Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 55




Chương 55:

Lúc đến nhà thiên văn vẫn còn sớm, bầu trời màu xanh biển ánh nắng tươi sáng. Ở bên ngoài có một đám cỏ lớn, mới mấy tháng phân, tất cả đều đang đổi màu xanh mới, mới nhìn đi, rất là đáng yêu. .

Chúng tôi đỡ Kỷ Nhan xuống xe đặt lên xe đẩy, Kỷ Nhan cũng đã không cậy mạnh nữa, ngoan ngoãn mặc chúng tôi cuộn nàng trong lớp quần áo dày đặt. .

"Nha đầu..." Kỷ Nhan nhìn bãi cỏ bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí một hỏi tôi, "Một lúc ngắm sao xong, có thể ngồi ở trên cỏ một lúc hay không..." .

"Có thể." Tôi nhìn Kỷ Nhan, từ khi bệnh tình của nàng nặng thêm sau đó, nàng cũng không còn đề cập tới những khác yêu cầu, luôn thuận theo làm cho đau lòng người.

Kỷ Nhan trên mặt nhất thời phóng ra một viên mặt trời nhỏ. .

Tôi cùng Mạc Mạt đẩy xe đẩy đi vào phòng chiếu phim, phim sắp bắt đầu rồi, bên trong phòng đen kịt một màu, mọi người đã vào chỗ ở chính mình ngồi xuống, chúng tôi tìm sang vị trí kế bên, chỉ có hai chỗ ngồi, Mạc Mạt bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi vào một chỗ khác đi. Tôi nhẹ nhàng đỡ Kỷ Nhan ở trên ghế ngồi xuống, Kỷ Nhan lúc này đã không thể nằm thẳng, nhất thời có chút thở không nổi, may mà đã sớm chuẩn bị, tôi móc ra dưỡng khí dạng đơn giản mang theo cho nàng, vẫn không yên lòng, liền ôm nàng cùng nàng chen chúc ngồi trên một ghế nằm. .

Kỷ Nhan điều chỉnh hô hấp một lúc, liền không có khó chịu như vậy, nhìn thấy nàng so với mình thấp hơn một khúc nhìn cứ như tiểu hài nhi như thế cuộn vào trong ngực, xì một tiếng bật cười, nói: "Đến. . . Đến trong ngực ta. Đều nói cho ngươi, Lạc Đà gầy còn so với ngựa lớn đây. . . Ta vóc dáng 1 mét bảy mấy, thấy thế nào cũng giống Đại Điểu không đứng lên a, vẫn là ta ôm ngươi đi." .

Xem thường người, xem thường người! ! Ta tức giận ngồi dậy nhìn chênh lệch một chút, sau đó tức giận tiếp nhận hiện thực... cả người chui vào trong lòng Kỷ Nhan, nàng tự nhiên đem tôi ôm sát, nhìn tôi tức giận thấp giọng cười. .

"Tiểu nha đầu..." Kỷ Nhan giọng nói trầm thấp ở trong một màu đen kịt từ bên tai truyền đến, rất khiến người ta an tâm, "Ngươi nhắm mắt lại, tưởng tượng một chút nơi này là mùa hè Australia vùng hoang dã phía tây, vừa nhìn thảo nguyên vô tận, xung quanh không có bất kỳ ai, chỉ có hai chúng ta, màn đêm thăm thẳm. . . Bãi cỏ rất mềm mại rất mềm mại, như một thảm cỏ màu xanh to lớn, gió có chút lạnh, thế nhưng chúng ta ôm nhau rất ấm áp, thổi tới trên mặt rất thoải mái."

Tôi nghe lời nhắm mắt lại, trước mắt phảng phất thật sự xuất hiện hình ảnh như vậy, không khỏi mỉm cười lên.

Kỷ Nhan tiếp tục nhỏ giọng nói, "Xung quanh cũng không chỉ là có chúng ta, còn có cả nhà thỏ rừng, cả nhà chuột túi, cả nhà Koala, chúng nó rất xa nhìn chúng ta đây. . . Đều đang nghĩ, có nên tới cùng chúng ta tiếp lời hay không..." .

Tôi nghe được sững sờ, nghĩ đến Koala duỗi ra móng vuốt mập mạp đập bả vai tôi, một mặt thân sĩ nói "HI~", một không nhịn được, bật cười, hỏi: "Sau đó thì sao?" .

Kỷ Nhan ôm chặt căng thẳng, nói, "Sau đó ngươi mở mắt ra..." .

Ta mở mắt ra... .

"Nhìn thấy trời đầy sao." .

Trời đầy sao. .

Tôi nhất thời yết hầu căng thẳng, xung quanh trong phút chốc xuất hiện lít nha lít nhít đầy sao, gần giống như xúc tu có thể chạm được, chúng nó lập loè màu sắc ánh sáng ấm áp khác nhau, thật giống đã chờ ở nơi đó mấy trăm triệu mấy trăm triệu năm. Tôi chưa từng xem qua cảnh tượng đồ sộ như vậy, một vùng như vậy, càng cho là chúng tôi thật sự đang ở Australia vùng hoang dã không người, nơi đó như chưa từng có người đi qua, chỉ có ta cùng Kỷ Nhan.

Chúng tôi đều quên nói chuyện, chúng tôi chăm chú rúc vào với nhau, tôi mặt dán vào mặt nàng, nàng tay cầm tay tôi, coi như chỉ có mấy chục phút này, có thể liền đã quên hiện thực đau đớn hay không? Có thể kỳ thực là không thể, không phải vậy tại sao tôi càng cảm thấy hạnh phúc, trong lòng liền càng đau, thật giống trong lòng có cái hố đen khổng lồ, đổ cũng không đầy nổi, từ trong động không ngừng có lạnh lẽo gió thổi vào. .

Tôi nhìn Kỷ Nhan, trong ánh mắt của nàng ánh mỗi một vì sao, thủy quang dịu dàng, nàng một cái chớp mắt, thì có ngôi sao theo chảy xuống, nàng như hài tử ủy khuất không hề có một tiếng động gào khóc, nhẹ nhàng năn nỉ: "Bắt đầu từ bây giờ. . . Không nên rời bỏ ta. . . Nếu như không có ngươi, không có ngươi ở bên cạnh. . . Ta cảm thấy chết thật là đáng sợ... Ta cảm thấy một mình chết đi, thật là đáng sợ..." Nói nói, thân thể không tự chủ được liền súc lên, rốt cục khóc không thành tiếng. .

Trong lòng tôi cái lỗ hổng kia bỗng nhiên nứt ra , hiện vào lúc này, làm sao còn có thể làm cho nàng sợ sệt? Tôi phủ qua thân nàng, hôn nước mắt của nàng, mi tâm, tóc, nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ về tấm lưng gầy trơ cả xương, "Không sợ, Kỷ Nhan không sợ, ngươi có ta đây, tuy rằng không đáng tin cậy như vậy... Thế nhưng. . . Nhất định sẽ không rời bỏ ngươi." .

Kỷ Nhan nhợt nhạt nở nụ cười, khịt khịt mũi, âm thanh oa oa nói: "Vậy nếu như có kiếp sau, ngươi đến làm lão bà ta..."

Xem thường người, xem thường người! Ta căm giận nhiên: "Tại sao là lão bà, tại sao ta không thể làm lão công? !"

"Chính là lão bà..." Kỷ Nhan vui cười bóp bóp mũi của tôi, "Ta phải so với ngươi sinh ra sớm, so với ngươi chết muộn hơn, cả đời bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi, coi như hai chúng ta tám mươi tuổi gặp phải giặc cướp, ta cũng đem ngươi che ở sau ta." .