Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 32: Tủ bảo hiểm




Edit: MynMyn

Giản Minh Thần ngủ suốt một buổi sáng, mãi cho đến giữa trưa đói bụng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Sớm đem cuộc hẹn ngày hôm qua cùng Vân Dịch Chi quên không còn một mảnh. Sờ chút một mái tóc mất trật tự, chậm rãi bò khỏi giường, đi rửa mặt.

Hiện tại điều cậu phiền não nhất là làm thế nào để mở ra tủ bảo hiểm của Tư Đồ Lương. Cậu cũng không phải là vạn năng, nếu như là một tủ bảo hiểm bình thường cậu còn có chút biện pháp, nhưng đây là tủ bảo hiểm của Tư Đồ Lương a! Khẳng định là tìm đại sư làm theo yêu cầu, bản thân với ba cái kỹ thuật mèo cào thật không có biện pháp.

Tại toilet rửa mặt, Giản Minh Thần ý niệm vừa động, tủ bảo hiểm xuất hiện ở trong toilet. Ra tới trong nháy mắt đem mặt sàn khách sạn đập vụn thành một mảnh, có thể thấy được cái tủ bảo hiểm này nặng cỡ nào. Giản Minh Thần vây quanh tủ bảo hiểm cáo 2 thước dạo qua một vòng, Tư Đồ Lương thật biết cách tiêu tiền, cái tủ bảo hiểm này có dùng bom sợ cũng mở không ra a!!

Trong này Giản Minh Thần phiền não như thế nào mở tủ bảo hiểm, nhưng không biết nhất cử nhất động của cậu đều lọt ở trong tầm mắt Kiều Tử Phỉ. Trước 10 phút Giản Minh Thần nhập trú khách sạn, Kiều Tử Phỉ đã cho người gắn ở mỗi góc trong gian phòng một cái camera, đương nhiên toilet là địa phương tốt như vậy, anh sẽ không bỏ qua. Không cần phải cười Kiều Tử Phỉ WS, anh chỉ là nghĩ mỗi giờ mỗi phút mỗi giây được thấy Giản Minh Thần mà thôi, cũng vì sờ không được, nên chỉ có thể nhìn để đền bù.

() WS: tệ hại, đáng khinh

Hiện tại một mình ngồi ở trước laptop, Kiều Tử Phỉ có chút khó có thể tin, vuốt vuốt hai mắt của mình, anh không phải hoa mắt chứ?! Vừa rồi mình mới đi rót một cốc cà phê, sau khi trở về lại thấy cảnh Giản Minh Thần chỉ mặc một cái quần lót tình thú tại toilet vây quanh một cái tủ bảo hiểm khổng lồ đi dạo, còn vẻ mặt khó xử nữa chứ.

Kiều Tử Phỉ cơ hồ mắt trợn trắng xem thứ vừa xuất hiện trước mặt, anh chỉ cảm thấy dưới bụng căng cứng, thấp giọng mắng một câu. Giản Minh Thần không ngờ lại có sở thích ác liệt như vậy, mặc một cái quần trong họa tiết hoạt hình, đằng sau còn có một cái tai con thỏ, phía trước nơi bộ vị trọng yếu chính là một cây củ cải lớn. Toàn bộ hình ảnh lúc Giản Minh Thần chuyển động đều đập vào mắt Kiều Tử Phỉ, anh hiện tại cơ hồ sắp chảy máu mũi, thật quá kinh diễm mà.

Ai có thể nói cho anh biết đây là cái tình huống như thế nào không?? Giản Minh Thần là như thế nào đem tủ bảo hiểm lớn như vậy đem vào trong khách sạn, thuộc hạ của anh không lẽ đều là ăn chay sao? Sao không có ai phát hiện??

Bất quá bây giờ Kiều Tử Phỉ cũng không muốn để ý tới cái gì tủ sắt, hiện tại bộ vị phía dưới càng ngày càng trướng lớn. Đau muốn chết. Giờ nếu không thể tiết hắn có thể muốn bạo mà vong.

Nếu như hiện tại Giản Minh Thần biết rõ Kiều Tử Phỉ nhìn mình mà tự quay tay thì khẳng định phải giận điên lên.

“Leng keng leng keng” Một hồi tiếng chuông dồn dập làm cho Giản Minh Thần đem tầm nhìn dời đi tủ bảo hiểm, cậu đi quanh tủ bảo hiểm đã hơn nửa giờ cũng không có nghĩ ra biện pháp.

Hiện tại tìm đến mình hẳn là Vân Dịch Chi a, hai người đã nói hôm nay cùng đi ra du ngoạn, “A” Giản Minh Thần kêu to một tiếng, sớm đã quên cuộc hẹn với Vân Dịch Chi là hôm nay, cậu chỉ lo như thế nào mở tủ bảo hiểm. Vội vàng thu tủ bảo hiểm lại, mặc quần áo rồi chạy nhanh mở cửa.

“Dịch Chi, thật ngại quá, ta quên hôm nay có hẹn ngươi ra ngoài chơi, buổi sáng lại ngủ quên, cũng không thấy ngươi gọi điện nhắc ta.” Giản Minh Thần vội vàng mở cửa một trận nói, chờ cậu nói xong mới phát hiện, bên ngoài đứng là Kiều Tử Phỉ.

Kiều Tử Phỉ hơi hơi kéo kéo khóe môi, khuôn mặt còn có chút hồng, nhìn về phía Giản Minh Thần. Người này mặc quần áo tốc độ thật nhanh a! Lúc anh đi ra, người này vẫn còn đang ở trong toilet đi dạo a!

“A, là Kiều ca, em còn tưởng là Dịch Chi.”

“Không phải Vân Dịch Chi sẽ không mời anh đi vào ngồi sao?”

“Không phải, sao có thể … Kiều ca mau vào.”

Kiều Tử Phỉ tiến vào trong, Giản Minh Thần mới nhìn đến Kiều Tử Phỉ sau lưng còn có một phục vụ sinh. Phục vụ sinh đẩy theo một xe đồ ăn, đem đồ ăn tinh xảo đều đặt ở trên bàn, sau đó cung kính lui ra ngoài.

“Cùng anh ăn cơm trưa đi, anh nhớ em cũng chưa có ăn.” Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần đặt tại trên chỗ ngồi, không để cho cậu kịp phản bác.

“Cái kia, cám ơn Kiều ca, luôn phiền anh chiếu cố, thật là ngại quá.” Kỳ thật cậu đã sớm đói bụng, nếu như Kiều Tử Phỉ không đến cậu cũng sẽ gọi cơm bên ngoài. Nhưng nếu người ta đã đưa cơm tới, cậu cũng không thể đem nhân gia đuổi ra ngoài a, Giản Minh Thần hàn huyên vài câu, tay chân lanh lẹ thúc đẩy.

“À anh muốn nhờ toilet một lát.” Kiều Tử Phỉ đứng dậy, sau khi nói xong cũng không có lập tức rời đi mà là chú ý biểu tình của Giản Minh Thần. Chính là trên mặt cậu cũng không có xuất hiện dáng vẻ kinh hoảng, chỉ đâm đầu vào trong đồ ăn, chỉ là nhỏ giọng “Ân” một chút.

Chẳng lẽ Giản Minh Thần cũng không sợ mình biết chuyện tủ bảo hiểm. Mang một bụng nghi hoặc, Kiều Tử Phỉ mở ra cửa phòng rửa tay. Bên trong trống trơn, không hề thấy có bóng dáng của tủ sắt. Nếu như không phải gạch men sứ trên mặt đất nát một mảng lớn, anh thật đúng là cho rằng vừa rồi chính mình hoa mắt. Tên tiểu tử này đem tủ bảo hiểm giấu nơi nào đây. Thật đúng là quỷ dị.

Trở lại trên bàn cơm, Kiều Tử Phỉ trong lòng tính toán, như thế nào làm cho Giản Minh Thần tự mở miệng nói ra chuyện về tủ bảo hiểm. Nhìn xem Giản Minh Thần nhu thuận ăn cơm trưa, nảy ra ý hay.

“Minh Thần đến LA có nghĩ đi đến nơi nào chơi chưa?”

“Đều là mấy cái danh lam thắng cảnh, không có gì đặc biệt. Kiều ca đến LA không phải công tác sao? Như thế nào có thời gian cùng em ăn cơm trưa.”

“Vốn hẹn chuyên gia chế tạo tủ bảo hiểm, chính là hắn đột nhiên có việc, buổi chiều mới có thể đến, thời gian của anh liền trống.”

Giản Minh Thần đột nhiên ngừng ăn cơm lại, Kiều Tử Phỉ biết tên tiểu tử này mắc câu rồi.

“Di, Kiều ca muốn đặt làm tủ bảo hiểm sao?”

“Đúng a, anh vừa mới đặt một cái làm theo yêu cầu, nhưng sợ hệ số bảo hiểm chưa đủ cao, nên tìm vài cái chuyên gia giúp anh nhìn thử xem.”

Bị câu dẫn ra lòng hiếu kỳ, Giản Minh Thần vừa nghe Kiều Tử Phỉ nói xong, có chút tâm động. Tủ sắt của Tư Đồ Lương không quản cậu dùng phương pháp gì khẳng định là mở không ra, nếu như hiện tại có thể mượn nhờ lực lượng của Kiều Tử Phỉ, sẽ là có khả năng mở ra.

Bất quá, vạn nhất Kiều Tử Phỉ mật báo làm sao bây giờ. Đến lúc đó chính mình sẽ chết chắc. Nhưng Kiều Tử Phỉ sẽ đi mật báo sao? Giản Minh Thần trong lòng đánh một cái dấu chấm hỏi. Ân, Kiều Tử Phỉ chắc không thể biết đây là tủ bảo hiểm của Tư Đồ Lương a, chỉ cần cậu không đem tư liệu bên trong cho Kiều Tử Phỉ xem, như thế không phải được rồi sao.

“Kiều ca, có thể hay không phiền toái anh chuyện này.”

“Như thế nào vẫn cùng anh khách khí như vậy, chúng ta không phải bằng hữu sao? Có chuyện gì cứ việc nói, nếu trong khả năng anh nhất định sẽ giúp.” Kiều Tử Phỉ hiện tại trong lòng cao hứng thiếu chút nữa phóng pháo. Giản Minh Thần chịu nhờ mình giúp đỡ, chứng tỏ mình đã đi vào tâm của Thần. Khi gặp phải thời điểm khó khăn bắt đầu chủ động tìm kiếm trợ giúp của mình, đây chính là hiện tượng tốt.

Tình yêu thật là một thứ kỳ quái, hai người đều giống như ngu ngốc như nhau, muốn tới gần đối phương, nhưng vẫn là sợ hãi. Họ giúp đỡ nhau nhưng vẫn thử thách lẫn nhau, một chút mở mạnh tâm của đối phương, cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai bọn đã thích nhau từ lâu. Chỉ là tầng cửa sổ này, tất cả mọi người không nghĩ xuyên phá hẳn.

Đặc biệt Giản Minh Thần, đối với cảm giác của chính mình luôn không rõ ràng. Một mực tự kỉ ám hiệu chính mình, không cần phải đi yêu bất cứ người nào. Như vậy không được tự nhiên Giản Minh Thần có thể làm khổ Kiều Tử Phỉ.

“Kiều ca, em muốn nhờ anh giúp em mở một cái tủ bảo hiểm, hơn nữa phải giữ bí mật, anh có thể đảm bảo chuyên gia anh mời có thể làm tốt công tác giữ bí mật sao?” Giản Minh Thần một đôi mắt sáng ngời rất chân thành nhìn xem Kiều Tử Phỉ.

“Nếu như tiết lộ bí mật, hai người chúng ta có khả năng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.”

“Ân, có nguy hiểm như vậy sao? Vậy em vì cái gì còn muốn mở ra cái tủ bảo hiểm này.”

“Trong đó có một thứ em cần, tìm được rồi em liền có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.”

Lời nói của Giản Minh Thần làm cho Kiều Tử Phỉ nghĩ rằng cậu là bị Tư Đồ gia uy hiếp, hiện thứ đó đang ở trong tủ bảo hiểm. Hung hăng nắm chặt tay, lửa giận phừng phừng trong ngực tùy thời đều có thể phát ra, anh không cách nào tưởng tượng là thứ uy hiếp gì khiến cho Giản Minh Thần dám mạo hiểm đến như thế?!

“Giữ bí mật, vấn đề này anh có thể cam đoan. Những chuyên gia này đều ở trong tầm tay anh, bọn họ tình nguyện chết cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài một chữ.”

“Nếu như chuyện này giải quyết, từ nay về sau em chính là người của Kiều ca, Kiều ca có chuyện gì cứ việc phân phó, chỉ cần em có thể làm được, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không hối tiếc.” Kỳ thật Giản Minh Thần nói thế, nhưng khả năng cậu có thể giúp đỡ Kiều Tử Phỉ thật quá ít. Bất quá từ nay về sau cậu sẽ phải trả một cái giá lớn vì lời nói này.

Kiều Tử Phỉ nhắm lại con mắt, khóe môi nhếch lên tạo độ cong đẹp mắt, điều anh chờ chính là những lời này, tiểu gia hỏa đây chính là tự em nói. Rất nhanh sẽ đến lúc em phải thực hiện a!

“Tủ sắt đang ở đâu? Nếu như ở trong này, ta sẽ cho chuyển đi địa phương an toàn.”

Ở trong phòng, Kiều Tử Phỉ vẻ mặt kinh ngạc, Giản Minh Thần giống như nhà ảo thuật, bùm một phát biến ra một cái tủ bảo hiểm vài trọng tấn.

“Kiều ca, có thể không hỏi em là như thế nào biến ra, từ nay về sau nếu có cơ hội em sẽ nói cho anh.” Giản Minh Thần có chút ngần ngại nhìn xem Kiều Tử Phỉ, không phải vạn bất đắc dĩ cậu thật không muốn nói cho bất kì ai chuyện về Mộng Tưởng đảo.

“Trong này đủ an toàn sao?” Giản Minh Thần vẫn còn có chút lo lắng, lại hỏi lại Kiều Tử Phỉ. “Tuyệt đối an toàn. Không có lời nói của anh không người nào có thể vào.” Kiều Tử Phỉ nhìn cải tủ bảo hiểm khổng lồ ở trước mặt, có chút khó có thể tin, cái thứ ma thuật siêu việt khoa học này làm cho anh có chút không tiếp thụ được.

“Vậy là tốt rồi, trong lòng em vẫn còn có chút bất an.”

“Không có chuyện gì. Yên tâm giao cho anh, đi, chúng ta đi gian phòng bên cạnh, trong này sẽ để lại cho những chuyên gia kia.”

Kiều Tử Phỉ làm bất cứ chuyện gì đều để lại cho mình đường rút lui, cái tủ bảo hiểm rất quan trọng, anh sẽ không tự mình lộ diện. Dù cho về sau có số sự phát sinh, cũng có thể chối không còn một mảnh, không thể để cho Tư Đồ gia tộc có thể làm gì trên đầu của mình.

Hai người tới phòng bên cạnh, một chiếc ti vi tường cực lớn xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Trên TV hình ảnh rõ ràng là tủ bảo hiểm. Dưới sự hộ tống của bảo tiêu có mấy người được dẫn vào, ai nấy đều cầm công cụ, hẳn là chính là chuyên gia mà Kiều Tử Phỉ nói a.

Chuyên gia chính là vây quanh tủ bảo hiểm đi dạo một vòng, sau đó tụ tập lại một bên thương lượng hơn nửa giờ, liền bắt đầu động thủ. Những dụng cụ phức tạp kia Giản Minh Thần phải không nhận thức. Cậu hiện tại quan tâm là cái tủ bảo hiểm này khi nào thì có thể mở ra.

Chờ đợi là một việc rất khó chịu, Giản Minh Thần ngồi xuống, đứng lên, không biết phải làm cái gì cho tốt. Đáp án sắp xuất hiện, rất nhiều chuyện cậu không biết sẽ được sáng tỏ. Trong nội tâm chợt cao chợt thấp, thật giống như một con thỏ nhỏ, nhảy tới nhảy lui, làm cho cậu không cách nào trấn an bản thân.

“Đến, Minh Thần tới uống chút cà phê, an an thần, cái tủ bảo hiểm này không phải mật mã khóa bình thường, muốn mở ra hẳn không dễ dàng, em cố kiên nhẫn chờ một chút.” Kiều Tử Phỉ xoa đầu Giản Minh Thần, đem ngón tay khoát lên bên tai sau, vuốt ve phần gáy của cậu, trấn an tâm tình bực bội của cậu.

Giản Minh Thần vừa muốn quay đầu lại cùng Kiều Tử Phỉ nói chuyện, ti vi là đột nhiên bộc phát ra một hồi tiếng hoan hô: “Mở ra, thật sự là quá kỳ diệu, lại thật sự bị ta mở ra.” Trên TV một cái nam nhân tóc hoa râm vẻ mặt hưng phấn, muốn mở ra tủ sắt, liền bị mấy bảo tiêu ngăn lại. Cuối cùng người có thể mở ra tủ sắt chỉ có thể là Giản Minh Thần.

“Tốt lắm, mau đi xem một chút a.” Kiều Tử Phỉ vỗ vỗ bả vai Giản Minh Thần, ý bảo cậu đi đến gian phòng kia.