Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 50: Truy lão bà (1)




“Cha, bệnh của gia gia tình hình thế nào.” Giản Minh Thần nhìn một chút chung quanh cũng không có phát hiện Vân Gian Niên cùng Vân Minh.

“Từ lúc ta tới cũng chỉ có thanh tỉnh hai ngày, vẫn không phải rất tốt. Hiện tại thời gian hôn mê càng ngày càng lâu, ta thật sợ gia gia khó qua được.” Còn có vài ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, Giản Minh Thần biết rõ Giản Vân Phong là muốn cùng Vân Lục Minh qua năm này.

“Ba ba tin tưởng con không?” Giản Minh Thần hỏi Giản Vân Phong, cậu bây giờ có thể giúp đỡ chỉ có nước ôn tuyền.

“Minh Thần nói gì vậy?”

Giản Minh Thần xuất ra một lọ nước khoáng, đây là thủy bình của Lạc Lạc, cậu tùy thân mang theo. Giản Vân Phong thấy bình nước suối khoáng, trong nội tâm hiểu rõ. Loại nước này có thể thay đổi thể chất, chính là còn có thể trị bệnh sao?

“Minh Thần ta biết rõ tâm ý của ngươi, chính là cái này có thể trị bệnh sao? Gia gia của con…” Giản Vân Phong muốn nói lại thôi, ông biết rõ cha mình đã không có dục vọng sống sót, nếu ông cứng rắn lưu lại người, cha ông sẽ cao hứng sao? Nếu như cha ông muốn chữa bệnh thì đã sớm đi bệnh viện, mà không phải một mực ở nhà tĩnh dưỡng. Chính là ông còn muốn cùng ba ba tâm sự. Ông đã mất đi một người cha, không nghĩ nhanh như vậy tại mất đi một người nữa.

“Ai, nghe lời con.” Giản Vân Phong không có ở hỏi nhiều, đứa con trai này hiện tại luôn thần thần bí bí.

Giản Minh Thần trực tiếp đem nước ôn tuyền đổ vào bồn tắm lớn, để cho Vân Lục Minh tắm bọt, sau đó đem hết nước thường dùng cho ăn uống đều đổi thành nước ôn tuyền, chỉ một ngày tinh thần của Vân Lục Minh liền so với trước kia đã khá hơn nhiều, không còn luôn hôn mê. Đúng là đồ từ Mộng Tưởng đảo chưa từng có làm cho Giản Minh Thần thất vọng qua.

“Cha, đây là tôn tử của người, Giản Minh Thần, đây là chắt của người, Lạc Lạc.” Giản Vân Phong có chút kích động nắm tay Vân Lục Minh giới thiệu Giản Minh Thần cùng Lạc Lạc.

“Đến Minh Thần, ngồi bên cạnh gia gia, Lạc Lạc để thái công ôm một cái.” Lạc Lạc bò lên trên đầu gối Vân Lục Minh, hắn biết rõ thái công thân thể không tốt, tận lực cẩn thận không đè nặng thái công.

“Vân Phong a, được gặp lại con, thấy được cả con cháu, con làm ba ba ta đây cũng có thể an tâm.”

“Cha, người đừng nói như vậy.”

“Thái công, người cần nhanh nhanh đứng dậy, chờ ta nhìn thấy Ninh ca ca, ta muốn nói cho hắn biết, ta có thái công, còn hắn không có.” Lạc Lạc ôm cánh tay Vân Lục Minh vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên líu ríu reo lên. “Ha ha, Lạc Lạc thật đáng yêu a.”

Không khí trong phòng ngủ thoáng cái được Lạc Lạc làm cho sinh động lên, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười khanh khách của Lạc Lạc. Từ phòng của Vân Lục Minh đi ra, Giản Minh Thần rốt cục nhịn không được hỏi chuyện Vân Minh.

“Cha, gia gia vì cái gì không để cho ba tôn tử kia tới ở.”

“Ai, con không biết chuyện Vân Gian Niên cùng Vân Minh cùng một chỗ sao?”

“Hả, hai người bọn họ không phải thân huynh đệ sao?” Giản Minh Thần kinh ngạc há to mồm, thật bất khả tư nghị, trước kia thấy Vân Gian Niên luôn quấn quít lấy Vân Minh, cậu còn tưởng rằng chỉ là sủng ái của ca ca đối đệ đệ, chẳng lẽ đây không phải là tình huynh đệ.

“Cha, Vân Minh là tự nguyện sao?”

“Ân, cũng là bởi vì chuyện này, gia gia của con trong cơn tức giận đem ba huynh đệ Vân gia toàn bộ đuổi đi ra ngoài, không cho bọn họ bước vào biệt thự một bước.”

“Thảo nào Dịch Chi chỉ đem con tới, mà không ở trong biệt thự, nhưng cái này liên quan gì đến Dịch Chi.”

“Minh Thần nghe lời ba ba, con nên cách Vân Dịch Chi xa một ít, nghe gia gia nói, Vân Dịch Chi một mực biết rõ chuyện này, thậm chí còn giúp bọn họ che dấu, gia gia của con có thể không tức giận sao? Loại chuyện loạn luân này … ta thật sợ hắn làm con học xấu.”

“Cha, việc này để con tìm Vân Minh hỏi rõ, ba ba biết hắn ở đâu sao?”

“Ân, chỗ này của ta có điện thoại Vân Minh, con hẹn hắn ra ngoài, hảo hảo khuyên nhủ Vân Minh.”

Kiều Tử Phỉ vốn nghĩ ngay lập tức đi nước Pháp truy lão bà, không có nghĩ đến đại ca Kiều Tử Húc đã trở lại. Lúc này Kiều Tử Phỉ mới nhớ tới mấy ngày hôm trước anh có gọi điện thoại kêu Kiều Tử Húc đến dẫn Vệ Như về.

“Uy, ca, ta là Tử Phỉ, Vệ Như hiện tại ở trong trang viên, ta….. ta hiện tại cần đi Pháp, hy vọng ta lúc trở lại Vệ Như đã ly khai.”

“Ca, ta không biết ngươi cùng Vệ Như đã xảy ra chuyện gì, chính là lần này Vệ Như liên hợp người khác tới hại người ta thích, chỉ bằng điểm này ta hoàn toàn có thể xử lý hắn, hiện tại ngươi còn có thể trông thấy người sống đã là ta cho ngươi mắt mũi rất lớn rồi.”

“Ngươi không tin, ta cũng không có biện pháp, ba người chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Vệ Như là tính cách gì ta có thể không hiểu rõ không? Chính ngươi nhìn xem a, chẳng qua nếu như lần này ta mang không được Thần về, ca, ta là tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Vệ Như đâu.”

Kiều Tử Phỉ lại cùng Kiều Tử Húc tức giận nói vài câu liền cúp điện thoại. Ngày hôm qua tức khí hồ đồ nên cho rằng Vệ Như thu cái ghi âm kia chỉ là vì đuổi đi Giản Minh Thần. Anh biết Vệ Như vẫn đối với mình còn phần ái mộ, chính là đã nhiều năm như vậy sao Vệ Như chưa có thể buông xuống.

Anh đem hành động của Vệ Như lần này chỉ là lòng ghen ghét đang quấy phá. Chính là tĩnh tâm lại, Kiều Tử Phỉ có cảm giác có chỗ không đúng, đã nhiều năm Vệ Như cũng không có trở về tìm anh phiền toái, vì cái gì đột nhiên lại chạy về đến phá hư tình yêu của anh.

Cùng ngày anh liền phái người đi ra ngoài tra xét. Dựa vào năng lực của Thiên Hòa bang, Kiều Tử Phỉ không cần đợi lâu liền biết chân tướng. Nguyên lai hết thảy đều là Vân Dịch Chi đang làm trò quỷ. Kiều Tử Phỉ lúc đấy đã nghĩ đến xử trí Vệ Như, nếu như không phải Kiều Nhạc Ninh một mực can ngăn, Vệ Như hiện tại khẳng định đã sớm treo.

Vệ Như là dùng tiểu mưu kế làm cho Giản Minh Thần rời nhà trốn đi, Kiều Tử Phỉ còn không có nghĩ hạ sát thủ, dù sao hắn cũng là người yêu của ca ca, cho dù muốn xử trí cũng là chuyện của ca ca.

Chính là hắn lại liên hợp cùng ngoại nhân đối phó anh, Kiều Tử Phỉ chịu không được, anh hận nhất đúng là phản bội, lần này phản bội hắn còn là huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đây không thể nghi ngờ là con dao nhỏ chọc vào ngực Kiều Tử Phỉ. Tuy không có trực tiếp đập chết Vệ Như, chính là cơn tức này vô luận như thế nào cũng nuối không trôi, trước cho người đánh Vệ Như 20 roi, chờ anh đem lão bà đuổi trở về mới nói tiếp.

Bất quá bây giờ Kiều Tử Húc trở về, anh cũng không còn chuyện gì, ở trước mặt đại ca còn muốn động Vệ Như, phỏng chừng so với lên trời còn khó hơn. Kiều Tử Húc đau nhức Vệ Như đau nhức đến trong khung, có lẽ chính là vì thế mà vài năm anh ấy quá sủng Vệ Như mới khiến cho hắn lá gan càng lúc càng lớn cũng dám liên hợp ngoại nhân chỉnh mình.

Nói chuyện xong với Kiều Tử Húc, Kiều Tử Phỉ lên máy bay tư nhân máy thẳng tiến nước Pháp. Giản Minh Thần là của anh, cho dù Vân Dịch Chi giở thủ đoạn gì anh như cũ sẽ không buông tay, bất quá Vân Dịch Chi nếu còn muốn chơi đòn cân não, anh sẽ cho Vân Dịch Chi biết mình là loại người không dễ trêu vào.

Ở bên phía nước Pháp, Giản Minh Thần cùng Vân Minh đã cùng một chỗ ngồi ở trong quán cà phê. Giản Minh Thần vốn tưởng rằng sẽ phải trắc trở mới có thể gặp được Vân Minh, không nghĩ tới chỉ gọi điện một cuộc bọn họ liền gặp mặt.

“Vân Minh ngươi khôi phục trí nhớ sao?”

“Chỉ khôi phục một phần nhỏ, bất quá ca ca cho ta xem thật nhiều băng ghi hình trước kia, để cho ta nhớ lại một ít chuyện khi còn bé.”

“Cái kia, nghe cha ta nói ngươi cùng Vân Gian Niên ở cùng một chỗ?” Giản Minh Thần hỏi thời điểm có chút không có ý tứ, hơi hơi cúi đầu, dù sao đây là việc riêng của người ta. Chính là cậu sợ Vân Minh là bị Vân Gian Niên lừa gạt, nên mới mày dạn mặt dày hỏi chuyện của hai người bọn họ.

Vân Minh trước khi đến đã biết Giản Minh Thần sẽ hỏi chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt ửng đỏ, hắn cũng là đến nước Pháp xem qua băng ghi hình trước kia mới biết được mình và Vân Gian Niên có bí mật không thể để ai biết. Tuy đã cùng Vân Gian Niên chống cự vài ngày, bất quá bây giờ hắn cũng chầm chậm tiếp nhận sự thật này. Mỗi lần hắn phản kháng Vân Gian Niên trông thấy đến ánh mắt như bị thương của người kia, khiến tâm của hắn luôn đặc biệt đau nhức, có lẽ chính mình trước kia thật sự rất yêu Vân Gian Niên a.

“Ân.” Vân Minh nhỏ giọng trả lời Giản Minh Thần, “Vân Minh, ngươi là tự nguyện sao? Không phải là Vân Gian Niên bức ngươi chứ?” Giản Minh Thần đến bây giờ còn là không dám tin Vân Minh lại cùng Vân Gian Niên cùng một chỗ, Vân Gian Niên cường thế như vậy, khẳng định là hắn bức bách Vân Minh.

“Tuy ta bây giờ còn không biết có yêu Vân Gian Niên hay không, chính là tâm của ta nói cho ta biết, nên ta muốn cùng Vân Gian Niên một chỗ.” Vân Minh lúc nói chuyện con mắt dị thường sáng ngời.

Giản Minh Thần nghe được Vân Minh kiên định trả lời như thế, tâm tình cũng rốt cục an ổn hạ xuống, huynh đệ yêu nhau thì có làm sao, chỉ cần Vân Minh cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi. Cùng Vân Minh không có nói nhiều, Giản Minh Thần vội vội vàng vàng lại trở lại biệt thự của Vân Lục Minh. Giờ đối với cậu, thân thể gia gia khỏe mạnh so bất thứ gì cũng trọng yếu hơn.

Lúc tới gần biệt thự, Giản Minh Thần thấy bên ngoài có hẳn một đội xe sang trọng, Giản Minh Thần còn đang buồn bực, đây chắc là người đến thăm gia gia, thật phô trương.

“Ba ba, Ninh ca ca đến đây.” Giản Minh Thần còn chưa vào cửa, Lạc Lạc liền nhào vào trong ngực của cậu, vẻ mặt hưng phấn.

“Kiều Nhạc Ninh đến đây?” Giản Minh Thần hồ nghi hướng phòng khách nhìn quanh, Kiều Tử Phỉ đoan chính ngồi ở trên ghế sa lon đang cùng gia gia nói chuyện.

Giản Minh Thần rụt rụt cổ nghĩ thầm, Kiều Tử Phỉ thật lợi hại a, cậu mới đi có 2 ngày, Kiều Tử Phỉ liền đuổi tới. Bất quá bây giờ có thể trốn liền trốn a. “Ba ba như thế nào không vào đi, Kiều thúc thúc chờ ngươi cả buổi.” Thanh âm non nớt của Lạc Lạc đưa tới ánh mắt của mọi người trong phòng khách. Giản Minh Thần trong nội tâm oán thầm Lạc Lạc, lúc nào gọi cậu không được, lại nhè vào lúc này a.

“Minh Thần vào đi, Kiều tổng tài là tới tìm cháu.”

Giản Minh Thần đông cứng kéo ra một cái mỉm cười, “Kiều tổng tài tới tìm ta có chuyện gì không?” Giản Minh Thần hít sâu, thật hy vọng đoạn đường đến phòng khách này có thể dài một chút.

“Thần, như thế nào nhìn thấy ta lại không vui.” Kiều Tử Phỉ lộ ra mỉm cười vô hại, hướng Giản Minh Thần nháy mắt mấy cái.

“Ha ha, như thế nào lại vậy.”

“Nếu Minh Thần đã trở lại, cái lão đầu ta đây sẽ không quấy rầy người tuổi trẻ nói chuyện phiếm.” Vân Lục Minh nói xong, ý bảo người hầu đẩy ông trở về phòng, thời điểm ra đi không quên dặn dò Giản Minh Thần hảo hảo chiêu đãi Kiều Tử Phỉ.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Giản Minh Thần đang từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cau mày hỏi Kiều Tử Phỉ: “Ngươi theo gia gia ta nói cái gì?” Vừa rồi cậu thật sợ Kiều Tử Phỉ cùng gia gia nói chuyện bọn họ, hiện tại cậu còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt, không muốn đem chuyện hai người công khai.

Kiều Tử Phỉ vừa nghe Giản Minh Thần mỉm cười chất vấn, khuôn mặt cũng trở nên khó nhìn: “Tại sao cùng ta cùng một chỗ, lại như cảm giác rất dọa người.”

Giản Minh Thần thấy Kiều Tử Phỉ đen mặt, cũng không dám tiếp tục đâm kích hắn, bĩu môi hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì vậy? Như thế nào không cùng Vệ Như của ngươi cùng một chỗ.” Giản Minh Thần nói ra những lời này xong liền hối hận, cậu như thế nào cảm giác ê ẩm.

Quả nhiên một bên Kiều Tử Phỉ nhíu mắt lại, khóe môi cũng đi theo giơ lên. “Thần, em là đang ghen phải không?”

“Hỗn đản, ai ghen, ngươi vốn thích lăng nhăng, ai hiếm lạ.” Giản Minh Thần tức giận đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon, như là bóng cao su xì hơi, vừa nghĩ tới Kiều Tử Phỉ lăng nhăng trong lòng của cậu liền đặc biệt khó chịu.

“Thần, em có phải nghe xong cái bút ghi âm này đã cho là anh ngoại tình.” Kiều Tử Phỉ đem nút ghi âm mình nhặt được tới trước mặt Giản Minh Thần.

“Ách, bút ghi âm như thế nào trong tay ngươi.”

“Em vẫn không trả lời vấn đề của anh, có phải là chỉ bởi vì cái bút ghi âm này.”

“Ân.” Giản Minh Thần nhìn chằm chằm vào bút ghi âm trên mặt bàn, đối thoại bên trong vẫn đang quanh quẩn bên lỗ tai cậu. Một mực bị đè nén, lửa giận liền bốc cháy lên. Giản Minh Thần đứng lên hướng Kiều Tử Phỉ vọt tới, ‘Bang Bang’ chính là hai quyền đến tại trước ngực Kiều Tử Phỉ.

“Hỗn đản Kiều Tử Phỉ làm chuyện xấu còn dám cầm chứng cớ đến trước mặt của ta diễu võ dương oai, không đánh gục ngươi ta thực xin lỗi chính mình.” Giản Minh Thần cưỡi trên mình Kiều Tử Phỉ, lại cho anh một quyền, khi sắp đánh đến quyền thứ tư, đột nhiên cổ tay bị Kiều Tử Phỉ nắm lấy.

“Ba quyền này xem như anh bồi thường phí tổn tinh thần cho em, bất quá còn phí tổn tinh thần của anh, em cũng phải bồi thường lại.” Kiều Tử Phỉ xoay người một cái, đem Giản Minh Thần đặt ở trên ghế sa lon.

“Hỗn đản, vì cái gì ta phải bồi thường ngươi.” Giản Minh Thần dùng chút sức yếu ớt mới đẩy được Kiều Tử Phỉ ra.