Mang Theo Con Đi Kết Hôn

Chương 49: Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý




(dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động)

Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Thần đã kéo ông Hướng từ trong bếp đến phòng mình, vành mắt đỏ bừng ném gối đầu xuống đất, sau đó “bộp bộp” hai cái quỳ xuống: “Ba, ba giúp con đi, nếu ba không giúp chúng con thì Hướng gia vô hậu rồi!”

Ông Hướng lắc đầu, căm giận nhìn Hướng Thần: “Mày nguyền rủa cháu tao hả! Tao lập tức đuổi thằng kia ra ngoài!”

Hướng Thần lau nước mắt mếu máo: “Không phải… Ba, con đã bán Bắc Bắc rồi… Nếu con không sống cùng An Triệt, vậy Bắc Bắc không phải con cháu Hướng gia nữa…”

“Bán á?” Giọng ông lão thoáng cái lên quãng tám: “Mày nói mày bán ai?!”

Hướng Thần run lẩy bẩy, khóc lóc nỉ non kể toàn bộ câu chuyện ra, thân hình ông Hướng lung lay, loạng choạng đi ra ngoài cửa: “Thằng ranh…”

Có thêm sự trợ giúp của ông Hướng, câu chuyện tựa hồ dễ hơn một chút, bà Hướng đi tập thể dục buổi sáng về nhà, nhìn An Triệt một cái rồi vẫn ngồi ở phòng khách im lặng như cũ, thay bộ quần áo thái cực ra, xách giỏ đi ra ngoài mua đồ ăn, ông Hướng ló đầu ra khỏi bếp ngoắc An Triệt, An Triệt gật đầu, sau đó đi qua, ông Hướng chỉ vào cá trong tủ lạnh nói: “Bà ấy thích ăn cá, bất kể tươi hay không chỉ cần để trong tủ lạnh thì làm theo kiểu gì bà ấy cũng ăn, tục ngữ nói, muốn làm một người cảm động, phải làm dạ dày của người ấy cảm động trước, cậu biết làm cơm không?”

An Triệt chớp mắt một cái: “Phải xem sách dạy nấu ăn… Khả năng làm ra chưa chắc đã ngon.”

Ông Hướng đã hiểu, thế là moi một quyển sách dạy nấu ăn phủ đầy bụi bặm từ dưới ngăn tủ ra, bên trên có viết《 Toàn Ngư Yến 》. (tất cả các món ăn về cá làm trong các bữa tiệc)

“Cuốn sách này, lúc đó tôi đã lật rách bươm rồi, cậu xem rồi làm đi, buổi trưa xem thử phản ứng của bà ấy.”

Bà Hướng mua đồ ăn về, đi thẳng vào bếp, Hướng Thần kéo Hướng Bắc Bắc không biết chạy từ đâu ra, trên người hai cha con không mặc cái gì ngoại trừ một chiếc quần đùi bảy sắc cầu vồng, Hướng Bắc Bắc nhếch miệng xoay người tại chỗ, dùng giai điệu hai con hổ tự biên lời hát: “Một ông bố một ông bố ngu ngốc ngu ngốc, nếu có hai người, nếu có hai người, đều là ngu ngốc đều là ngu ngốc!”

Hướng Thần ở một bên xoay quanh thằng bé, nghe lời bài hát thì nản hẳn, một chân đá lên mông thằng bé, sau đó đoạt lấy giỏ đồ ăn trên tay bà Hướng, túm tay bà, nhảy điệu waltz, đương nhiên là tự đệm nhạc: “Ở nơi xóm núi xa xôi xóm núi xóm núi, người mẹ thân yêu của tôi, mái tóc bạc phong nhã…”

Bà Hướng nhướn mày, nhìn một cái vào bếp, lúc dợm quay người bà xoay người về phía sau Hướng Thần, đạp một phát lên mông hắn, xoay người đi về phòng.

Hướng Thần xoa mông ngồi dưới đất, Hướng Bắc Bắc cười khanh khách đi thẳng vào phòng ngủ bà: “Bà nội ơi, cháu yêu bà nhất!”

Buổi trưa ông Hướng một bên giúp bưng đĩa đồ ăn, một bên cười nói với bà Hướng: “Nếm thử xem, tiêu chuẩn năm sao đó, chiên xào nấu rán hầm, đủ các loại mùi vị cho bà nó chọn.”

Bà Hướng cầm lấy đôi đũa, nếm thử một miếng, sau đó vỗ bẹt chiếc đũa xuống: “Nhạt, không có vị gì cả, sống rồi, cháy hết cả rồi, đã thế còn làm hỏng hết đống cá trong tủ lạnh của tôi rồi, đền tiền đi.” Nói xong đứng dậy quay về phòng.”

An Triệt xấu hổ bưng canh cá vừa mới ra khỏi nồi đứng ở cửa phòng bếp, nhắm mắt lại cắn răng một cái, khỏi làm!

Cả một ngày An Triệt cắm đầu trong bếp không ra ngoài, đêm đến Hướng Thần cầm băng gạc thuốc nước nhẹ nhàng giúp y băng bó, trên tay là những vết thương to nhỏ, có vết là vết cắt, có vết là do xương cá quệt vào, An Triệt nằm ở trên sofa nhìn trần nhà: “Ngày mai đi mua cá…”

Hướng Thần nhẹ nhàng hôn lên tay y: “Nỗ lực ghê nha, hay là chúng ta cứ mặc kệ đi, dù bọn họ không đồng ý, vậy thì làm sao chứ, mẹ tôi tuy tính tình không tốt, nhưng ít nhất bà ấy có thể hiểu chúng ta, ngoài miệng không đồng ý, nhưng sẽ không đuổi anh đi đâu…”

“Cái đó không giống, tôi muốn nghe thấy lời cho phép của dì ấy, cố gắng vì cậu, chẳng có gì là không tốt cả.”

•••

Lúc trời còn chưa hửng sáng, An Triệt đã kéo theo Hướng Thần đi ra ngoài, sáng mùa đông trời lạnh vô cùng, người đi chợ sớm mới chỉ lác đác có mấy bóng, thức dậy sớm như vậy chỉ là do một câu của ông Hướng: cá buổi sáng vừa nhiều vừa tươi.

Đứng trước cái thau cá nhìn ngó một hồi, cũng không biết con nào được con nào không, cuối cùng lấy mỗi loại một con, An Triệt mang theo mấy con cá tươi sống, kéo Hướng Thần về nhà, Hướng Thần thì thở dài: “Anh biết cạo vẩy cá không? Cầm về như thế anh làm thế nào?”

“Dù là chuyện gì thì cũng phải học, tất cả đều có lần đầu tiên, từ nhỏ tôi cũng không phải là xuất thân từ một công ty tốt mà?”



Hướng Thần kéo tay y mỉm cười ngốc nghếch: “Có thể anh sau này sẽ trở thành một đầu bếp tài ba.”

Vừa về đến nhà đã thấy bà Hướng vừa đi tập thể dục buổi sáng về nhà, liếc mắt nhìn thấy thứ trên tay An Triệt, chẳng nói gì rồi đi thẳng vào nhà.

Ông Hướng cầm dao trừng con cá trên thớt, gãi đầu: “Tiểu Triệt này, cái này phải cạo vảy thế nào? Cháu biết làm không?”

An Triệt lắc đầu: “Chú không cần lo, cháu làm là được rồi.”

“Phải đánh vẩy cá, còn phải làm sạch ruột cá nữa, làm rất nhiều việc a.”

Cả buổi sáng An Triệt đều ở trong bếp, đánh vẩy cá, rửa cá, chiên cá, Hướng Thần thì cùng ông Hướng xem TV, thỉnh thoảng lải nhải vài câu, phải dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động thế nào, nhưng còn chưa nói xong đã bị bà Hướng liếc mắt một cái thế là im bặt, Hướng Thần sợ làm mẹ hắn tức giận, chỉ bĩu môi không dám nói gì.

Đến trưa lại là một bàn cá, bà Hướng cầm đũa lên ăn hai miếng, cái gì cũng không nói, thấy bà Hướng đi, ông Hướng cười nháy mắt với An Triệt: “Không bắt bẻ gì là một dấu hiệu tốt đó!” Nói rồi cũng cầm đũa lên ăn một miếng, mặt đang thong thả nhấm nháp dần nhăn nhó lại: “Sao đắng thế?”

Hướng Thần ở một bên ủ rủ nói: “Vừa rồi con đi xem thử rồi, xem chừng là lúc đánh vảy cá làm vỡ túi mật… Thế mà mẹ lại không nói gì… Có phải…”

Ông lão nhìn về phía phòng ngủ, đột nhiên bật cười: “Rõ là mạnh miệng, đúng là không dễ thương gì cả.”

Buổi tối An Triệt vẫn nằm trên sofa như cũ, nhưng người đẩy cửa ra không phải Hướng Thần, bà Hướng đứng ở đối diện An Triệt, y vội vàng choàng người dậy khỏi sofa, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng bà Hướng mở lời trước: “Ánh mắt cậu vẫn kiên định như trước, tôi không muốn thử thách gì cậu cả, cái đó không cần, kỳ thực cậu cũng không cần làm cá mua vui tôi, tôi sẽ không vì thế mà cảm động đâu, nhưng sự kiên trì của cậu và sự thay đổi của Hướng Thần lại làm tôi dao động, con trai của tôi, có thể cậu không biết, nó là một thằng cà lơ phất phơ không chí tiến thủ như thế nào, nhưng bởi vì chuyện này mà nó lại kiên quyết như thế, tôi không hy vọng hành vi của hai đứa là hành vi nhất thời, nếu muốn sống với nhau thì hãy dự định tốt cho tương lai, hai đứa không phải tình nhân bình thường, dù là ở nhiều quốc gia phát triển thì tính hướng của hai đứa vẫn bị kỳ thị khá nhiều, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là tình yêu, hai đứa yêu nhau thế, thế thì hãy sống cùng nhau đi, nếu cậu làm nó chịu ấm ức thì tôi sẽ lấy chổi lông gà đánh cho cậu một trận no đòn đấy, tôi đã nói được thì làm được.”

“Cảm… Cảm ơn.” Một người vẫn mạnh mẽ từ trước đến này thế mà lại nói lắp, bà Hướng xoay người về phòng: “Nhớ là Tết phải về nhà hiếu kính cha mẹ, thuận tiện bàn bạc đồ Tết đấy.