Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 47: Hoa nở hoa tàn (6)




Edit: MynMyn

(mn k nhớ pass truyện là gì sao ‘ ‘? hay là chán coi em nó rồi:’()

Giản Minh Thần lần đầu tiên sáng sớm không có đúng hạn xuất hiện ở phòng ăn, chờ khi cậu tỉnh lại đã đến giữa trưa. Sờ bên cạnh chăn mát lạnh, Giản Minh Thần miễn cưỡng trở người, còn có chút không thế nào thanh tỉnh.

Tối hôm qua hai người chiến đấu quá mức kịch liệt, Giản Minh Thần lần đầu tiên biết rõ nguyên lai yêu yêu còn có thể như thế. Khóe môi hơi hơi nhếch lên, mặc dù có chút mệt mỏi, bộ vị nào đó bởi vì quá độ sử dụng mà sưng đau nhức, ngẫm lại cái này làm cho người mặt đỏ, Giản Minh Thần có chút quýnh quáng. Nhưng cậu là thích, thích Kiều Tử Phỉ khi dễ mình, làm cho cậu cảm nhận được cơ thể hai người hòa hợp.

“Bảo bối tỉnh liền tranh thủ thời gian rời giường, buổi chiều còn có lớp đấy.” Kiều Tử Phỉ một mực bên cạnh xem văn kiện, Giản Minh Thần xoay người thời điểm cậu liền chú ý tới người nào đó đang tươi cười. Xem ra cậu đêm qua trả giá nhiều như vậy thu hoạch cũng không nhỏ.

Trách không được mọi người đều nói nam nhân là càng làm càng yêu, xem ra sau cậu càng phải thêm cố gắng. (hự chân lý mới)

“Di, Phỉ anh không có đi làm.” Giản Minh Thần chậm rãi mở mắt ra nửa tựa ở đầu giường, còn có chút không thanh tỉnh lấy tay dụi dụi mắt con mắt, nhìn về phía Kiều Tử Phỉ ngồi ở trên ghế sa lon.

“Bảo bối còn không có tỉnh, anh làm sao dám đi làm.” Kiều Tử Phỉ buông văn kiện ngồi vào bên cạnh Giản Minh Thần, hôn môi cậu.

“Có chút buồn nôn, em muốn đi rửa mặt.” Giản Minh Thần vén chăn lên muốn xuống giường.

“A……” Cậu lại, Kiều Tử Phỉ tên hỗn đản này, đêm qua tắm rửa xong liền đến quần lót đều không mặc cho mình.

“Bảo bối nếu không đứng dậy sẽ lỡ khóa học buổi chiều a.” Kiều Tử Phỉ đem khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ Giản Minh Thần, trực tiếp ôm hướng bồn tắm lớn đi đến.

“Hỗn đản, thả em xuống.” Giản Minh Thần không muốn Kiều Tử Phỉ nhìn thấy mình lõa thể. Cảm giác đặc biệt dọa người, trên dáng người thanh mảnh người đầy hôn ngân Kiều Tử Phỉ lưu lại.

“A…..” Vừa bị để xuống, trên bờ mông liền co một cái bàn tay của ai đó.

“Nếu không ngoan, anh không bảo đảm một hồi có thể đem em đặt ở trên giường hảo hảo yêu thương lần nữa, cho em hôm nay không xuống giường được.”

“Anh dám.” Giản Minh Thần không phục trừng Kiều Tử Phỉ, mở ra cửa phòng tắm lại nhanh chóng đóng, còn khóa lại. Cậu buổi chiều phải đi trường học, cách cuộc thi còn có vài ngày.

“Phỉ đem y phục của em lấy ra.” Giản Minh Thần trong phòng tắm lấy ra cao dược tự chế. Mỗi ngày đều bị Kiều Tử Phỉ gây sức ép như vậy, còn may mà cậu có thuốc cao này. Nếu không chính là là siêu nhân cũng gánh không được a.

Chờ đến lúc thi xong cậu muốn học thêm về trồng thảo dược, đoạn thời gian trước trong lúc vô tình tại thư viện tìm thấy một quyển sách thuốc, Giản Minh Thần liền nhiệt huyết sôi trào. Nếu như cậu có thể tại Mộng Tưởng đảo trồng thảo dược, dùng thảo dược trồng được làm ra thuốc thì thật thành công to.

Cái cậu mới phối chế là cao để lưu thông máu, là bán thành phẩm, thảo dược mua từ hiệu thuốc cũng chỉ thể giúp cậu chống chịu để vào được ôn tuyền thủy. Chính cậu tự mình thí nghiệm cái thuốc mỡ này hiệu quả xác thực rất tốt.

Giản Minh Thần cũng không muốn lãng phí Mộng Tưởng đảo, ai mà không có bệnh vặt, từ nay về sau cậu nghiên cứu chế tạo dược nhất định có thể dùng, bất quá cậu không hiểu y thuật, chỉ có thể đi trước một bước tính một bước.

“Di như thế nào không thấy Vệ Như.” Giản Minh Thần vội vàng thu thập xong liền đi xuống lầu ăn cơm trưa, thể năng tiêu hao quá lớn, hiện tại cậu sắp chết đói.

“Sáng sớm đã không thấy hắn, còn giống như đang ngủ đi.” Giản Minh Thần tâm cười nghĩ có phải là đêm qua nghe xong liền không ngủ được, giờ mới phải ngủ bù hay không.

“Nha, em ăn đã, sau đi trường học.”

“Để anh đưa em đi, buổi chiều anh cũng phải đi công ty, gần đây công ty bề bộn chết.”

Hai người cùng đi ra Kiều Thị trang viên, Vệ Như đứng ở bên cửa sổ nhìn xem hai người cười cười nói nói lái xe rời đi, nắm chặt nắm tay hung hăng đánh vào trên vách tường. “Giản Minh Thần không cần phải cao hứng quá sớm, lễ vật ta đưa cho ngươi lập tức liền chuẩn bị tốt.”

Tuy nhiên ba người ở một cái trong trang viên thậm chí chỉ là một tường nhưng Giản Minh Thần mấy ngày nay bề bộn cuộc thi, Kiều Tử Phỉ bề bộn chuyện của công ty, Vệ Như cũng trông vội vàng, ba người ngược lại rất ít chạm mặt, ngay cả lúc ăn cơm ba người đều không có đụng mặt.

“Rống, rốt cục đã thi xong.” Giản Minh Thần theo trường thi đi ra, duỗi duỗi lưng mỏi, liên tục 3 ba ngày thi thiếu chút nữa muốn lấy mạng nhỏ của cậu. Giản Minh Thần theo trường thi đi ra trực tiếp đi đón Lạc Lạc, Lạc Lạc chỉ thi cho tới trưa, cậu muốn đi trợ uy cho Lạc Lạc.

“Thúc thúc, có người để cho ta đem cái hộp này giao cho ngươi.” Một cái nam hài thoạt nhìn không lớn đưa cho Giản Minh Thần một cái hộp.

“Hả, cho ta, ai bảo ngươi đưa.” Giản Minh Thần tiếp nhận lễ hộp, nghi hoặc hỏi tiểu nam hài.

“Ta không biết vị thúc thúc kia, di, mới vừa rồi còn ở bên cạnh.” Tiểu nam hài nhìn một chút bốn phía cũng không thấy người đưa cho hắn cái hộp.

“Tiểu bằng hữu, ngươi xác nhận là cho ta.” Giản Minh Thần chưa từ bỏ ý định lại hỏi lại lần nữa, ai lại đưa cho mình lễ vật a?

“Ân, tuyệt đối không có sai.” Nói xong tiểu nam hài bỏ chạy.

“Làm cái gì a.” Giản Minh Thần mở ra lễ hộp, bên trong là một cái bút ghi âm, còn có một tờ giấy. ‘Trong này có chuyện ngươi muốn nghe.’

“Ba ba.” Lạc Lạc theo trường thi đi ra liếc thấy phụ thân đứng ở cửa trường học ngẩn người.

“Lạc Lạc thi như thế nào, đề có khó không.” Giản Minh Thần thuận tay đem ghi âm bút để vào túi, ôm lấy Lạc Lạc, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn.

“Đề cũng không khó, khẳng định tất cả đều là điểm ưu.”

“Xem ra thi không sai, chờ Kiều Nhạc Ninh đi ra, ba ba mang cả hai đi ăn bữa tiệc hải sản lớn để chúc mừng a.”

“Hảo nha, Ninh ca ca cũng rất mau sẽ ra.”

“Minh Thần, thi thử xong làm sao lại chạy, cũng không đợi ta.” Vân Dịch Chi không biết khi nào thì đứng ở bên cạnh Giản Minh Thần.

“Lạc Lạc nhà ta hôm nay cũng cuộc thi nên ta tới nhìn xem, một hồi chúng ta muốn đi ăn hải sản.”

“Tốt, chúng ta cũng chúc mừng rốt cục thoát ly khổ hải.” Vân Dịch Chi rất tự nhiên khoát tay lên trên bờ vai Giản Minh Thần, cười vô cùng vui vẻ.

Kiều Nhạc Ninh lúc đi ra vừa hay nhìn thấy Vân Dịch Chi cùng Giản Minh Thần thân mật nói chuyện phiếm, Lạc Lạc còn bất chợt cười khanh khách không ngừng. Rất không vui trừng Vân Dịch Chi, người này như thế nào vẫn quấn quít lấy mẹ kế của hắn.

“Ninh ca ca.” Lạc Lạc ngọt ngào gọi Kiều Nhạc Ninh, hắn mắt sắc xa xa liền chứng kiến Kiều Nhạc Ninh theo trong trường học đi ra.

“Lạc Lạc, Giản thúc thúc.” Kiều Nhạc Ninh để cho Giản Minh Thần đem Lạc Lạc buông xuống, hắn nắm Lạc Lạc tay, không nhìn Vân Dịch Chi.

“Tốt lắm người đến đông đủ, chúng ta đi ăn cơm trưa”

Khẩn trương thật nhiều ngày, rốt cục có thể buông lỏng tinh thần, Giản Minh Thần ăn hải sản ăn vô cùng sung sướng. Trong lúc cùng Kiều Tử Phỉ gọi điện hẹn bọn họ buổi tối cùng đi ra ăn cơm tối. Vân Dịch Chi nếm qua cơm trưa cũng không có ở lâu, đưa Giản Minh Thần ba người trở lại Kiều Thị trang viên rồi rời đi.

“Lạc Lạc cùng Nhạc Ninh chơi, ba ba đi ngủ trưa đã.” Ban ngày đi học, buổi tối còn muốn thỏa mãn con lang Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần gần đây giấc ngủ luôn không đủ. Đôi khi thật muốn hung hăng đánh Kiều Tử Phỉ mấy phát, anh ta như thế nào tinh lực tràn đầy như vậy? Ban ngày cũng là bề bộn công việc, vì cái gì đến buổi tối còn vô cùng có tinh thần?

Trở lại phòng ngủ đem đồng phục cởi ra ném đến trên ghế sa lon, lấy bút ghi âm bút ra. Giản Minh Thần thuận tay mở ra khóa truyền phát tin, nghĩ thầm bên trong là cái gì a.

“Phỉ, điểm nhẹ đau quá, đau quá a.” Đây là thanh âm Vệ Như.

“Vệ Như nhẫn hạ xuống, xong ngay đây.” Kiều Tử Phỉ thanh âm có chút không kiên nhẫn.

“Ân, phỉ không cần phải dùng sức, đều sưng lên.”

“Ta đã rất cẩn thận, ngươi nhẫn hạ xuống a.”

“A…. Ta từ bỏ.”

“Bỏ dở nửa chừng cũng không phải là tác phong của ta, tại nhẫn hạ xuống xong ngay đây.”

“Phỉ, ngươi yêu ta sao?”

“Ân……?”

“Ta liền biết rõ ngươi còn yêu ta, ta cũng là, nhiều năm như vậy ta đối với ngươi yêu không có giảm bớt một phần.”



Thanh âm líu lo trong bút dừng lại, Giản Minh Thần tim đập trống ngực. Cậu có chút phản ứng không kịp, mấy câu ngắn ngủn này làm cho cậu lâm vào lạnh như băng vực sâu.

Giản Minh Thần giống như là búp bê vải không có linh hồn, một người chạy Mộng Tưởng đảo ngốc. Không có đi ngâm ôn tuyền chỉ là một người tựa ở bên một cây đại thụ.

Đầu óc cậu trống rỗng, không cách nào tự hỏi. Nội dung bút ghi âm hắn dùng ngón chân ngẫm lại cũng biết Kiều Tử Phỉ cùng Vệ Như đang làm cái gì, tại sao phải như vậy, vì cái gì Kiều Tử Phỉ một mặt nói thương cậu, một mặt lại cùng Vệ Như trên giường.

Đột nhiên nhớ tới buổi chiều của cuộc thi đầu tiên lúc cậu trở lại vừa hay nhìn thấy Kiều Tử Phỉ từ phòng Vệ Như đi ra, ngày đó cậu còn không có nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Kiều Tử Phỉ chỉ là tìm Vệ Như có chuyện, hiện tại xem ra trong mấy ngày cậu bận thi, hai người bọn họ đều mây mưa với nhau a.

Giản Minh Thần nghĩ một lát ‘Hoắc’ hạ xuống đứng dậy, cậu muốn đi tìm Kiều Tử Phỉ hỏi rõ ràng. Ra Mộng Tưởng đảo vừa lấy điện thoại ra, điện thoại liền vang lên, là Tiểu Ngạn đánh tới.

Vốn Giản Minh Thần hít một hơi thật sâu khí, tiếp điện thoại: “Uy, Tiểu Ngạn a.”

“Thần ca, có thể tới hay không tới Đêm Khuya.” Điện thoại bên kia truyền đến đứt quãng tiếng khóc của Tiểu Ngạn, còn có người tiếng chửi rủa.

“Tiểu Ngạn đừng khóc, ta lập tức qua. Có chuyện gì gặp mặt nói.”

Bị Tiểu Ngạn đánh gãy suy nghĩ, Giản Minh Thần cũng không để ý tới chuyện về Kiều Tử Phỉ, dù sao cũng đã xảy ra, cho dù hiện tại cậu hưng sư vấn tội cũng không thể thay đổi chuyện thối tha của Kiều Tử Phỉ. Vội vàng cầm quần áo dặn dò Lạc Lạc ngoan ngoãn ở nhà, sau liền hướng Đêm Khuya chạy tới.

Buổi chiều ở Đêm Khuya rất ít người, Giản Minh Thần vừa vào cửa liền chứng kiến Tiểu Ngạn cúi đầu ghé vào trong góc, một cái nam nhân thoạt nhìn 27-28 tuổi ngồi bên cạnh hắn, không biết đang nói gì đó.

“Tiểu Ngạn.” Giản Minh Thần hô hạ xuống, hắn có chút không xác định giọng nam hài khóc có phải là Tiểu Ngạn hay không. Hắn nhận thức Tiểu Ngạn chắc là không biết ăn mặc như thế kia. Quần áo da bó sát người, quần ôm thấp eo, còn lộ ra nửa phần da thịt tuyết trắng.

“Thần ca.” Một mực khóc Tiểu Ngạn đứng lên bổ vào người Giản Minh Thần. Giản Minh Thần ôm lấy Tiểu Ngạn ôn nhu hỏi: “Tiểu Ngạn, làm sao vậy, có việc cùng ca nói.”

“Thần ca ta không muốn đi làm mb, ba của ta đánh bạc thiếu nợ, chuẩn bị đem ta bán, để cho ta bán mình kiếm tiền cho hắn còn trả nợ.”

“Cái gì, việc này làm sao ngươi không còn sớm nói với ta.” Tiểu Ngạn lúc nói chuyện một mực nhỏ giọng khóc.

“Thần ca, ta cũng là cùng đường mới gọi điện cho ngươi, ta không muốn đi, cho dù chết ta cũng không muốn đi.”

“Tiểu Ngạn, ba của ngươi thiếu bao nhiêu tiền.”

“50 vạn, hiện tại có lẽ đã lên đến 70-80 vạn.” Nam nhân bên cạnh một mực không nói gì, sau cười nói: “Ngươi thật đúng là khờ dại bây giờ là 120 vạn, hôm nay không trả ngày mai sẽ là 130 vạn.”

“Tiểu Ngạn đừng khóc, người là ai vậy này.” Giản Minh Thần cẩn thận xem xét vài lần nam nhân không có hảo ý bên cạnh.

“Hắn là biểu ca ta, để cho ta đi làm mb đúng là hắn.” Tiểu Ngạn ôm thật chặt eo Giản Minh Thần, chỉ sợ buông lỏng tay Giản Minh Thần sẽ đi mất.

“Tốt lắm Tiểu Ngạn, chuyện tiền ta giúp ngươi giải quyết, quán cà phê còn có chút lợi nhuận. Một hồi ngươi hãy cùng ta đi lấy tiền, ta giúp ngươi trả khoản nợ này.”

“Ha ha, ngươi giúp hắn trả lúc này, còn lần sau thì sao, cha Tiểu Ngạn con bạc, là cái hố không đáy, các ngươi vĩnh viễn đều không thể giúp hắn trả mãi. Ta để cho Tiểu Ngạn đi làm mb cũng là vì hắn, ít nhất từ nay về sau không bị người ta đuổi giết. Có thể còn sống so với cái gì cũng tốt.” Giản Minh Thần thật không ngờ cái nam nhân thoạt nhìn lưu manh vô lại này còn có thể phân tích thấu triệt như thế.

“Thần ca, ngươi cứu cứu ta, ta không muốn làm mb, ta không muốn làm cho mình biến thành dơ bẩn không chịu nổi.”

“Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi, dẫn ta đi gặp gặp ba ba ngươi.”