Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 53




Chương 53:

Ngày thứ hai trở lại bệnh viện, Kỷ Nhan liền bắt đầu bị sốt, vẫn ngủ hỗn loạn, tình cờ tỉnh lại nhìn thấy tôi, cười nói với tôi hai câu liền lại ngủ thiếp đi, tiêm thuốc hạ sốt cũng chậm chạp không thấy hiệu quả, buổi tối tôi không yên lòng về nhà, đi ra ngoài gọi điện cho tỷ tỷ sau đó, liền lặng lẽ chạy trở lại. Xét thấy bệnh tình của Kỷ Nhan, bệnh viện đối với người ở cạnh đã là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần tôi buổi tối không gây ra đại tình huống gì, cô y tá có lòng tốt thậm chí còn cho tôi mang tới một giường lò xo. Mơ mơ hồ hồ ngủ thẳng đến nửa đêm, cảm thấy Kỷ Nhan thật giống có động tĩnh gì, tôi lập tức một cái giật mình liền bò dậy. .

Tôi vặn cái đèn nhỏ ở đầu giường, Kỷ Nhan con mắt vẫn đóng chặt, đầy mặt đều là mồ hôi hột, thân thể co thành một đoàn, bất an vặn vẹo, là đau hay là gặp ác mộng? Tôi duỗi tay lần mò lưng nàng, mới phát hiện quần áo đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, đại khái là Kỷ Nhan cảm thấy có người ở bên cạnh, thân thể hơi hơi thả lỏng một điểm, không co lại như con tôm nữa, tôi nhẹ nhàng gọi nàng: "Kỷ Nhan, Kỷ Nhan." .

Nàng nhỏ giọng đáp lại, lại còn biết mơ mơ màng màng an ủi tôi nói: "Ta không có chuyện gì... Chính là. . . Có chút đau... Lập tức sẽ tốt..." .

Tôi vừa nghe nói nàng đau, mau mau đứng dậy, nói: "Ngươi chờ một chút, ta đi gọi y tá." .

"Đừng. . . Đừng đi..." Kỷ Nhan duỗi ra một cái tay tựa hồ muốn kéo tôi, nhưng không bắt được, lại đi về trên giường, tôi vội vàng lại ngồi xuống, đỡ lấy thân thể nàng, "Được được được, ta không đi. Ngươi nói cho ta nơi nào đau." .

"Ta không biết..." Kỷ Nhan sắc mặt tái nhợt, lao lực đứt quãng nói; "Từ xương tủy đau... Khắp nơi đều đau. . . Thật giống toàn thân đều có kiến cắn..." .

Như vậy Kỷ Nhan để tôi cũng bó tay toàn tập, bỗng nhiên tôi nghĩ đến buổi tối tỷ tỷ trong điện thoại nói với tôi, tắm nước nóng có thể giúp Kỷ Nhan giảm bớt một ít đau đớn khó nói. Hơn nữa Kỷ Nhan ra một thân mồ hôi, nếu như không thừa dịp hiện tại tắm đổi thân quần áo khô mát, nhất định sẽ cảm mạo. Nhưng bệnh viện nơi như thế này làm sao có thể có bồn tắm lớn a... Thời điểm tôi đang xoa đầu nghĩ tới, cảm giác được Kỷ Nhan dựa vào ở trong ngực tôi, toàn bộ thân thể bỗng nhiên kéo căng một chúy, hai tay đều nắm thành nắm đấm. Tôi biết hiện tại nhất định so với vừa nãy càng đau, hiện tại không thể tiếp tục nghe nàng, vội vàng đem nàng đỡ nằm thẳng xuống đi gọi y tá. .

Cô y tá nghe vậy mau mau chạy vào, cho Kỷ Nhan tiêm thuốc giảm đau, tôi đổ bồn nước nóng đi tới, giúp nàng cởi quần áo bị mồ hôi chảy ròng ròng, từng điểm từng điểm nắm khăn lông nóng lau chùi thân thể nàng. Kỷ Nhan vẻ mặt có chút khó chịu né tránh, đại khái là không quen ở trước mặt người khác bại lộ thân thể chính mình. Tôi vì để cho nàng thả lỏng, trêu ghẹo nàng nói: "Trốn cái gì nha trốn cái gì nha, ngươi gầy thành như vậy còn có cái gì có thể xem."

Kỷ Nhan xì một tiếng bật cười, lại thở hổn hển mấy cái vững vàng hô hấp, mới nói: " Lạc Đà gầy chết còn so với ngựa lớn đây. . . Ta mấy năm trước cũng rất có điện nước a, được người tặng biệt hiệu ngọc diện tiểu Phi Long..." .

Tôi cũng bị dáng vẻ bần bẹp của nàng chọc cười, lau đến hai chân thì, tôi hết sức dùng khăn nóng che lại, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt chân nhỏ gầy giúp nàng xoa bóp, không phải khoe khoang, tôi mỗi ngày xoa bóp cho tỷ tỷ, chính mình cũng nhanh thành chuyên nghiệp, hơn nữa Kỷ Nhan hiện tại đã không có khí lực gì, nằm một cái chính là một ngày, tứ chi bắp thịt đau nhức chỉ có thể dựa vào xoa bóp để giảm bớt. .

Kỷ Nhan thoải mái nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền ở trong ngực tôi ngủ đến trầm ổn. Tôi không dám động, sợ hơi động liền làm nàng tỉnh lại, cũng chỉ có thể tiến vào trong chăn Kỷ Nhan, tựa ở trên giường bệnh qua cả đêm. .

Mùa đông trong bệnh viện khí ấm rất mỏng manh, chúng tôi siết sao dựa vào nhau, lại có chút cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.

Lại qua mấy ngày, tình trạng của Kỷ Nhan lúc tốt lúc kém, đại đa số thời gian nàng đều chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, có thể lúc thức dậy càng ngày càng ít, ăn càng ngày càng ít, dùng liều lượng giảm đau càng lúc càng lớn. Kỷ Nhan kề sát ở cây ước nguyện ở trong phòng bệnh, chung quy không có thực hiện được mấy cái, bởi vì bác sĩ đã nghiêm cấm nàng ra ngoài. Nhiều nhất nhiều nhất là tại thời điểm buổi trưa thời tiết ấm áp, để tôi đẩy nàng ra bên ngoài tắm nắng, này đã là khai ân. .

Nhưng Kỷ Nhan mỗi ngày đều hỏi tôi: "Tiểu nha đầu. . . Chúng ta lén lút đi ra ngoài có được hay không?" Biết rõ tôi sẽ nói không cho phép đi, đang bị từ chối sau đó cũng không ồn ào không ầm ĩ, nhưng vẫn cứ mỗi ngày đều hỏi. .

Cây ước nguyện kia lá trên cây ước nguyện, mỗi ngày nàng đều muốn vạch đi một ít, những cái đó là nguyện vọng nàng cảm thấy không bao giờ có thể tiếp tục thực hiện, như đi Disney, như ăn thịt heo nấu miến, như đi shopping. Nàng mỗi một nguyện vọng vạch tới, trong lòng tôi liền đau một chút, tôi không biết trong lòng nàng có đồng dạng đau hay không, có thể càng đau. .

Nhưng là nguyện vọng trên cây vẫn còn có rất nhiều cái khác nguyện vọng đơn giản, nói thí dụ như tắm nước nóng, nói thí dụ như nhìn sao, nói thí dụ như một cái hôn, còn có thậm chí như "Yên tĩnh chết đi, Tần Hiểu Hiểu không cho khóc" nguyện vọng như vậy,vẫn đều ở lại trên mặt. Ngày này thời điểm khi tôi lại nhìn nàng cầm bút lên, nói cái gì cũng từ trong tay nàng đoạt cây bút đi, trên một cái cây nguyện vọng đã không còm mấy cái, tôi không thể lại để nó thiếu xuống.

Kỷ Nhan có chút bất đắc dĩ cười: "Ta những thứ này. . . Đều là lúc đó nghĩ đến liền viết đại a... Bác sĩ chỉ để ta buổi chiều ra ngoài, ta muốn thấy ngôi sao thế nào..." .

Tôi liếc nàng một cái, "Buổi tối ở trong cửa sổ không thể ngắm sao?" Kỳ thực, lời tuy là nói như vậy, nhưng là gần đây trời vừa tối, Kỷ Nhan tinh thần liền trở nên rất kém, thường thường trước một phút còn đang nói chuyện với tôi, sau một phút liền mê man. Tôi biết, tôi biết đây là một quá trình héo tàn của bông hoa, nhưng trung gian có bao nhiêu tàn khốc, lại có ai biết. .