Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 29: Bôi thuốc




Edit: MynMyn

Đánh xong, chính là bọn Cao Lượng vẫn là không chịu buông tha: “Chúng ta đây là tỷ thí TaeKwonDo, Vân Dịch Chi dùng cũng không phải là TaeKwonDo, các ngươi cái này tính là phạm quy.” Cao Lượng thấy Tiểu Lục lại bại bởi một cái nam hài thoạt nhìn yếu đuối, trong nội tâm tức sắp chết.

Người hai bên bắt đầu cãi nhau, mắt thấy liền muốn chuyển thành hỗn chiến. Đột nhiên ở cửa trường quán vang lên một thanh âm khinh miệt: “Thua thì thua, chẳng lẽ Cảnh gia thua không chấp nhận nổi sao?” Giản Minh Thần hướng phía thanh âm vừa phát ra nhìn, dĩ nhiên là Kiều Tử Phỉ. Không khỏi trong lòng nghi kị, vì cái gì Kiều Tử Phỉ sẽ đến đây.

Đang cực kỳ tức giận, Cao Lượng thấy Kiều Tử Phỉ, bộ dáng vốn kiêu ngạo bệ vệ diệt đi không ít. Kiều gia như thế nào cũng là đại gia tộc xếp hàng thứ 2 ở Z quốc, Cao Lượng hắn đắc tội không nổi. Hắn có chút nghi hoặc nhìn về phía Kiều Tử Phỉ, rất rõ ràng Kiều Tử Phỉ là đang giúp đỡ Văn Duy.

Kiều Tử Phỉ căn bản cũng không có đem Cao Lượng để vào mắt, Cảnh gia nuôi cẩu còn không dám cắn chính mình.

“Vừa rồi em thật sự là quá đẹp, nếu như hôm nay không phải anh tới đón Kiều Nhạc Ninh, còn nhìn không tới em còn có một mặt anh tuấn như thế.” Kiều Tử Phỉ đi đến bên người Giản Minh Thần gãi gãi cái đầu tóc đã mất trật tự của cậu. Vẻ mặt sủng nịch cười cười.

Được tán dương như thế, Giản Minh Thần cũng không phải không biết xấu hổ. Vừa rồi chính mình hoàn toàn là mưu lợi, thế cũng không được tính là lợi hại đi. “Kiều ca!” Giản Minh Thần trầm thấp kêu một tiếng, được Kiều Tử Phỉ sủng ái, tiểu sủng vật đồng dạng sờ tóc của mình, Giản Minh Thần có chút thẹn thùng. Vừa đánh xong một trận, gò má còn có chút ửng đỏ, giờ lại càng thêm đỏ.

“Đi thôi, em buổi chiều không có lớp, vừa vặn anh đi xe, có thể tiễn em về.” Giống như được Giản Minh Thần làm nũng gọi, Kiều Tử Phỉ trong nội tâm thoải mái rất nhiều. Anh thật rất muốn nhanh bắt cóc tên nhóc này.

Vừa mới đến đã chứng kiến Vân Dịch Chi hai con mắt không thiện ý chăm chú nhìn mình, hận không thể thông qua ánh mắt xuyên trên người anh vài cái động. Anh cũng không muốn để cho Vân Dịch Chi cùng Giản Minh Thần một chỗ. Ai biết tên Vân Dịch Chi tinh quái này sẽ làm ra cái gì. Hiện tại anh còn không muốn đem quan hệ làm cho quá cương, dù sao thoạt nhìn Giản Minh Thần cùng Vân Dịch Chi quan hệ có vẻ rất tốt.

“Kiều tổng tài, buổi chiều Minh Thần còn muốn dạy ta TaeKwonDo. Xem ra là không thể cùng Kiều tổng tài cùng về rồi.” Vân Dịch Chi sửa sang lại trang phục. Bảo trì phong độ thân sĩ trước sau như một của hắn. Đối mặt Kiều Tử Phỉ lúc nói chuyện cũng là không nhanh không chậm.

Hắn như thế nào sẽ để cho Kiều Tử Phỉ mang Giản Minh Thần đi, đây không phải là dê vào miệng cọp sao? Trong lòng của hắn đánh cái quỷ gì chủ ý hắn có thể không biết sao?

“Ha ha, ngươi cảm giác các ngươi buổi chiều còn có thể tiếp tục huấn luyện sao?” Kiều Tử Phỉ cười vang giữa sân tập yên tĩnh, Giản Minh Thần nhìn về Kiều Tử Phỉ đang đắc ý đến quên hết tất cả, có chút xấu hổ. Bọn họ buổi chiều không thể huấn luyện hắn cao hứng cái gì a!

Cậu và Vân Dịch Chi trận đấu vừa rồi thời điểm đều bị thương, tuy không nghiêm trọng, chính là buổi chiều khẳng định không có cách nào khác luyện tập. “Dịch Chi, nếu không hôm nào ta sẽ dạy ngươi a, buổi chiều trở về trước xử lý vết thương đã.” Giản Minh Thần hảo tâm vì Vân Dịch Chi suy nghĩ, vừa rồi cậu và Tiểu Tứ đấu, trúng vài chiêu của Tiểu Tứ, trên chân phỏng chừng đều có máu ứ đọng đi. Chính mình tuy nhiên cũng thắng, chính là cánh tay cùng chân cũng đều bị thương, mới vừa rồi còn cảm giác còn chịu được, nhưng sau khi nghỉ ngơi cậu cũng cảm giác trên mình có nhiều chỗ ẩn ẩn đau. Đặc biệt bên cánh tay phải. Hiện tại cậu thầm nghĩ chạy nhanh trở lại Mộng Tưởng đảo ngâm ôn tuyền để tiêu trừ đau nhức trên mình.

Nghe được Giản Minh Thần cự tuyệt, Vân Dịch Chi tức giận, toàn thân liền đau xót, còn đang muốn nói gì đó, Kiều Tử Phỉ ý bảo một bên Kiều Nhạc Ninh giúp mình nói chuyện.

“Giản thúc thúc đi thôi, nhà cháu còn có không ít rượu thuốc trị thương, lúc trở về cháu sẽ giúp thúc lau lau.” Kiều Nhạc Ninh thanh âm non nớt, làm cho Vân Dịch Chi cái gì cũng nói không được. Hắn cũng không thể cùng cái hài tử 10 tuổi đấu võ mồm a. Phẫn hận trừng mắt liếc Kiều Tử Phỉ, trong nội tâm mắng to hắn vô sỉ, thậm chí ngay cả con của mình hắn cũng lợi dụng.

Kiều Tử Phỉ không đếm xỉa đến bạch nhãn của Vân Dịch Chi, tâm tình thật tốt mang theo Giản Minh Thần đi khỏi sân, thẳng đến trang viên của mình. Giản Minh Thần vốn quật cường, anh chỉ có thể chậm rãi tới gần, khiến cho nội tâm của Thần tiếp nhận chính mình. Một điểm cường đều tới không được. Nếu không Giản Minh Thần đã sớm chạy. Kiều Tử Phỉ cười khổ một cái, chính mình còn phải mất bao lâu mới có thể mở ra tâm của Giản Minh Thần a?!

Cao Lượng cùng Văn Duy cuối cùng là như thế nào giải quyết vấn đề sân huấn luyện đã cùng anh không có quan hệ, anh thậm chí là hy vọng Cao Lượng có thể tiếp nhận sân huấn luyện, như vậy Giản Minh Thần cũng không cần đi dạy Vân Dịch Chi cái gì TaeKwonDo, thời gian hai người ở chung cũng sẽ giảm bớt.

“Minh Thần em học TaeKwonDo từ bao giờ? Hôm nay nhìn em đá chân giống như rất lợi hại a!” Lão đại hắc bang nếu như xem không hiểu uy lực mấy chiêu của Giản Minh Thần kia, nói ra ai tin a!

“Ta từ nhỏ đi học TaeKwonDo, vốn thời gian rất dài, chính là thân thể quá yếu, cho nên cũng phải hạn chế.” Trả lời như vậy phía trước là Tư Đồ Ninh, đằng sau mới là Giản Minh Thần.

Từ lúc cùng Kiều Tử Phỉ quen biết, cậu tại thời điểm nói chuyện với Kiều Tử Phỉ, thường xuyên nhắc tới một ít thói quen trước kia của Tư Đồ Ninh. Đại đa số đều là vô ý nói ra, cảm giác không sao cả, cũng không có nghĩ đến Kiều Tử Phỉ sẽ hoài nghi mình cái gì. Anh ta là tổng tài một tập đoàn lớn, như thế nào sẽ quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt cậu kể.

“Đây chính là luyện thật lâu a! Bất quá từ nay về sau nên ít đánh nhau vẫn sẽ tốt, nếu không bị thương anh sẽ rất đau lòng.”

“Ách, em sẽ chú ý. Cám ơn Kiều ca nhắc nhở, gặp phải người so mình lợi hại hơn, em khẳng định nhanh chân bỏ chạy, mới không hội cùng bọn họ chính diện đánh a.”

Hai người một đường lại hàn huyên một ít về TaeKwonDo, Giản Minh Thần đối TaeKwonDo quen thuộc cũng không có che giấu, chỉ là cậu đã tỉnh lược mấy cái mỉm cười ý vị thâm trường của Kiều Tử Phỉ. Tại trong hồ sơ điều tra, Giản Minh Thần chính là chưa từng có tiếp xúc qua TaeKwonDo. Giản Minh Thần còn có chuyện gì là anh không biết. Nghĩ đến đây cái Kiều Tử Phỉ cũng cảm giác đặc biệt không thoải mái, anh phải tiến gần Giản Minh Thần hơn, cần biết rõ mọi chuyện cần thiết.

Giản Minh Thần một mực đều ở cố gắng đè thấp cảm quan của mình, hiện tại cánh tay cậu đau muốn chết, lại không có ý tứ nói ra, chỉ có thể cố nén đen, câu nói cuối cùng đau lòng của Kiều Tử Phỉ, cậu cũng không còn để ý, chỉ cho là quan tâm của ca ca đối đệ đệ.

Xe dừng ở trang viên Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần mới hồi phục tinh thần lại: “Kiều ca như thế nào lại chạy đến nhà của anh.”

“Cánh tay của em bị thương nghiêm trọng, tới nhà của anh giúp em pha một chút dược, anh đây cái khác không nhiều lắm, chính là rượu thuốc trị liệu vết thương rất nhiều. Đến nhanh xuống xe.”

Cậu vốn muốn cùng Kiều Tử Phỉ chối từ nói không cần, có thể lại không tốt ý tứ từ chối Kiều Tử Phỉ, mơ mơ màng màng hãy cùng phụ tử Kiều gia đi vào phòng của Kiều Tử Phỉ.

“Kiều Nhạc Ninh, đem cái hòm thuốc lấy ra.”

Kiều Nhạc Ninh cầm cái hòm thuốc ra, Kiều Tử Phỉ thân thủ bắt đầu cởi trang phục của Giản Minh Thần. Đem Giản Minh Thần lại càng hoảng sợ: “Kiều ca, cái kia không cần, em một hồi về nhà tự mình bôi dược là được rồi.” Vừa rồi lúc vào nhà cậu thật đúng là thật không ngờ có chuyện muốn cởi quần áo này.

“Ngoan ngoãn nghe lời, trước hết để cho anh xem xem vết thương thế nào.”

“Di, Kiều ca còn có thể hiểu về mấy vết thương sao.”

“Ha ha, lúc anh bằng tuổi em, cơ bản mỗi ngày đều mang vết thương, lúc kia ……” Kiều Tử Phỉ nói lên chuyện xưa, thành công phân tán chú ý của Giản Minh Thần, đem áo khoác cùng áo trong, toàn bộ thoát xuống.

Vừa cởi ra quần áo Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ liền hối hận. Anh không biết trước kia mọi người thường nói băng cơ ngọc cốt là cái dạng gì, mà Giản Minh Thần trước mắt tuyệt đối có thể dùng cái từ này. Toàn thân không có một vết sẹo, không có một điểm lấm tấm nào. Trắng muốt một mảnh, làm cho anh như muốn đui mù con mắt.

Nghe được Kiều Tử Phỉ nói lên chuyện của bản thân, Giản Minh Thần chậm rãi thả lỏng tâm tình khẩn trương, bắt đầu cùng Kiều Tử Phỉ hàn huyên. Đương nhiên đến lúc Kiều Tử Phỉ cởi trang phục của cậu ra mới ngưng thần. Người ta cũng làm như thế này, Giản Minh Thần cũng không có ngăn trở Kiều Tử Phỉ. Bôi thuốc liền bôi thuốc a, cùng lắm thì một hồi trở về lại ngâm ôn tuyền. Dù sao tất cả mọi người là nam nhân không có gì hảo thẹn thùng. Hơn nữa Kiều Tử Phỉ lại không thích nam nhân, cậu sợ cái gì a!

Giản Minh Thần là đưa lưng về phía Kiều Tử Phỉ, thương thế của cậu ở xương bả vai bên phải, ngay tiếp theo là cánh tay bên phải một mảnh sưng đỏ. “Kiều ca, vết thương vô cùng nghiêm trọng sao? Em cảm giác xương bả bên phải thực đau nhức.” Cởi quần áo xong, Kiều Tử Phỉ nửa ngày không nói gì, Giản Minh Thần còn tưởng rằng chính mình thương vô cùng nghiêm trọng, có chút nghi hoặc há mồm hỏi Kiều Tử Phỉ.

“A, ân, thoạt nhìn thật nghiêm trọng, anh giúp em xem xét thương thế, có chút đau nhức, nhẫn một chút.” Kiều Tử Phỉ lấy tay nhẹ nhàng nhấn nhấn vị trí vết thương của Giản Minh Thần nói, “Khá tốt là không có làm bị thương gân cốt, một hồi anh dùng rượu thuốc giúp em xoa xoa, mấy ngày nữa máu ứ đọng liền biến mất.”

Bị Kiều Tử Phỉ sờ, Giản Minh Thần đau muốn chết, rồi lại không muốn bị Kiều Tử Phỉ coi thường mà cắn môi, không cho cho phát ra tiếng. Nhưng thanh âm vẫn là từ trong miệng tràn ra.

Kiều Nhạc Ninh hấp tấp đưa tới cái hòm thuốc cùng Giản Minh Thần nói vài câu đã đi, nếu không đi cha của hắn phỏng chừng sẽ bão nổi a. Bất quá hắn ba ba cũng rất lợi hại, không biết dùng cái chiêu số gì khiến cho Giản Minh Thần nhu thuận cởi quần áo ra mặc ba ba hắn bài bố.

Trước khi đi ném cho Giản Minh Thần một cái ánh mắt “tự cầu nhiều phúc”, tranh thủ thời gian giúp Kiều Tử Phỉ đóng cửa phòng.

“Kiều ca, đau nhức a, điểm nhẹ.”

“Không phải mới vừa rất có thể nhẫn sao? Hiện tại cũng ngoan ngoãn đừng kêu lên.”

Thân thể Giản Minh Thần ghé vào trên giường lớn của Kiều Tử Phỉ, hai cánh tay của Kiều Tử Phỉ tất cả đều là dầu thuốc, tại trên lưng Giản Minh Thần nhẹ nhàng vuốt ve, ăn tận đậu hũ. Nằm lỳ ở trên giường, Giản Minh Thần gò má đỏ bừng, đem mặt chôn sâu vào gối đầu. Phía sau lưng vốn rất nóng, tay của Kiều Tử Phỉ mới bắt đầu hơi lạnh làm cho cậu toàn thân đều thoải mái không ít, cũng không biết vì cái gì cũng không lâu lắm, tay Kiều Tử Phỉ dường như biến thành nóng.

Đơn giản xoa bóp đột nhiên biến thành có chút ái muội. Giản Minh Thần cảm giác Kiều Tử Phỉ giống như đang sờ tình nhân, thật ôn nhu. Chính là xương bả vai ngẫu nhiên truyền đến cảm giác tê dại đau nhức làm cho cậu cảm giác Kiều Tử Phỉ xác thực là đang ăn đậu hũ của mình. Quấn quýt nửa ngày, Giản Minh Thần cảm giác thân thể nằm sấp có chút cứng ngắc lại, hơi chút hoạt động một chút. Không có nghĩ cái mông đột nhiên đụng phải một cái cự đại kiên cử. Giản Minh Thần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đó là cái gì. Dọa cậu lập tức cứng còng thân thể. Hiện tại tình huống là như thế nào a?

Trong lúc xoa bóp cho Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ tận lực tránh cho cùng thân thể của cậu tiếp xúc, đối mặt người mình thích, anh không có khả năng nhịn được dục hỏa. Tuy là đậu hũ ăn không ít, chính là bản thân cũng đang bị hỏa dục thiêu đốt, khó chịu không ít.

Anh giúp Giản Minh Thần xoa bóp thời điểm chính là cưỡi trên mình Giản Minh Thần, tư thế cực kỳ ái muội. Nhưng chính là Giản Minh Thần nhìn không tới, cũng cảm thụ không đến, đương nhiên cũng không có phản đối. Kiều Tử Phỉ trong nội tâm đắc ý công lực mình thâm hậu, nhưng không có nghĩ đến Giản Minh Thần hội đột nhiên lắc lư thân thể, vừa vặn đụng với địa phương kia của mình.

Trong phòng không khí đột nhiên có chút xấu hổ. Qua vài giây, vẫn không nhúc nhích, Giản Minh Thần trên đầu truyền đến thanh âm có chút khàn khan của Kiều Tử Phỉ: “Xong ngay đây, anh giúp em đem dầu thuốc lau sạch sẽ là được rồi.”

“Ân…..” Giản Minh Thần xấu hổ phải chết, nơi nào còn dám tiếp lời nói của Kiều Tử Phỉ.

Kiều Tử Phỉ sau khi lau sạch sẽ thuốc trên mình của Giản Minh Thần, nhảy xuống giường chạy đi toilet. Vừa rồi Giản Minh Thần chạm vào thứ kia của anh, thiếu chút nữa khiến cho anh khai hỏa. Anh chưa từng có nghĩ mình sẽ mất khả năng khống chế tự chủ như thế này a?! Thật quá mất mặt mà!

Nghe được toilet ào ào tiếng nước, Giản Minh Thần tranh thủ thời gian đứng dậy mặc xong quần áo, không cùng Kiều Tử Phỉ chào hỏi liền chạy trốn, mặc dù có chút thất lễ, nhưng tổng so với gặp mặt xấu hổ vẫn là tốt hơn. Cậu hiện tại đầu óc một mảnh hỗn độn, cũng không biết mình là như thế nào về đến nhà.

Kiều Tử Phỉ tại toilet giải tỏa bản thân. Qua một hồi lâu làm cho mình bình tĩnh sau mới từ toilet đi ra. Cùng anh đoán trước đồng dạng, Giản Minh Thần đã sớm chạy. Nhìn lại trên giường mất trật tự, Kiều Tử Phỉ bất đắc dĩ giương lên khóe môi. Khi nào thì mình mới có thể hạnh phúc a.