Man Hoang Hành

Chương 47: Đêm rống (thượng)




Dịch giả: Đình Phong

"Vật kia là gì?"

Năm người Thanh Vân Môn ẩn thân đứng trên cồn cát dưới sơn mạch đều thấy được một đạo hư ảnh hắc ám giống như vực sâu trước Thánh Điện Ma Giáo, nhìn từ xa nó như một cái vực sâu không thấy đáy đảo ngược trên không trung. Bên trong nó có hắc ám vô tận, lại giống như có vô số âm ảnh quỷ dị ẩn nấp bên trong, dường như chực chờ sẽ phóng ra trút lên thế gian này, không thể diễn tả được sự đáng sợ cùng quỷ dị.

Thúc Thường là người đầu tiên kinh ngạc cất tiếng hỏi mà những người khác bên cạnh hắn cũng là vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, xem ra ngay cả Vạn Kiếm Nhất cũng hoàn toàn không biết nó là cái gì. Sau một lúc lâu, Thương Tùng đứng bên cạnh Vạn Kiếm Nhất hừ một tiếng nói: "Tà ma ngoại đạo, quả nhiên còn có đồ vật ma quỷ tới mức này."

Vạn Kiếm Nhất bên cạnh hắn nghe vậy bỗng nhiên trong lòng khẽ động, như là nghĩ tới điều gì trong miệng "ồ" lên một tiếng rồi trầm ngâm nói khẽ: "Chẳng lẽ đây là "Minh Uyên" mà bọn Bách Độc Tử đã nói?"

Điền Bất Dịch vừa lúc đi tới nghe vậy khó hiểu nói: "Vạn sư huynh, ngươi nói cái gì?"

Vạn Kiếm Nhất bừng tỉnh, lập tức lắc đầu nói: "Không có gì."

Cái Minh Uyên kia chỉ là Bách Độc Tử thuận miệng nói qua một lần, đến cùng bộ dạng như thế nào cũng không có lộ ra một chút nên Vạn Kiếm Nhất cũng không thể vì chi tiết nhỏ này mà tùy ý phán đoán, thế nên sau khi nhìn một tràng cổ quái kia Vạn Kiếm Nhất liền gọi mọi người tới bên cạnh nói: "Mấy vị sư đệ, ta có lời muốn nói với mọi người. Ngày đó chúng ta từ Thông Thiên Phong xuống núi đi về Man Hoang phía tây chính là vì tìm kiếm Man Hoang chi địa thần bí trăm ngàn năm qua cùng với bí thuật Ma Giáo làm hại Trung thổ từ lâu. Mà trọng yếu nhất trong đó chính là Thánh Điện của Ma Giáo tại Man Hoang, đoạn đường này khó khăn hung hiểm không cần nói, chúng ta năm người không có ai không kinh qua hiểm tử nhưng hiện tại vẫn còn sống."

Nói đến đây, hắn hít sâu một hơi, trên mặt có vài phần thổn thức nhưng rồi không chút sợ hãi, ngược lại còn phóng khoáng mà cười hặc hặc nói: "Bất quá chúng ta mạng lớn, một đường đi đến nơi đây cũng tìm được vị trí Thánh Điện Ma Giáo, chỉ sợ năm người chúng ta chính là nhóm người Trung thổ đầu tiên đến được đây trong trăm ngàn năm qua."

Bọn Thương Tùng, Điền Bất Dịch đều nở nụ cười quay đầu nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy cát vàng đằng đẵng, dưới ánh mặt trời cồn cát tráng lệ, tuy là một mảnh xơ xác tiêu điều nhưng làm kẻ khác sinh ra cảm giác hùng hồn, chỉ cảm thấy cho dù có nguy hiểm hơn nữa cũng chỉ dùng bốn chữ "đạp khó vươn lên" mà thôi, nam nhi chí lớn, bễ nghễ thế gian, trên đời này còn sợ cái gì?

Dù sinh tử nguy nan, bất quá cũng là việc tầm thường.

Vạn Kiếm Nhất cùng mọi người tại đó mà cười, sau một lúc khẽ gật đầu nghiêm mặt nói: "Hành trình Man Hoang lần này có thể đi cùng bốn vị sư đệ chính là vinh dự lớn nhất trong đời Kiếm Nhất!" Dứt lời thì hai tay hắn chắp lại làm lễ.

Bốn người còn lại cũng "hô" một tiếng khom người đáp lễ.

Gió lớn thổi qua làm cát vàng di động, Vạn Kiếm Nhất gật đầu sau đó nhìn thoáng qua ngọn núi có xây dựng Thánh Điện Ma Giáo, chỉ thấy trong lúc nói chuyện thì cái vực sâu thần bí kia chầm chậm nhạt dần dường như sẽ lập tức biến mất. Vạn Kiếm Nhất thu hồi ánh mắt sau đó nói với mọi người: "Hiện tại chúng ta có một việc cần bàn bạc."

Thương Tùng nói: "Mời sư huynh nói."

Vạn Kiếm Nhất trả lời: "Thời điểm chúng ta xuống núi chính là thăm dò Man Hoang chi địa cùng tìm kiếm Thánh Điện Ma Giáo để dò xét được vài tin tức quý giá cho đại chiến chính ma ngày sau. Hôm nay cùng nhau tới đây coi như đã tìm được Thánh Điện Ma Giáo và đạt được mục đích. Bất quá bây giờ ta muốn hỏi mọi người, chỉ còn lại một tòa Thánh Điện Ma Giáo này, chúng ta có nên lên núi thăm dò một phen?"

Lời vừa nói ra thì bốn người đều trầm mặc, năm người này ngàn dặm tung hoành tới đây sẽ không ai là kẻ ngu dốt, hầu như trong nháy mắt là hiểu ý tứ trong lời nói của Vạn Kiếm Nhất: trải qua khó khăn trắc trở, mục đích đi Man Hoang lúc trước coi như hoàn thành; nếu bây giờ lập tức quay về Thanh Vân Môn cũng không phải không được, dù sao năm người cũng đã vì Trung thổ chính đạo mà xác minh một con đường tới Thánh Điện Ma Giáo thần bí khó lường.

Tuy rằng dọc đường gian nguy nhưng con đường là chính xác đấy.

Nhưng Vạn Kiếm Nhất rồi lại đưa ra một vấn đề khó hơn nữa, hắn hỏi mọi người có nên hay không lên thăm dò Thánh Điện Ma Giáo. Hầu như không cần suy đoán thì ai cũng có thể biết Thánh Điện Ma Giáo với tư cách là nơi trọng yếu nhất cũng là điện thờ lâu nhất thì trong đó nhất định cất giấu vô số bí mật, nhưng hung hiểm tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng, khả năng lớn nhất chính là trên đường đến đây may mắn vô sự nhưng nếu tiến vào Thánh Điện Ma Giáo liền sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nguy hiểm thế này, bất chấp đến cùng là đáng giá sao? Phải biết rằng đi đến đây nhìn thấy được Man Hoang Thánh Điện liền có thể trở về đấy.

***

"Đi!" Một lời như chém đinh chặt sắt vang lên trong không khí trầm mặc, lập tức làm mọi người nhìn qua.

Người mở miệng nói chính là Thương Tùng. Giờ đây trên mặt hắn tràn đầy vẻ kiên định, mày rậm hơi nhíu đối với Vạn Kiếm Nhất cùng ba người kia cất cao giọng nói: "Chúng ta trải qua gian nguy mới tới được đây, há lại tay không mà quay về? Dọc đường này biết bao hung hiểm, trong lòng các vị chắc là hiểu rõ, thứ cho ta nói thẳng, nếu là ta rời khỏi nơi đây, chỉ sợ trong thời gian dài tiếp theo cũng không có người trong Trung thổ chính phái đến. Khó có được cơ hội như vậy, ta cảm thấy nhất định phải dò xét Thánh Điện Ma Giáo một phen, tìm thêm nữa tin tức quan trọng để hồi báo, đó mới là điều trọng yếu nhất."

Vạn Kiếm Nhất như có chuyện suy nghĩ, nhất thời không nói chuyện, mà những người khác như Thúc Thường, Thương Chính Lương cũng đều không nói gì, sau một lúc lâu, đã có người khác đứng dậy, thân hình ục ịch chính là Điền Bất Dịch, chỉ thấy hắn chậm rãi lắc đầu nói: "Việc này ta có ý khác."

Thương Tùng sắc mặt lập tức âm trầm thêm vài phần, lạnh lùng nhìn Điền Bất Dịch nói: "Điền sư đệ có gì chỉ giáo?"

Điền Bất Dịch giống như chưa phát giác ra ý tứ của Thương Tùng, chỉ nhìn Vạn Kiếm Nhất thành khẩn nói: "Vạn sư huynh, ta cho rằng chuyện này thấy thế nào tốt thì làm. Năm người chúng ta xâm nhập Man Hoang đất cằn sỏi đá, một đường gian nguy mà đến đây đoạt được đầy đủ tin tức lại nói thêm đã tìm được Thánh Điện Ma Giáo, bao nhiêu đây mà quay về núi coi như là thắng lợi trở về, cần gì rước thêm phiền phức?"

Vạn Kiếm Nhất im lặng không nói, nhưng Thương Tùng ở một bên thay đổi sắc mặt cười lạnh nói: "Chứ chẳng phải ngươi sợ chết hả?"

Mặt Điền Bất Dịch nhất thời đỏ lên, hằm hằm nhìn Thương Tùng cả giận nói: "Ngươi nói cái gì?"

Thương Tùng hừ một tiếng nói: "Rụt rè sợ hãi, không phải sợ chết còn là gì?"

Điền Bất Dịch lớn tiếng nói: "Tiến thoái có chừng, lòng tham vô đáy mấy điều này, ngươi đã từng nghe qua chưa?"

Thương Tùng ngơ ngác một chút, giống như không nghĩ tới Điền Bất Dịch lại dám cùng mình nói chuyện, phải biết rằng ban đầu ở Thanh Vân Sơn hay trên đường đến đây, Thương Tùng vô luận là danh vọng hay đạo hạnh đều là gần nhất với Vạn Kiếm Nhất. Ngày xưa trong Thanh Vân Môn, đệ tử bình thường như Điền Bất Dịch cũng ít có người dám chọc giận hắn. Chỉ là trong khoảng thời gian đi đến đây, không biết có phải do Điền Bất Dịch đạo hạnh tiến nhanh hay là được Vạn Kiếm Nhất coi trọng, xem ra tính khí tăng lên không ít, lại dám cãi vả trực tiếp trước mặt Thương Tùng rồi.

Thương Tùng lập tức giận dữ, bước mạnh về phía trước, sắc mặt âm trầm quát: "Ngươi đây là muốn nói ai?"

Điền Bất Dịch hừ một tiếng như không thèm để ý đến hắn mà nhìn về phía Vạn Kiếm Nhất nói: "Vạn sư huynh, ta cảm thấy không nên đi thì tốt hơn. Năm tháng còn dài, chúng ta chỉ cần đem tin tức đi đường lần này về thông cáo thiên hạ, chắc rằng ngày sau sẽ có người nhân cơ hội lẻn vào nơi đây, cần gì phải mạo hiểm thêm nữa?"

Vạn Kiếm Nhất trầm ngâm không nói, cau mày giống như đang suy nghĩ liên tục.

Còn Thương Tùng bên cạnh thì sắc mặt xanh méc, nộ khí tăng vọt, trừng mắt nhìn Điền Bất Dịch cả giận nói: "Theo như ngươi nói, thấy cường địch liền sinh khiếp ý làm sao có thể thành việc lớn? Chẳng lẽ đoạn đường gian nguy này đều uổng phí?"

Điền Bất Dịch vừa muốn cãi lại thì lại thấy Thúc Thường một bước tiến lên đứng trước Điền Bất Dịch nói: "Chúng ta trải qua khó khăn mới tới đây, dò xét được đường đi cùng vị trí Thánh Điện Ma Giáo chính là thu hoạch lớn nhất, sao có thể nói là uổng phí?"

Thương Tùng tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, vừa muốn nói tiếp lại bị Vạn Kiếm Nhất ngăn lại. Chỉ thấy lông mày Vạn Kiếm Nhất nhíu lại một cái rồi dứt khoát nhìn tới người vẫn giữ im lặng là Thương Chính Lương nói: "Thương sư đệ, ngươi đối với việc này có ý kiến gì không?"

Thương Chính Lương trầm ngâm một lát sau đó chậm rãi nói: "Vạn sư huynh, ta cảm thấy Thương Tùng sư huynh nói rất có lý. Thánh Điện kia chính là hang ổ của yêu tà ma giáo mấy ngàn năm qua, trong đó cất giấu vô số bí mật, càng là nơi ngóc đầu của Ma Giáo để tàn hại Trung thổ, đe dọa muôn dân trăm họ. Một nơi trọng yếu như vậy, chúng ta đều đã đến, nếu tay không quay về, thật sự có chút không cam lòng."

Ánh mắt Điền Bất Dịch một phen kỳ quái, lắc đầu liên tục cau mày nói: "Thương sư huynh, lời này của ngươi ta nghe không được rồi, sao không mạnh miệng nói trắng ra, muốn hù dọa ai chứ..."

Thương Chính Lương cả giận nói: "Ta khoác lác cái gì, tên mập chết bầm kia ngươi nói rõ cho ta!"

Thúc Thường nhảy ra "phì" một tiếng cười lạnh nói: "Thế nào, nói không lại thì liền chỉ biết mắng chưởi người khác sao? Không phục thì dùng tiên kiếm trong tay phân cao thấp!"

Thương Chính Lương chẳng những không sợ mà còn vui mừng, tiến lên một bước cười lạnh nói: "Ta sợ ngươi sao?"

Điền Bất Dịch cùng Thương Tùng cũng tiến lên một bước, sắc mặt bất thiện, bầu không khí bỗng nhiên khẩn trương lên.

Ngay lúc này bỗng nhiên nghe một tiếng thét to, chính là Vạn Kiếm Nhất lạnh lùng quát: "Đã đủ rồi!"

Bốn người sợ hãi cả kinh, quay đầu nhìn lại thấy Vạn Kiếm Nhất mặt lạnh nhìn bốn vị sư đệ, lạnh lùng nói: "Bất quá một chút tranh chấp các ngươi liền muốn nội chiến sao? Con đường này nghìn khó vạn hiểm, hóa ra cũng không xóa mất tính cách phân tranh của các ngươi?"

Đám người Thương Tùng xưa nay đều kính phục Vạn Kiếm Nhất, nghe xong đều im lặng mà trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ xấu hổ, tự mình lui về sau mấy bước.

Trong bầu không khí trầm mặc đó, lát sau Thương Tùng nhìn sắc mặt Vạn Kiếm Nhất thở dài nói: "Vạn sư huynh, là ta không phải, không nên vì việc nhỏ mà tạo nên tranh đấu."

Bọn người Điền Bất Dịch có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ Thương Tùng sẽ nói ra những lời này. Bất quá đã có Thương Tùng mở đầu, mọi người cũng lập tức tỏ thái độ xin lỗi Vạn Kiếm Nhất.

Vạn Kiếm Nhất khoát tay thở dài nói: "Việc này quả thật có chút phiền toái, cho ta suy nghĩ một chút."

Mọi người không có nói chuyện, Vạn Kiếm Nhất liền dẫn bọn họ tìm một nơi ẩn nấp dưới khe núi chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, rút cuộc đi hay ở, lên núi hay là không, ngày mai Vạn Kiếm Nhất phải có quyết định.