Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 45




Chương 45:

Kỷ, Kỷ Nhan? ! Tôi sợ hết hồn, mau mau quay đầu lại, Kỷ Nhan ăn mặc toàn thân áo đen núp ở góc tối của chỗ ngồi phía sau, đặc biệt vũ nhung phục dày (quần áo dày) che ở trên người, chỉ lộ ra cái đầu đội mũ len màu xám đậm, sắc mặt rất trắng bệch, không có khí lực gì dáng vẻ dựa vào ở trên cửa sổ xe. Nàng không có nhìn tôi, chỉ là nhắm mắt lại, nếu không phải vừa nãy nàng nói chuyện, còn tưởng rằng nàng kỳ thực là ngủ. Thấy nàng không để ý tới tôi, tôi ngượng ngùng quay đầu đi, cũng không có không tiếp lời, Mạc Mạt không hiểu ra sao nhìn tôi một chút, cũng thức thời không có nói nhiều. Trong xe chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, Kỷ Nhan bình thường rất ồn ào, hiện tại nàng bỗng nhiên yên tĩnh lại, cũng làm cho người ta cảm thấy không quen, hiện tại tiếng ho khan thỉnh thoảng của Kỷ Nhan là tiếng vang duy nhất trong xe cũng thành yên tĩnh đến lúng túng. Tôi có chút bận tâm từ kính chiếu hậu nhìn Kỷ Nhan, nàng xem ra không tốt lắm, Mạc Mạt mở máy sưởi trong xe đến mức tối đa, nóng đến tôi cũng đã đem áo khoác cởi ra, nhưng nàng siết sao dùng vũ nhung phục đem mình bịt chặt chẽ, xem ra có vẻ rất lạnh.

"Bà chủ, " Mạc Mạt đại khái không chịu được trầm mặc như vậy trầm, trước tiên trương miệng, "Một lúc đưa Hiểu Hiểu về bệnh viện, ngươi thuận tiện cũng đi vô nước biển cái gì đi, ngươi hiện tại lực miễn dịch kém, chỉ uống thuốc viên không có dễ hạ sốt như vậy." .

Kỷ Nhan bị sốt? ! Tôi hơi kinh ngạc nhìn về phía Mạc Mạt, nàng nhẹ nhàng hướng tôi gật gật đầu. Không trách... Nhìn sắc mặt nàng kém như vậy, không trách nàng sẽ cảm thấy lạnh như vậy. .

"Cái kia, vậy chúng ta đem cửa sổ xe kéo lên đi, để như vậy gió sẽ lùa vào." Tôi sợ quấy rối đến Kỷ Nhan đang ngồi phía sau trông giống như ngủ, nhỏ giọng hướng về Mạc Mạt đề nghị. .

"Ngươi cho rằng ta không nghĩ, " Mạc Mạt liếc tôi một chút, "Là nàng nói ngươi ngồi ở trong xe không có gió sẽ dễ say xe, nhất định bắt ta phải mở xuống một chúy. Từ nơi này đến phòng luật sư vốn là xa, thêm vào hiện tại kẹt xe, làm sao cũng hơn một giờ mới có thể đến, đến thời điểm ngươi đã sớm ngất đến đất trời tối tăm, làm sao ký văn kiện." .

"Câm miệng. . ."Mặt sau bỗng nhiên truyền ra giọng Kỷ lão bản nhưng âm thanh uy nghiêm, "Lái xe." .

Tôi cùng Mạc Mạt hai cái lính tôm tướng cua lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám nói nữa, trong xe lại khôi phục vắng lặng, nhưng trong lòng tôi ấm áp, không nhịn được lén lút quay đầu lại nhìn nàng, ai nghĩ đến vừa mới quay đầu lại liền cùng ánh mắt của nàng giao nhau, ánh mắt Kỷ Nhan xẹt qua một vẻ bối rối nhưng không có né tránh, nàng thẳng tắp nhìn tôi một lúc, rồi lại đem con mắt nhắm chặt, một lần nữa tựa ở trên cửa sổ xe. Tôi cũng quay đầu lại, cảm thấy trong lòng như bồn chồn, chính mình cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập. .

Trên đường kẹt đến nước chảy không lọt, phía trước còn có thêm xe không ngừng tiến vào, Mạc Mạt bóp kèn đến vang động trời, còn lại hai người, một không muốn nói chuyện, một không dám nói lời nào, Mạc Mạt buồn cười nhìn tôi một chút rụt đầu rụt cổ, hắng giọng đối với Kỷ Nhan nói: "Cái kia... Bà chủ, Hiểu Hiểu ở trước nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng để nàng ra sau bồi cùng ngươi a, ngươi bắt nàng làm đệm thịt, không phải so cửa sổ xe thoải mái hơn sao."

Tôi cảm kích nhìn Mạc Mạt, nhưng Kỷ Nhan lạnh như băng nói: "Không cần... Ta không có chuyện gì." .

Tôi lập tức cúi đầu, lại cũng im lặng, Mạc Mạt thở dài, an ủi chiếu đầu của tôi sờ soạng hai cái.

Ngay lúc tôi đang cảm thấy có chút say xe, thì đã đến phòng luật sư. Tôi xuống xe nhìn phòng luật sư nắp xây cất như một tiểu giáo đường (nhà thờ), suy nghĩ người nghèo lại một lần nữa thoáng hiện trong đầu tôi, tôi không tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, có chút không yên lòng hỏi, " Phí luật sư nhất định rất đắt đi..." .

Mạc Mạt không ngừng liếc tôi một chút, tôi thấy Kỷ Nhan cũng mở cửa xuống xe, sắc mặt tái nhợt cùng thân thể lảo đà lảo đảo để tôi một trận đau lòng, muốn tới đỡ nàng, rồi lại sợ lời lẽ vô tình của nàng, chỉ có thể ở sau lưng nàng yên lặng theo, Kỷ Nhan đi hơi chậm, rồi lại từ chối hảo ý muốn đỡ nàng của Mạc Mạt, chính mình đỡ tay vịn trên tường đi từ từ, nhưng thân thể ưỡn lên đến mức thẳng tắp.

Tiến vào cửa lớn, tiểu thư có lễ phép tiếp đón lập tức nhận ra Kỷ Nhan, nhiệt tình đem chúng tôi mời vào. Một người đàn ông trung niên ăn mặc âu phục phẳng phiu chờ ở cửa, nhìn thấy Kỷ Nhan đi tới, lập tức nhanh chân tiến lên ôm Kỷ Nhan, Kỷ Nhan ở trong ngực nam nhân, rốt cục lộ ra nụ cười duy nhất ngày hôm nay. .

"Tiểu Nhan, ngươi làm sao tự mình dằn vặt thành bộ dáng này?" Nam nhân buông Kỷ Nhan ra, có chút trách cứ nhưng đau lòng nói.

"Ngươi cũng không phải không biết..." Kỷ Nhan cười khổ một cái, xoay người đem tôi kéo lên trước, "Lão vu, đây là Tần Hiểu Hiểu, là hài tử tối hôm qua ta nói với ngươi. Hiểu Hiểu, đây là Chấn Tường, đại luật sư có thâm niên, hắn ngày hôm nay phụ trách hồ sơ chuyển nhượng phòng của chúng ta."

"Luật. . . Người luật sư kia chi phí..." Tôi thấy luật sư đưa tay ra cùng tôi tương nắm thì lộ ra cái đồng hồ vàng lớn, trong lòng càng không chắc chắn, mơ mơ hồ hồ đem bàn tay tới, vốn muốn hỏi thăm, nhưng ba chữ phí luật sư ở thời điểm tôi quá căng thẳng đã bật thốt lên, tôi nghe đến Mạc Mạt phía sau "Phốc" cười ra tiếng, quẫn đến không được, trên mặt lập tức đỏ lên. Kỷ Nhan cũng mím môi nhẫn nhịn cười, " luật sư là bạn cũ của ta cũng là người hợp tác, ngươi không cần lo lắng." Tôi nhìn Kỷ Nhan khóe miệng quệt nhẹ ý cười, nhất thời cảm thấy mất mặt cũng đáng.

Luật sư nhìn ra Kỷ Nhan không thể đứng lâu, vội vàng đưa chúng tôi tiến vào. Tiểu thư tiếp đón lại đến đưa nước cho chúng tôi. Luật sư ngồi xuống đối với Kỷ Nhan nói: "Tiểu Nhan, văn kiệ của ngươi cũng tự mình chuẩn bị kỹ càng, như vậy, không bằng ngươi qua căn phòng kế bên nhìn một chút, lại suy nghĩ rõ ràng một chút, xem còn có chỗ nào phải sửa đổi, chúng ta ngày hôm nay hoàn thành nó, bên này ta trước tiên giải thích cùng Tần tiểu thư một chút vấn đề chuyển nhượng, làm xong chúng ta liền đến tìm ngươi." .

Kỷ Nhan không đáng kể nở nụ cười, "Theo ngươi cao hứng đi, ngược lại cũng không có cái gì muốn thay đổi." .

Tác giả có lời muốn nói:

Ló đầu tới xem: Tiểu Nhan trong tay ngươi nắm chính là cái gì?

Tiểu Nhan: Một bên che, không cho ngươi xem.

P0t/Γ