Mang Thai Trước Khi Ly Hôn

Chương 33




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cậu sống đến hai mươi lăm là dựa vào cái gì?

Dựa vào năng lực ý chí kiên định và kiên quyết sẽ không bị bất cứ chuyện gì mê hoặc, nhất là sắc đẹp.

Hàn Đông Dương giơ ngón trỏ thon dài ra lắc lắc hai cái, ánh mắt thê lương bi ai, giọng nói mềm nhũn: "Chỉ một chút thôi, được không?"

Mắt Lâm Ngộ An híp lại, quét Hàn Đông Dương một lần như quét mã QR, cuối cùng ánh mắt như chim ưng dừng trên môi của chồng cậu, độ dày vừa phải, sắc môi hồng nhuận đến độ cả vườn xuân sắc cũng không che đi được.

Phạm quy, quả là phạm quy.

Lâm Ngộ An liếm miệng một cái, giơ ngón tay ra, đầu ngón tay đối với đầu ngón tay kia, đụng một cái: "Được rồi, vậy chỉ một chút thôi, không thể nhiều hơn."

Lâm Ngộ An nghĩ chuyện này không hề liên quan đến sắc đẹp, mà là liên quan đến thắng bại nhân sinh của cậu.

Mắt Hàn Đông Dương bỗng nhiên sáng bừng lên như hai bóng đèn nhỏ: "Ừm được. Anh yên tâm đi, cục cưng, em sẽ giúp anh."

Lâm Ngộ An không lên tiếng, chỉ là hít một hơi thật sâu, từ từ thả lỏng tâm trạng.

Có một câu nói rất hay, bình tĩnh ung dung thì mới có thể mê hoặc được ánh mắt của kẻ địch, bước đầu tiên trong sự thắng lợi chính là dùng khí thế để áp đảo.

Hơn nữa bây giờ cậu đã có trang bị "Hàn Đông Dương" này, cái này giống như cậu là Lưu Bị có Gia Cát Lượng, Hàn Dục Hào giống như Tào Tháo nhưng lại không có Quách Phụng Hiếu, thiên thời địa lợi nhân hoà dường nào cơ chứ.

Lâm Ngộ An gật đầu với Hàn Đông Dương, ý nói mình sẵn sàng xông lên rồi, đồng thời, lập tức bật khói báo động trong đầu, cảnh báo vang lên, đã chuẩn bị tốt để chiến đấu.

Sau khi bước vào thì thấy Hàn Dục Hào đang ngồi cúi đầu viết gì đó, Lâm Ngộ An híp mắt một cái, sắc mặt kéo căng, ánh mắt sắc bén tập trung vào mục tiêu ——

Từ hôm nay trở đi, cậu đã không còn là Lâm Ngộ An trước kia nữa, mà là Niohuru (1) Ngộ An.

(1) Niohuru: là một tộc Mãn Châu thời Thanh, gốc của nó là từ "Niohe," có nghĩa là sói. Có thể hiểu nôm na Niohuru là tộc Sói (Baidu).

"Dương Dương, tuỳ ý tìm một chỗ ngồi đi." Hàn Dục Hào nghe thấy tiếng bước chân, giơ tay tháo khẩu trang ra, ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt đó, nét mặt hung thần ác sát của Lâm Ngộ An chuyển thành mưa thuận gió hoà, cười mỉm nói: "Anh cả, lại đến làm phiền anh rồi."

—— Thật có lỗi, Niohuru, cậu đã cô phụ sức nặng của cái tên này trên người mình rồi, cùng với ước mơ hy vọng chung của mọi người trên người cậu.

Hàn Dục Hào lạnh nhạt nhướng mày một chút: "Ngồi đi, cậu bị sao?"

Lâm Ngộ An kéo ghế ra từ từ ngồi xuống, thở một cái, nghiêng đầu nhìn cái mà Hàn Dục Hào vừa viết một chút, hai mắt sáng lên: "Ồ, anh cả, bệnh án của ai vậy?"

Hàn Dục Hào cau mày: "Có gì thì nói đi, khó chịu chỗ nào?"

Lâm Ngộ An nặn ra một nụ cười, nháy mắt mấy cái, giọng điệu ra vẻ thoải mái: "Thật ra cũng không có gì hết, chỉ là anh cả còn nhớ rõ chuyện mà lần trước em hỏi anh không?"

Hàn Dục Hào: "Chuyện gì?"

Lâm Ngộ An nhớ lại chuyện cũ: "Chính là em hỏi anh đã từng gặp người đàn ông nào mang thai chưa đó?"

Hàn Dục Hào bật cười, gật đầu, nói nhớ kỹ.

Hai mắt Lâm Ngộ An sáng lên, nhớ kỹ là được rồi, vì thế cậu cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Dục Hào, mong mỏi chờ đợi hắn nói câu tiếp theo.

Ai ngờ đợi mấy giây, Hàn Dục Hào cũng nhìn cậu như thế.

Lâm Ngộ An: "???"

Lâm Ngộ An ôm lòng can đảm, hơi bất mãn nói: "Không phải anh nói chỉ cần có người đàn ông mang thai được sẽ ừm? Nuốt cái này vào sao?"

Lâm Ngộ An chỉ chỉ hồ sơ bệnh án trên tay Hàn Dục Hào.

Cậu dựa vào sức của mình khiến cho chân mày Hàn Dục Hào cau lại: "Không phải chứ, Lâm Ngộ An, rốt cuộc hôm nay cậu đến đây làm gì?"

Lâm Ngộ An khẽ cắn môi, thở ra một hơi, im lặng vài giây, gằn từng chữ: "Em mang thai."

Bầu không khí hơi ngừng vài giây, tiếp theo là Hàn Dục Hào cười phốc một cái: "Cậu mang thai thì tới khoa phụ sản đi, cậu tới chỗ tôi... Cậu nói cái gì?"

Chân mày Hàn Dục Hào nhướng lên, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng sắc mặt thì lại giống như thời tiết, nói thay đổi thì thay đổi ngay.

Thấy thế, tiểu nhân trong lòng Lâm Ngộ An lộ ra một nụ cười bỉ ổi.

Có thể thuận lợi hoà nhau ván này không thì phải nhìn vào thời khắc này.

Cược một lần, xe đạp sẽ thành xe hơi.

Cho nên, bây giờ cái Lâm Ngộ An phải làm là nói rõ ràng ngay lúc Hàn Dục Hào còn chưa phản ứng kịp: "Em mang thai, là của nhà họ Hàn các anh, là của Đông Dương."

Cậu mở to mắt nhìn ánh mắt của Hàn Dục Hào từ từ thay đổi từ cực kỳ phức tạp qua cực kỳ tối màu, cằm giật giật, trong lòng Lâm Ngộ An sảng khoái vô cùng, chợt lớn tiếng ngắt lời nói: "Lần trước đến tìm anh cũng là vì chuyện này, em đã sớm mang thai rồi."

Hai mắt Hàn Dục Hào cứ đờ ra, há miệng muốn nói gì đó, Lâm Ngộ An đứng lên, vỗ bàn mạnh một cái, lại ngắt lời: "Đã xác định là của Đông Dương rồi, đúng không, Đông Dương, hả, Đông Dương đâu rồi?"

Lâm Ngộ An vội vàng nhìn chung quanh một lần, lại không nhìn thấy Hàn Đông Dương ở trong phòng, nhóc quỷ lanh trí này!

Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ rụng hết tóc cho coi!

—— Bỗng dưng, một tiếng cười khẽ vang lên, Hàn Dục Hào bất đắc dĩ nói: "Không phải chứ, Lâm Ngộ An, ai cho cậu cái lá gan này, dám bịa ra cái lời nói dối này lừa tôi!"

Lâm Ngộ An mở to hai mắt ngay lập tức: "Em không có lừa anh mà!"

Hàn Dục Hào khe khẽ thở dài, gấp hồ sơ bệnh án lại: "Được rồi, tôi biết sao Dương Dương lại dẫn cậu đến chỗ tôi rồi."

Lâm Ngộ An sốt ruột: "Em mang thai thật mà, sao anh lại không tin chứ?"

Hàn Dục Hào nhướng khoé miệng: "Tôi đã nói, nếu như có đàn ông mang thai thật, tôi sẽ ăn cái này đúng không, Lâm Ngộ An, bây giờ xem ra cậu có ý kiến rất lớn với tôi nhỉ!"

Lâm Ngộ An: "..."

Nếu như ý kiến như núi như biển, vậy thì đúng là đào núi lấp biển rồi.

Lâm Ngộ An nín thở, híp mắt một cái, Hàn Dục Hào ơi Hàn Dục Hào, là anh ép tôi phải xuống tay độc ác đấy nhé, giơ tay lấy một tờ giấy ra, đặt lên bàn: "Tự anh xem đi."

Hàn Dục Hào chớp chớp mắt, nhìn cậu một chút, lại nhìn giấy xét nghiệm trên bàn một chút, mới nửa tin nửa ngờ cầm lên.

Lúc ánh mắt của Hàn Dục Hào dừng trên giấy xét nghiệm, Lâm Ngộ An cảm thấy bầu không khí trong phòng thay đổi như thế này, từ từ dừng lại đến cứng ngắc đến căng thẳng rồi đến hít thở không thông, không xong rồi, cảm thấy có người đang ghìm chặt sức chịu đựng của cậu từ sau lưng!

Bầu không khí trong phòng rất vi diệu, chân mày Hàn Dục Hào cũng chau lại giống như một cái ụ đất nhỏ, ngón tay siết chặt giấy xét nghiệm cũng trắng xanh, sau đó chợt nghe thấy hắn gằn từng chữ: "Cậu nói đây là của cậu và Dương Dương?"

Lâm Ngộ An nhanh chóng gật đầu.

Giọng nói Hàn Dục Hào cứng ngắc giống như kim loại: "... Là của hai người cậu và Dương Dương."

Tiểu nhân trong lòng Lâm Ngộ An cười đến vung tay loạn xì ngầu, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh như trước: "À thì, anh cả à, lúc đó giữa em và Đông Dương thì cũng không phải là em ra tay trước đâu, hơn nữa đây cũng không phải là trọng điểm, anh đi trật rồi, anh xem cái này đi, em chính là tới tìm anh để làm tròn lời hứa thôi mà, thật ra ý kiến của em với anh cũng chỉ lớn bằng hạt mè thôi, nhưng mà anh biết con người em luôn có một chút khát khao thắng bại trong lòng mà, nhưng đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là em mang thai, là của Đông Dương."

Hầu kết Hàn Dục Hào chuyển động, sắc mặt xấu xí đến thú vị, viền mắt cũng đỏ, Lâm Ngộ An có thể cảm giác được sự đau lòng "Nuôi con gái hai mươi lăm năm bỗng nhiên vào một buổi sáng nào đó bị heo ủn đi mất."

"Lâm Ngộ An." Hàn Dục Hào đột nhiên dứng dậy chuẩn bị kéo cậu, "Bây giờ cậu đi với tôi đến khoa phụ ——"

Đang nói thì ngừng lại, Lâm Ngộ An không biết chồng cậu xông ra từ đâu, đứng sau lưng Hàn Dục Hào, khuỷa tay thì để ngang ngay cổ Hàn Dục Hào để kìm hắn, làm cho hắn không tài nào nói được, một tay thì bịt mắt Hàn Dục Hào lại.

Lâm Ngộ An không dám tin: "..."

Sau đó, cậu mở to hai mắt nhìn Hàn Dục Hào giãy giụa ở trong sức mạnh gông cùm xiềng xích của Hàn Đông Dương, nhưng cũng không giãy được tí nào.

Hàn Đông Dương im lặng dùng khẩu hình: Nhanh, cục cưng, em không kiên trì nổi nữa rồi.

Lâm Ngộ An khó khăn nuốt nước miếng, chồng cậu cũng đã xuống tay với anh ruột rồi, cậu còn có lý do gì để lùi bước không tiến lên chứ, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai chụp giấy xét nghiệm trên bàn, sau đó nhét vào trong miệng Hàn Dục Hào.

Lúc này, Lâm Ngộ An thấy vô cùng may mắn là cửa phòng đã đóng lại.

Sau khi hai người hợp lực làm xong chuyện này, Lâm Ngộ An liền mở to hai mắt chứng kiến chồng cậu biến mất không thấy đâu nữa như Chúa tể Voldemort.

Lâm Ngộ An: "..."

Không hổ là nhóc quỷ lanh trí, ngay cả cậu cũng không nhìn thấy chồng cậu chui ra từ đâu rồi lại biến mất vào xó nào.

"Khụ khụ, Lâm Ngộ An, cậu." Sắc mặt Hàn Dục Hào đỏ bừng gục trên bàn ho khan hai tiếng, kéo tờ giấy từ trong miệng ra, nhìn cậu chằm chằm: "Vừa nãy là cậu làm."

Lâm Ngộ An quy củ ngồi ở đối diện, vẻ mặt vô tội: "Anh cả, sao thế?"

Vẻ mặt Hàn Dục Hào cứng lại, nghi ngờ nhìn cậu: "Vừa nãy cậu không thấy được có chuyện gì xảy ra à?"

Lâm Ngộ An kiềm nén bất an, lắc đầu: "Không có, em vẫn ngồi thế này mà, có chuyện gì xảy ra đâu."

Hàn Dục Hào sờ cổ, thấy lưng phát lạnh: "..."

Sắc mặt xanh mét cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại, Lâm Ngộ An cũng không dám ở lại nữa, quét mắt một vòng trong phòng, không tìm chồng cậu nữa, chuồn luôn.

Sau khi vừa ra khỏi phòng làm việc của Hàn Dục Hào, Lâm Ngộ An liền gọi điện thoại cho Hàn Đông Dương, điện thoại mới vừa vang lên hai tiếng ——

"Cục cưng, chạy mau." Phía sau truyền đến giọng nói vội vàng của chồng cậu, tiếp theo cả người cậu bỗng bị ôm ngang lên từ phía sau, bên tai nghe được giọng nói cuống quýt của Hàn Đông Dương: "Bây giờ anh cả đang xem lại camera đó."

Lâm Ngộ An: "..."

Tay Lâm Ngộ An ôm cổ Hàn Đông Dương, hỏi Hàn Đông Dương một vấn đề quan trọng nhất: "Em đi vào rồi trốn ở đâu vậy?"

Hàn Đông Dương: "Em trốn dưới bàn."

Lâm Ngộ An: "Anh không hề thấy em luôn."

Hàn Đông Dương: "Em nằm rạp bò tới, suýt nữa đã vào nhầm phòng rồi."

Hừm, đây là chồng cậu đó, Lâm Ngộ An nhịn không được giơ tay nhéo mặt Hàn Đông Dương: "... Dương Dương nhà chúng ta đúng là một nhóc quỷ lanh trí mà."

Trong lòng Lâm Ngộ An chưa bao giờ thấy cảm kích nhóc lanh trí Hàn Đông Dương như bây giờ.

Không biết là chồng cậu điên rồi, hay là cậu điên rồi.

Nhưng mà cho dù là ai điên.

Bây giờ Lâm Ngộ An chỉ muốn hát tặng chồng cậu bài: Lòng Cảm Ơn.

Hàn Đông Dương ôm Lâm Ngộ An, vội vàng chạy từ lầu ba xuống lầu dưới, nhét người vào trong xe, nhanh chóng chạy đến ghế tài xế, mới đạp chân ga, Lâm Ngộ An chợt nghe một tiếng gào to quen thuộc truyền đến từ lầu trên: "Dương Dương, tim em bị chó ăn rồi à?"

Lâm Ngộ An thò đầu ra, nhìn thấy nửa người của Hàn Dục Hào nằm sấp trên cửa sổ, suýt nữa đã nhìn thấy cậu, cậu vội vàng ngồi cho vững, thắt dây an toàn, tâm trạng vẫn còn chưa bình tĩnh được: "Nhanh, chúng ta đi nhanh lên."

/Hết chương 33/