Mẫn Như Trở Lại

Chương 37




-     Bỏ ra! Bảo vệ đã đi rồi! Anh còn muốn ôm tôi bao lâu! – Cô bất mãn nói lớn 

Chính Uy lập tức buông cô ra điều chỉnh tư thế không đúng chỗ của mình, tay trái cố chấp nắm lấy tay Mẫn Như không có ý định thả ra. Cô nhẫn nhịn nín thở, cố gắng làm cho hơi thở bình ổn lại, để tránh lộ ra cảm xúc. Người đàn ông nguy hiểm thô bạo vừa mới nhìn thấy cô như là miếng mồi để anh tấn công.

Mẫn Như muốn được về nhà cư nhiên lại bị Tiêu Chính Uy xuất hiện đột ngột chặn đường. Tay cô càng vùng vẫy thì cảm thấy rất rõ sức mạnh từ cánh tay của anh. 

"Hừ..." Anh đột nhiên nở nụ cười chế giễu

Mẫn Như ấm ức đảo mắt xung quanh, cuối cùng nhìn xuống, cô đưa chân mình lại gần hơn chân anh một phát dẫm thật mạnh vào. Tiêu Chính Uy bị Mẫn Như tấn công bất ngờ, anh đẩy cô sang một bên, tay vì thế buông ra. Mẫn Như lảo đảo suýt ngã, nhưng cảm thấy tay không còn bị giữ chặt, cô vội vàng xoay người chạy nhanh. 

Chính Uy phát hiện tay mình trống không, còn người nào đó bị giữ nãy giờ đang chạy như ma đuổi ở phía trước. Giây sau đó, không nghĩ ngợi gì, anh quay người đuổi theo cô. Cô gái nhỏ này vì trông thấy anh không mang giày bịt đầu như người khác nên đã dùng giày chính mình dẫm chân anh thật đau để chạy thoát thân. 

-     Mẫn Như đứng lại! Em to gan lắm! – Chính Uy đen mặt thét lên

Cô càng tăng tốc chạy nhanh hơn, thôi rồi người đàn ông họ Tiêu này đang phát điên còn bị cô dẫm đạp một phát ở chân làm cho bộ mặt đen thui xuất hiện. Anh đang đuổi theo gấp gáp như muốn bắt cô lăng trì xử trảm. 

Bọn họ người chạy, người đuổi như thợ săn và con mồi suốt một đường hướng ra ngã tư.  

Bước chân Mẫn Như chạy thẳng tới đường lớn, vừa nhìn quanh một vòng, cô mừng đến phát khóc, trời ơi cô còn may mắn. Một chiếc xe khách đang đậu bên đường cho khách xuống, giống như cứu tinh của cô đang chờ sẵn giải thoát cô khỏi tên nguy hiểm đuổi theo sau. Tốt quá rồi cô kinh hô một tiếng, chạy đến chỗ xe khách đang đậu nhưng Mẫn Như không để ý cô đang chạy sang đường cẩu thả. 

-     Taxi! – Mẫn Như vẫy tay 

-     Mẫn Như coi chừng! – Chính Uy ở phía sau hét một tiếng. 

Cô quay đầu nhìn anh do tiếng hét thọc tiết thì một ánh sáng đang chiếu tới cô. 

“Á”

“Kít”

-     Mẫn Như!!!

--- -----

-     Tay em còn đau để tôi! – Chính Uy cầm lấy ly sữa trên tay Mẫn Như

-     ….!!! – Cô không nói gì cũng như không quan tâm mặc cho anh đút sữa vào miệng. 

Cô tỉnh dậy không biết mình đang ở đâu, một nơi vô cùng xa lạ một chút quen thuộc cũng không, cứ ngỡ những chuyện phát sinh lúc nãy là một giấc mơ nhưng sữa nóng vào miệng và trên mặt có cảm giác đau rát làm cô không thể nói nó là một giấc mơ.

Gặp người đàn ông này là thật, suýt mất mạng vì xe tông cũng là thật. 

Mẫn Như quan sát Chính Uy người đàn ông này rõ ràng là yêu nghiệt tái thế, không phải thần thánh hiện thân. Dung mạo anh mười lần đều mười lần cô phải khẳng định vô cùng trác tuyệt, không khỏi trách Lạc Lạc, Bối Bối đều xinh đẹp như thế, chưa nói bọn trẻ năm bảy phần có dung mạo này. Vì sao nói anh yêu nghiệt tính cách quá tàn bạo, quá nham hiểm không thể gọi là một thần thánh được. Hai bảo bối của cô rất hy vọng đừng giống như cha của bọn trẻ. 

Đã thế Mẫn Như kia rất yêu thương Chính Uy, mẫu người của cô ấy thật lạ lùng, có cho cô hàng chục con số để yêu người nguy hiểm cô cũng không can đảm nhận lấy mà cô ấy lại có thể làm điều ấy sinh con cho anh. 

Chính Uy thấy Mẫn Như nhìn mình một cách tò mò, nhếch môi cười đểu. Mặt anh bỗng chốc đen lại cố ý cho sữa không thổi vào miệng cô. 

“Phụt” Toàn bộ sữa đều phun vào mặt tổng giám đốc Tiêu Thị

-     Anh muốn ám sát tôi hay sao! – Mẫn Như lấy tay chùi miệng la lớn

“Phộc” 

-     Mặt của … anh! Hahaha – Cô lăn đùng ra cười lớn “Á” cười đến vết trầy cũng bị đả kích.

-     Em mau ngậm miệng lại cho tôi! – Chính Uy biết Mẫn Như đang cười cái gì.

-     Hahahhaha – Bắt cô ngậm miệng cô ngậm không nổi khi nhìn mặt yêu nghiệt dính đầy sữa ….

-     Còn cười nữa tôi sẽ bẻ sạch răng em – Anh bịt miệng Mẫn Như gằn từng chữ đe dọa 

Chính Uy vào toilet rửa mặt tất cả sữa mà cô phun vào mặt anh. Sau đó lau khô bằng khăn sạch đi ra ngoài. 

Mẫn Như cười một trận thật lớn đến nỗi cái bụng của cô bị đau luôn rồi. 

Chính Uy không ngờ anh đã tưởng tượng nhiều cảnh gặp lại cô nhưng cũng chưa từng nghĩ đến cảnh này trở thành chú hề cho cô cười thoải mái. 

-     Em còn cười được sao! Có tin tôi....- Anh liếc mắt trừng cô

-     Tôi không cười nữa! Tôi sẽ ha,..haha xin lỗi hahaha 

Có cái gì đó không đúng với kịch bản anh sẽ trừng phạt cô sao tự nhiên lại trở thành một cuộc gặp gỡ không giống ai như vậy. Và điều quan trọng mười giờ tối rồi mọi người chắc hẳn đang lo lắng cho cô. 

Cô đang định lấy di động của mình thì nhớ ra nó đã rớt ở trên đường bỏ chạy tên nguy hiểm trước mắt này. 

-     Cho tôi mượn điện thoại được không? 

-     Hửm! Em mượn điện thoại làm gì? – Chính Uy nhăn nhó nhìn cô

-   Tôi muốn gọi cho bọn trẻ chắc chắn chúng đang sốt ruột cho tôi! – Mẫn Như nhìn Chính Uy khổ sở đáng thương.

Anh đang nghe lầm? Cô nói bọn trẻ lo lắng cho cô? Đây không phải chuyện bình thường! Tình cảm ba mẹ con bọn họ khi nào trở nên tốt như vậy. 

Anh lấy điện thoại của mình đưa cho Mẫn Như. 

Cô nhận từ tay anh gật đầu như cảm ơn. 

Mẫn Như nhấn số điện thoại của Lạc Lạc gọi cho cậu bé. Tiếng chuông đang đỗ nghĩa là có người không khóa máy.