đã muốn tốt lắm.

Lý Lực là đứa nhỏ trong một đại gia tộc, bởi vì trong nhà phạm tội bị liên lụy sung quân, vận khí hắn tốt mới hảo hảo còn sống làm phó dịch trong viện tướng quân, khi còn bé hắn đã cưỡi ngựa, sau lại đi theo Nhạc Thần, cũng cưỡi qua vài lần, chẳng qua lần này cưỡi lâu, chân vẫn là cọ sát đến đau.

Nhạc Thần không có chú ý đến vấn đề trên đùi Lý Lực, tạm nghỉ một lát, lại bắt đầu lên ngựa chạy đi.

Từ Nhạc Thần thành đi lộ tuyến nam hạ đông tiến, Nhạc Thần đã sớm thông qua sách vở nhớ rõ ràng, ước chừng phương hướng, thành trấn ven đường cậu đều nhất nhất ghi tạc trong lòng, nhưng đường nhỏ cậu lại không cách nào biết rõ ràng.

Hai người đi dọc theo đường nhỏ, thời điểm thái dương còn chưa xuống núi, hai người phát hiện lạc đường, vì vậy chỉ có thể hướng đúng phương hướng tiến lên phía trước.

May mắn ở địa phương phía trước nhìn thấy một thôn nhỏ, chỉ có thưa thớt vài hộ nhân gia, mỗi nhà chỉ là nhà tranh phòng cỏ, còn có tiếng chó sủa truyền tới, hoàng hôn lặn xuống trong khói bếp lờ mờ, nhìn mà yên lòng bình thản.

Lúc đầu tâm tư Nhạc Thần còn thấp thỏm không yên, vào lúc này cũng từ sự tĩnh lặng của thôn xóm mà trở nên yên bình.

Nhạc Thần và Lý Lực trao đổi, quyết định đêm nay ở lại chỗ này.

Nhạc Thần cùng Lý Lực dắt ngựa, đi vào cửa thôn, tại trước cửa sân nhà đầu tiên dừng lại, một loạt cọc gỗ không đồng đều tạo thành hàng rào vây quanh tiểu viện, cửa gỗ khép kín, Nhạc Thần để Lý Lực tiến lên gõ cửa.

Lý Lực sống ở Tây Bắc, tiếng nói địa phương bên này cũng biết không ít.

Một vị phụ nhân ba mươi mấy tuổi từ trong nhà bếp đi ra, khí sắc của phụ nhân màu nâu nhạt, là kiểu phổ biến của người sống trên núi, ở trên đầu quấn một búi tóc, phía sau nàng còn đi theo một tiểu hài nhi chín mười tuổi, đôi mắt đứa nhỏ to đen linh động đem hai người xa lạ nhìn chằm chằm.

“Hai vị quan nhân có chuyện gì?” Phụ nhân đứng trong cửa hỏi.

“Chúng tôi ở trong núi lạc đường, muốn mượn chỗ này ở tạm một đêm, vị thẩm thẩm này, ngươi xem có được không?” Lý Lực lộ ra mỉm cười thân thiện nói.

Ở nơi này có rất ít người qua đường muốn ở nhờ, phụ nhân rất nhiệt tình mà mời hai người đi vào nhà chính. Nói là gia phu còn chưa trở về, muốn sau khi gia phu trở lại thì cùng hắn thương lượng một chút, trong nhà bọn họ không có phòng trống để chào hỏi khách khứa, vì thế phải đi qua nhà người khác trú tạm mới được.

Điều kiện nơi này tuy rằng gian khổ, nhưng Nhạc Thần sớm đã chuẩn bị tốt tinh thần, cho nên, cũng không cảm thấy có gì khó chịu.

Thời điểm trời tối, nam chủ trong nhà mới trở về, trở lại mang theo chút món ăn thôn quê cùng da lông, chủ nhân nhà này họ Lý, là một hán tử hào sảng.

Nhạc Thần cùng Lý Lực ở tại đây ăn qua cơm tối, lại đến nhà một lão nhân cô đơn tá túc.

Tuy rằng cưỡi ngựa đi một ngày, thân thể phi thường mệt mỏi, nhưng tâm tư Nhạc Thần không yên, vẫn luôn ngủ không ngon, chỉ nằm nghe từng đợt tiếng gió trong núi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, điểm điểm dấu vết sáng chói trên mặt đất, trong hoàn cảnh như vậy, nỗi lòng Nhạc Thần dần dần an tĩnh lại.

Cậu sớm đã có tính toán chuẩn bị đi đến Giang Nam, cậu vốn là người miền nam, trở lại phía nam, đi tìm kiếm thứ thuộc về mình.

Ngày hôm trước Nhạc Thần đã cùng Lý gia đại ca nói chuyện, để hắn đưa hai người xuống núi đến thành trấn tiếp theo, và cho hắn hai xâu tiền.

Lý gia đại ca mỗi ngày đều phải vào thành đưa thuốc, nên trước tiên chuẩn bị đưa Nhạc Thần đi một đoạn.

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người liền xuất phát.

Nhạc Thần và Lý Lực dắt ngựa, lập tức giúp Lý đại ca vác dược liệu, một đường đi bộ rời núi.

Lại nói Triệu Thủy Tề Tam ở nơi này.

Buổi trưa đã qua lâu hai người này mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không nghĩ đến nam sủng của Đại tướng quân chạy trốn, hai người đều cho là mình bị nam sủng chơi đùa.

Vì thế cũng không vội vàng muốn cởi bỏ dây thừng trên người, chờ đến khi hai người thoát khỏi trói buộc xuống núi, phát hiện không thấy ngựa đâu, đành phải chậm chạp đi về, gần chạng vạng hai người mới trở lại cửa thành, y phục cả hai đã không còn, chỉ có thể dùng lá cây lớn che khuất nơi yếu hại, ở cửa thành còn bị chặn lại hảo hảo hỏi chuyện cùng cười nhạo một phen mới có được quần áo để mặc, trở về bẩm báo Đại tướng quân, Đại tướng quân nghe được tin tức này, mặt không đổi sắc mà sửng sốt rất lâu mới kịp phản ứng, trực tiếp đem sách cầm trong tay quăng trên mặt đất, quát lạnh nói, “Là nói ngươi làm sao lại trở nên nhu thuận nghe lời như vậy, cư nhiên có chủ ý chạy trốn!”

Hai người chịu lửa giận rung động của Đại tướng quân, lúc này mới hiểu rõ tiểu nam sủng kia là chạy trốn, mà không phải du hý vui đùa một chút trò mèo bắt chuột.

Hai người bị giam vào lao mới phát hiện bị hại thê thảm.

Ngu Gia Tường nghe Triệu Thủy Tề Tam báo cáo, thì nghĩ đến Nhạc Thần chạy trốn.

Lúc này binh lính trong viện Nhạc Thần từng ở, hoặc chỉ cần đã từng thấy qua Nhạc Thần đều ra thành đuổi bắt.

Hơn trăm người được phải đi, bởi vì nhân số có hạn, lại là ban đêm, đuổi theo đường lớn trăm dặm cũng không phát hiện tung tích Nhạc Thần.

Ngày hôm sau, Ngu Gia Tường cho người vẽ chân dung của Nhạc Thần và Lý Lực, càng phái ra thêm nhiều người đi tìm kiếm.

Bởi vì hắn đang chuẩn bị hồi kinh, nên giao nhiệm vụ tìm kiếm lại cho Tương Hổ Tướng quân một vị tâm phúc bên người. Ban đầu quan hệ của Tương Hổ và Thích Ngân không tồi, nghĩ đến Đại tướng quân và Thích Ngân chỉ vì một cái nam sủng như vậy mà vung tay đánh nhau, thì đối với Nhạc Thần không thích, vì thế, phái người tìm kiếm cũng không thúc giục, chỉ là phái người đi tìm, còn tìm được hai không lại là chuyện khác.

Chờ Ngu Gia Tường nghĩ ra khả năng này, hắn đã đang trên đường hồi kinh, vì vậy cũng không còn bao nhiêu tinh lực để tìm kiếm Nhạc Thần.