Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 18




Buổi tối, Cố Yến Khanh về nhà thấy Cố phu nhân đang xem điện thoại ở phòng khách.

Vì hôm qua anh không trở về nên quan hệ mẹ con của anh và Cố phu  nhân nháo đến xấu hổ. Anh không có hứng thú với vị Đàm tiểu thư đó nhưng Cố phu nhân nói vô cùng thích vị Đàm tiểu thư kia làm anh vô cùng đau đầu.

“Con về rồi à. Vừa vặn, con qua đây một chút, mẹ cho con xem cái này.” Cố phu nhân thấy anh, mỉm cười đi ra đón anh, cứ như hôm qua hai người chưa từng cãi nhau.

“Cái gì ạ?” Cố Yến Khanh đưa quần áo trong tay giao cho quản gia rồi qua đó xem.

“Con xem đứa nhỏ này nè, vô cùng giống con hồi nhỏ!” Cố phu nhân đưa điện thoại màn hình cho anh xem. Bên trong chính là hình ảnh chụp từ sự kiện đứng đầu Weibo ngày hôm nay.

Cái ảnh kia vừa vặn chụp chính diện Khẩu Khẩu. Mấy người đăng video cũng chưa cho khuôn mặt của Kiều Vãn Tình và Khẩu Khẩu mosaic*, khuôn mặt nhỏ của con anh không hề báo trước mà hiện ra rõ nét.

*mosaic: làm mờ.

Cố Yến Khanh: “……”

“Chắc là trùng hợp ạ.” Cố Yến Khanh chế nhạo nói, thuận tiện đưa  mắt nhìn Cố phu nhân.

Tạm thời anh chưa muốn nói đến sự tồn tại của Khẩu Khẩu nói cho Cố phu nhân biết. Nếu bà biết mình có đứa cháu đang lưu lạc bên ngoài không biết sẽ tính toán làm điều gì.

Anh tôn trọng quyết định của Kiều Vãn Tình, để cô ấy nuôi dưỡng đứa nhỏ, tận lực giảm bớt phiền phức cho cô ấy.

“Đương nhiên mẹ biết cái này là trùng hợp, nhưng đứa nhỏ này thật sự không tồi, trông rất đáng yêu, nếu là cháu mẹ thì mẹ sẽ thật cao hứng.”

Cố Yến Khanh biết Cố phu nhân đang thử mình, mặt không đổi sắc mà nói: “Nếu mẹ thích, con sẽ cho người đi điều tra một chút xem họ là ai rồi tìm mẹ của nó hỏi con cô ấy có thiếu một người ba cùng một người bà không.”

Cố phu nhân: “…..”

“Thằng bé này, con nói chuyện kiểu gì đấy?” Cố phu nhân thu hồi điện thoại, nói, “Con cũng từng này tuổi đầu rồi, thật sự không tính toán sinh cho mẹ một đứa cháu sao?”

“Mẹ không thích Uyên Uyên?”

“Thích có thích, nhưng rốt cuộc nó không phải đứa trẻ nhà chúng ta.”

“Không sao đâu, trước khi nhà mình cũng có đứa trẻ, mẹ có thể ra đó nhìn nó cho đỡ thèm.”

“…..” Cố phu nhân bị Cố Yến Khanh làm cho tức đến hộc máu, “Làm sao, muốn con kết hôn rồi sinh con đẻ cái cũng khó như vậy ư? Hay là con… Kỳ thật không sinh được.”

Bị nghi ngờ đến tôn nghiêm của một người đàn ông làm Cố Yến Khanh tức khắc đen mặt: “Mẹ đừng đoán bừa.”

“Thế à? Mà ngày mai mẹ đã hẹn cô bé ở Đàm gia cùng nhau ăn cơm, nếu con lại tìm lý do vắng mặt thì từ sau đừng gọi bà già này là mẹ nữa.”

Cố Yến Khanh nói: “Con định sáng mai về C thị, bên kia công việc còn rất nhiều, con đã rời đi bốn ngày, muốn quay về xử lý.”

“Mẹ nói thế thôi, con tự xem mà làm đi.” Nói rồi Cố phu nhân cầm lấy điện thoại của mình, “Chậc chậc chậc” đi lên lầu.

Cố Yến Khanh đau đầu đỡ lấy cái trán.

Anh cũng không còn trẻ nữa, lại là một người muốn kết hôn với người mà mình yêu, không muốn gượng ép nhân duyên. Những năm gần đây bên người anh cũng xuất hiện không ít các cô gái tốt, nhưng Cố tổng tâm như nước lặng, chẳng động lòng với ai, không tìm được một người phụ nữ lý tưởng để cùng nhau trải qua cả cuộc đời.

Hơn nữa tuổi càng lớn thì càng dửng dưng với chuyện này. Thậm chí anh còn nghĩ nếu không gặp được người thích hợp thì độc thân cả đời cũng là lựa chọn không tồi.

Dù sao cũng đã có cả con rồi.

Vị Đàm tiểu thư này trong ấn tượng của hắn là một vị cô nương thông minh.

Nhưng Cố tổng không giống người thường – anh thích người hơi ngốc một xíu.

Khụ khụ.

……

Ngày thứ ba, rốt cuộc Hứa Hàm cũng có thể trở về nhà, vô cùng nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc đi tới sân bay.

Kết quả ở sân bay bị người ta nhận ra. Cô chính là nữ chính trong tin tức nổi bật của ngày hôm qua nên mọi người đều chạy đến xem cô.

Hứa Hàm trải nghiệm một lần được làm người nổi tiếng, vô cùng xấu hổ, chạy nhanh đi mua cái khẩu trang để che mặt, lại kéo cái mũ nhỏ của Khẩu Khẩu lên để người khác không nhận ra.

Rốt cuộc cũng vật lộn xong về đến nhà. Lần đầu tiên Hứa Hàm cảm thấy ngôi nhà của mình thật thân thương, sân nhà đầy phân gà ị loạn cũng thật đáng yêu.

Hoàng Đại Tiên thấy cô trở về, vui vẻ không thôi, chạy quanh cô vài vòng. Hứa Hàm cười duỗi tay xoa nhẹ bộ lông mềm mại của nó. Khẩu Khẩu cũng bắt chiếc cô duỗi tay xoa cái đuôi xù xù của nó.

Đợt này, Khẩu Khẩu cùng Hoàng Đại Tiên đã thành lập hữu nghị “thâm hậu” với nhau. Khẩu Khẩu đặc biệt thích sờ đuôi cùng lỗ tai của Hoàng Đại Tiên, hơn nữa còn xuống tay không nhẹ.

Hoàng Đại Tiên đối với ai cũng đều ngạo kiều, kể cả với Hứa Hàm là chủ nhân sờ nó nhiều vài cái nó cũng tức giận. Nhưng với Khẩu Khẩu nó lại cực kỳ khoan dung, mặc nó xoa bóp.

Hơn nữa Hoàng Đại Tiên còn rất thông minh, học được một số kỹ năng đơn giản của con người, ví dụ như lấy cái chăn, lấy đồ đạc, đứng chờ ở ngoài cửa làm Hứa Hàm rất thích.

Ra là một con vật yêu lao động.

Chờ Khẩu Khẩu cùng Hoàng Đại Tiên vui đùa với nhau chán rồi, Hứa Hàm lấy một túi ức gà khô từ trong túi ra, ném mấy miếng cho Hoàng Đại Tiên. Nó ngậm miếng ức gà, vui vẻ chạy.

Đã hai ngày bà nội Kiều không được gặp Khẩu Khẩu, vô cùng nhớ nó. Hứa Hàm vừa trở về đã ôm chắt mình luyến tiếc không muốn buông tay, Hứa Hàm hỏi bà: “Hai ngày nay trong nhà mình có chuyện gì không bà?”

“Không có chuyện gì,” Ngữ khí bà nội Kiều có chút do dự, “À có chuyện này muốn hỏi một chút ý kiến của cháu.”

Hứa Hàm: “Dạ? Chuyện gì ạ?”

“Người tên Kiến Phong bán thịt heo trong thôn cháu còn nhớ rõ không? Hôm qua nó tới tìm bà, bạn của nó có một đứa con, lớn lên rất đẹp trai, điều kiện gia đình cũng khá tốt, mua được phòng ở ở C thị, mua được xe tầm hơn 20 vạn. Vợ của nó mới mất vì tai nạn xe cộ, nó cũng chưa có con, cũng không ngại nhà có thêm đứa trẻ, cho nên muốn bà hỏi cháu…”

Hứa Hàm: “…..”

Cái này là gì đây.

Hứa Hàm rời khỏi thôn nhiều năm, đột nhiên trở về, bên người còn có một đứa nhỏ. Người trong thôn thường qua lại với nhau, tới tới lui lui liền thấy được, khó tránh khỏi sẽ có chút tò mò.

Lần trước cô lại nói với dì Lý bên kia là thời điểm cô mang thai thì chồng cô ngoại tình nên ly hôn.

Vì vậy dần dần có không ít người biết được cô gái xinh đẹp Hứa Hàm này tuổi trẻ đã ly dị rồi, khó tránh có một số thời điểm sẽ bàn tán sau lưng cô.

Nhưng Hứa Hàm thuộc tuýp người da mặt dày, dù sao cô cũng không quá thân quen bọn họ nên mặc kệ họ nói sau lưng, không đến nói thẳng trước mặt cô là được.

Nhưng hiện tại lại có đối tượng chạy ra muốn làm quen với cô. Hứa Hàm vừa tức vừa bất đắc dĩ, cô là loại người ai cũng lấy được ư?

Hơn nữa, chỉ có xe hơn 20 vạn lại cường điệu là rất lợi hại???

Hứa Hàm nói: “Bà ạ, tạm thời cháu chưa muốn tìm đối tượng. Làm bọn họ lãng phí thời gian với cháu, cháu sẽ không cảm kích. Về sau mà còn có chuyện này, bà trực tiếp từ chối giúp cháu với ạ.”

Bà nội Kiều cũng biết tạm thời cô sẽ không tìm đối tượng, nhưng người ta hỏi tới, không nói với Hứa Hàm cũng không được. Bà gật gật đầu, do dự một chút, lại hỏi: “Có phải cháu cùng Cố tiên sinh…”

“Cháu cùng anh ta không thể được,” Nói đến đây Hứa Hàm cố tình lảng tránh, cô sốt ruột, nói, “Ai nha, bà ạ, bà đừng quản mấy chuyện này của cháu nữa, tự cháu hiểu rõ trong lòng mà.”

“À, được, thế bà đi từ chối người ta.”

Hứa Hàm nghỉ ngơi một lúc rồi đi thăm vườn rau một chút, hái một ít rau về để chuẩn bị buổi tối nấu lẩu ăn.

Lúc nãy cô vừa lên trấn, vừa vặn thấy có chỗ bán thịt bò mới mổ nên cô mua một ít thịt ở bụng cùng đậu phụ, mua thêm xương heo để hầm nước canh.

Rau dưa nhà đều có sẵn nên Hứa Hàm hái chút bông cải xanh, đậu Hà Lan, ngô cùng cà chua, làm thêm một chút măng tây là hoàn thành nồi lẩu rau dưa tuyệt hảo rồi.

Hứa Hàm tự làm nước canh, bởi vì cô còn cho Khẩu Khẩu bú sữa nên không thể làm quá cay, nên nước lẩu cũng chỉ nhàn nhạt vừa đủ. Hứa Hàm lấy một chút thịt từ trong tủ lạnh, lột da heo ra rồi chế thành nước canh.

Chờ xào thơm xong hành gừng tỏi lại cho thêm nước canh đã chế biến xong, cho thêm nấm, táo khô cùng nấm hương, lại cho thêm cà chua cùng ngô, thêm chút gia vị là đã làm xong nước lẩu rồi.

Ăn như này tuy không cay bằng lẩu cay bình thường nhưng ăn lên cũng có một hương vị đặc biệt. Thịt bò thái mỏng cho vào nồi vừa dai vừa ngon miệng, hơn nữa bò ở đây đều là người ta chăn nuôi lớn, thịt rắn chắc. Nồi lẩu này có vị thịt bò thơm lừng, lá đậu phụ giòn ngon, hương vị thơm ngon tuyệt vời.

Tuy rằng trên thành phố ăn thịt cá cũng được chế biến tỉ mỉ khá ngon nhưng về nhà ăn một lần rồi thì vẫn cảm thấy đồ nhà ăn càng mỹ vị và tự nhiên.

Hứa Hàm ăn no rồi tắm cho Khẩu Khẩu sau đó lại ru nó ngủ. Xong xuôi hết bắt đầu ngồi xuống tính toán một chút về kế hoạch tương lai của mình.

Lần này chủ nhà trả lại 1 vạn 5, trước kia số tiền Kiều Vãn Tình để lại cho cô là 5 vạn. Nàng trở về nông thôn mua mua bán bán chỉ còn thừ 4 vạn. Trường học bên kia đã trả 2 tháng tiền đồ ăn, hơn nữa cô bán rau cho Đàm Việt, Nông Gia Nhạc, rải rác thu được thêm 1 vạn. Trừ đi tiêu dùng hàng ngày thì còn thừa 6 vạn 3 ngàn.

Chút tiền ấy đối với một người bình thường thì cũng không phải ít, nhưng đối với một người chuẩn bị gây dựng sự nghiệp thì phỏng chừng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Vốn dĩ lần này Hứa Hàm đi tìm Đường Nguyệt Nguyệt cũng để hỏi cô ấy một chút về mở shop online như thế nào. Đường Nguyệt Nguyệt làm về cửa hàng điện tử nên cũng tương đối hiểu biết về cái này.

Nếu cô có thể mở shop online, rau quả nhà bọn họ ngon như vậy khẳng định có thể dễ dàng bán được trên thị trường. Nói không chừng đến lúc đó có thể dựa vào 4 vạn tiền mua máy làm khô để phát tài.

Sự thật chứng minh là cô nghĩ quá tốt đẹp.

Việc lấy hai chứng nhận không phải là vấn đề lớn, mấu chốt là mở shop online không dễ dàng như cô tưởng tượng. Mở shop online phải làm marketing, người ta phải biết đến rau củ nhà cô ăn ngon thì mới đến mua.

Nhưng Đường Nguyệt Nguyệt nói cho cô là mở shop online cũng cần dùng rất nhiều quy tắc, phải làm đơn, phải lái xe,… làm cô nghe như lọt vào sương mù.

Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu là muốn mở shop online bán rau quả không dễ dàng, nói không chừng có thể mất sạch vốn, không đứng dậy được.

Trời…

Đang lúc cô không biết xoay xở như thế nào thì điện thoại của cô “Leng keng” một tiếng, WeChat có thông báo mới. Hứa Hàm cầm điện thoại lên nhìn qua thì phát hiện có người tên “z” muốn thêm cô làm bạn trên WeChat.

Ghi chú: Cố Yến Khanh.

Sao anh ta lại tới nữa?

Hứa Hàm cầm điện thoại, khuỷu tay chống trên bàn, nhìn ba chữ kia trên màn hình phân vân không biết nên đồng ý hay không.

Cô tính toán sau khi trở về sẽ trở mặt không nhận người. Nhưng người ta giúp cô một việc lớn, nếu trở mặt không nhận người có chút không phúc hậu.

Tuy rằng không phúc hậu nhưng làm người vẫn phải có điểm mấu chốt.

Thêm WeChat mà thôi, cũng không phải ở bên nhau. Hứa Hàm nghĩ chút rồi thêm bạn tốt.

Không lâu sau Cố Yến Khanh nhắn tin đến.

Cố Yến Khanh: Cô về đến nhà chưa?

Hứa Hàm: Rồi.

Cố Yến Khanh: Khẩu Khẩu có ngoan hay không?

Hứa Hàm: Ngoan.

Chắc Cố Yến Khanh bị thái độ lạnh nhạt của cô chọc cho tức giận, một lúc sau mới nhắn lại: Rau củ nướng cô cho Uyên Uyên ăn rất ngon, hương vị thật tốt. Tôi muốn mua có được không?

Hứa Hàm: Xin lỗi nhé, tôi không định bán, tôi chỉ tùy tiện làm rồi tự mình ăn thôi.

Hứa Hàm vô cùng không thật thà trả lời tin nhắn. Thật ra cô cực kỳ muốn bán, rốt cuộc cũng là một khách hàng lớn, nói không chừng nếu cao hứng anh ta có thể mua làm lễ vật chia cho toàn công ty, như vậy cô sẽ thu lợi được rất nhiều.

Nhưng cô không muốn cùng Cố Yến Khanh có bất kỳ liên quan gì, bằng không nếu quan hệ không dứt thì như là cướp người với nam chủ.

Khẳng định nam chủ cũng không nguyện ý phải nhường cái gì cho người khác.

Cố Yến Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhắn lại cô: Có thể phiền cô làm thêm một chút cái đó hay không?

Nghĩ nghĩ, đột nhiên cô có chủ ý, gõ bùm bùm gửi cho Cố Yến Khanh.

Hứa Hàm: (mặt đỏ) (mặt đỏ) Cố tổng nha, nếu anh thích ăn rau củ nướng tôi làm, không bằng tôi nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rồi qua sống cùng anh. Anh muốn ăn rau củ gì cũng đều có, ăn tôi cũng được luôn.

Gửi xong, Hứa Hàm bị sự cơ trí của chính mình dọa cho té xỉu. Cố Yến Khanh ghét nhất chính là loại người như thế này, hiện tại cô lại nhắn như vậy không biết Cố Yến Khanh sẽ trả lời như thế nào.

Quả nhiên hồi lâu Cố Yến Khanh cũng chưa nhắn tin lại cho cô. Nội tâm Hứa Hàm cười lạnh: A, đàn ông!

Anh có bản lĩnh làm phiền tôi thì có phải lĩnh cưới tôi luôn đi!

Hứa Hàm buông điện thoại xuống mặc kệ anh, nghĩ về tương lai rồi vẽ trên giấy lộn xộn. Tạm thời không đi được con đường mở shop online này, tạm thời cứ để đó. Chờ một thời gian nữa cô tìm chút tư liệu về để học rồi suy nghĩ kĩ xem nên hoạt động shop online như thế nào.

Cô nuôi con rồi lại phải trồng rau, bây giờ lại thêm nhiệm vụ học tập. Dù cho bà nội Kiều giúp đỡ cô, Hứa Hàm cũng cảm thấy cực kỳ mệt.

Cô suy xét nếu ở bên Nông Gia Nhạc thật sự bán tốt thì có thể thuê người hỗ trợ đi đưa rau.

Nếu có người giúp đỡ trồng rau là tốt nhất, nhưng Hứa Hàm có bí mật nhỏ là bàn tay vàng, thật sự không tin tưởng người khác. Hứa Hàm cũng phát hiện nhiều người trong thôn không biết giữ bí mật, nhịn không được là lôi ra nói với người khác, xong lại cho rằng đối phương sẽ không đi nói lung tung. Cuối cùng đối phương cũng như vậy, cứ một người truyền một người, không tới nửa tháng thì cả thôn đều biết.

Cho nên vẫn cần phải nghĩ lại.

Cứ từ từ bình tĩnh, xe đến trước núi ắt có đường để đi.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Hứa Hàm tức khắc được thông suốt, cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện mình viết đầy ba chữ “A, đàn ông” trên giấy, nháy mắt dở khóc dở cười rồi duỗi tay đem giấy ném vào trong thùng rác.

Lúc này WeChat của cô lại vang lên, Hứa Hàm đang nằm liệt trên ghế, duỗi tay lấy điện thoại ra xem, là Cố Yến Khanh trả lời tin nhắn.

Cố Yến Khanh: Tôi vừa mới nhận điện thoại.

Cố Yến Khanh: Chủ ý của cô rất không tồi, tôi chấp nhận, cô đến đây đi.

Hứa Hàm: “…..”

Tình huống này là gì đây? Chẳng lẽ lại giống như mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo theo mô típ “Cô gái, cô đã thành công khiến tôi chú ý rồi đấy”?

Cố Yến Khanh: Thuận tiện tôi cũng rất tò mò xem hương vị của cô là gì đấy.

Hương vị của tôi anh ăn qua rồi còn đâu? Hứa Hàm ô ô khóc trong lòng, mặt bò lên bàn đã hằn vết đỏ ửng. Cô tắt WeChat đi, quyết định không để ý tới anh ta nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy nữ chủ tuyên truyền như vậy về sau mà cùng nam chủ về thôn thì toàn thôn sẽ dùng ánh mắt tra nam để nhìn anh ấy.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy nữ chủ tuyên truyền như vậy về sau mà cùng nam chủ về thôn thì toàn thôn sẽ dùng ánh mắt tra nam để nhìn anh ấy.