Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 33




Vừa ăn xong bữa sáng, từ ngoài sân có một đám nhóc chạy vào, đều dưới mười tuổi, có thể là thấy chiếc xe trong sân nên chạy vào xem thử. Chờ đến khi thấy Lan thúc đang cho bò ăn thì đều kêu la hỏi chuyện trong thành. Đoán chừng người trong thôn đều biết chuyện họ tới Tương Viên thành rồi.

Thước Nhạc vào nhà cầm ra chút kẹo, được mua từ Tương Viên thành, còn có một chút lấy ra từ không gian, kẹo sữa, đậu phộng, kẹo mạch nha… đều do các mẹ tự tay làm, bên ngoài áo một tầng giấy bằng gạo nếp, cũng không bọc lại mà dùng hộp son sơn đựng vào.  Năm ngoái làm còn dư lại rất nhiều, đúng lúc dùng để dỗ đám nhỏ.

Mỗi đứa nhỏ đều cho một ít, thấy chúng cũng không có gì đựng, Thước Nhạc cười ha ha cầm chút cỏ, động tác linh hoạt, không lâu sau đã đan xong túi, bên trong đặt lá sen, chia cho mỗi đứa một cái. Đứa nào đã lấy được thì rất đắc ý, còn đứa chưa lấy được thì có vẻ sốt ruột. Có lẽ bởi đã được Thước Nhạc hối lộ, đám nhóc này thế mà rất bảo vệ Miu Miu, cũng không như lúc mới đến chỉ nhìn chằm chằm, không dám tiến lên. Thước Nhạc thấy Miu Miu vẫn không cách nào rời cậu quá xa, từ chỗ Lan thẩm lấy vài mảnh vải lẻ, làm thành một cái bao cát, để chúng nó chơi ngay trước cổng. Bọn nó rất thích trò chơi mới này, không lâu sau cũng chơi đến khí thế ngất trời, Miu Miu cũng trở nên vui vẻ.

Bởi vì hoa màu đều đã thu xong, hiện cũng không có việc gì làm nên hôm nay, Lan thúc ở nhà dọn dẹp sân vườn. Thước Nhạc nghĩ nhân dịp tuyết còn chưa rơi xuống thì sẽ làm xong bàn sưởi, buổi tối có chút lạnh.

“Lan thúc, giờ trời đã lạnh, tối đến ngủ cũng hơi lạnh, bên này của chúng ta mùa đông chỉ có đốt lò cũng không ấm áp, ta thấy chúng ta có thể đắp chiếc giường sưởi hay không nhỉ?”             

“Giường sưởi? Là gì? Chưa từng nghe qua.”

Kỳ thật Thước Nhạc cũng thấy rất lạ rằng sao nơi này lại không có giường sưởi, lập tức sắp xếp lại ngôn ngữ giải thích về cấu tạo của giường sưởi.

“Vậy thật sự được sao?” Lan thúc nghe vậy thì thấy đó là chuyện tốt. Tuy nói mùa đông họ đốt lò, có chậu than nhưng trải qua mùa đông vẫn rất khó.

Cậu gật đầu, “Ừm, làm được.”

“Tốt, vậy ta đi tìm người, ngươi tới Tây sương trước đi, xem giường sưởi nên đặt ở chỗ nào, nên làm như thế nào, đợi lát nữa sẽ nói với mọi người, vốn khi xây phòng cũng còn dư lại nhiều gạch ngói, còn vật liệu gỗ thì sẽ tới mượn Sâm gia, nhà họ hẳn còn một chút.” Lan thúc nói xong liền ra ngoài.

Mấy ngày nay, Thước Nhạc đến Lan gia thì vẫn luôn ở Tây Sương phòng, nhà Lan thúc có ba gian nhà ngói, tuy không phải tốt nhất thôn nhưng cũng rất rộng rãi, chỉnh tề, nhìn rất khí khái. Gian này cũng chỉ mới được xây hai năm, Lan Y và Lan Ngọc cũng chưa lớn, gian phòng này cũng chỉ chuẩn bị để mai này họ cưới vợ mới dùng tới, hiện hai huynh đệ vẫn ở lại Đông sương. Lan thúc, Lan thẩm và Lan Ngọc ở lại gian nhà chính, Tây sương phòng bỏ không, dư ra mộ nửa đặt lương thực, coi như kho hàng.

Phòng là phòng tam gian, cũng không có vách ngăn, tuy rằng một gian chứa đầy đồ, Thước Nhạc thấy vẫn không quá chật. Cậu với Miu Miu ở lại gian phía bắc, nhìn qua, vậy thì làm đại kháng ngay tại cửa sổ gần đất phía đông đi. Ban ngày ánh mặt trời cũng có thể chiếu đến, nhất định rất ấm áp. Ngoài ra cũng muốn làm thêm vách ngăn nữa, phòng ở vốn đã lớn, cũng có thể đặt thêm củi để phòng khi dùng đến.

Những thứ này có thể làm theo tứ hợp viện nhà bọn họ, khi nhà họ được trang hoàng, Thước Nhạc cũng nhìn từ đầu đến cuối, làm đơn giản chút cũng không thành vấn đề.

Vừa cân nhắc xong, chợt nghe thấy cửa phòng mở ra, Lan thúc dẫn bốn người vào, “Nào, tiểu Nhạc.” Lan thúc vào nhà liền bảo Thước Nhạc ra, “Đây là thợ xây trong thôn chúng ta, lão tam Trần gia ở đầu đông thôn, đây là tam thúc của Lan Y, ngươi cũng gọi tam thúc đi. Mà hai người này là nhi tử của tam thúc ngươi, ngươi cứ gọi ngũ ca và lục ca đi.”

Thước Nhạc vừa thấy tam thúc, nhìn diện mạo còn có vẻ trẻ hơn so với Lan thúc nữa, ngũ ca hẳn khoảng hai ba, hai tư tuổi, lục ca thì khoảng hai mươi, xem ra Lan thúc kết hôn rất muộn đó.

“Tam thúc ngươi làm nghề mộc rất tốt, cũng may mấy hôm nay không có người khác thuê làm gì. Ngươi nói cụ thể xem làm thế nào. Chúng ta nhanh đắp cho xong kháng mà ngươi nói.”

“Dạ… kháng này…” Tiếp theo Thước Nhạc nói cách đắp kháng ra sao cho họ. Thước Nhạc cũng đã từng nhìn người ta đắp kháng thế nào. Nhưng thật ra xuế vấn bên này cũng không nhỏ, tựa như thông gió để hở, bên dưới có đốt bếp, còn có thêm lối dẫn khói, tường chắn lửa nữa. Nơi này xuế vấn rất lớn, làm không tốt thì nhiệt độ không đủ hoặc là để khói thoát ra thì hơi phiền phức.

Thước Nhạc nói cho họ hai loại, một loại là làm lò sưởi ở dưới kháng, một loại khác là kết nối đến bếp đun. Lan thúc nghĩ thì thấy nối luôn với bếp là tốt nhất, như vậy vừa đun nước ấm, nấu cơm vừa cùng đốt lò sưởi, cũng tiết kiệm. Thước Nhạc cũng nhân cơ hội nói cách dùng vách ngăn chia gian phòng ra thành tam gian.

Nghe cậu nói như vậy, mấy người lớn tuổi đều rất hứng thú, nhất là Trần thúc vốn làm nghề mộc kiếm sống, đây có thể trở thành vốn để thúc kinh doanh, nghe cũng biết có thể thành công. Hơn nữa đây tuyệt đối là chuyện tốt, có giường sưởi, đến đông sẽ không có ai bị đông lạnh nữa. Nói liền làm, tiếp theo bắt đầu từ việc nhỏ trước, chuẩn bị nguyên liệu làm vách ngăn trước.                                   

Cho nên nói bất luận khi nào cũng không thể coi thường tay nghề và trí tuệ của nhân loại, cho dù Thước Nhạc chưa nói rõ hết được, có những thứ không quá rõ ràng nhưng trải qua nghiên cứu của mấy người họ, kỹ thuật làm giường sưởi về cơ bản đã thành công. Bởi là cái đầu tiên làm ra, mọi người làm rất chậm, cũng rất cẩn thận.

Trước khi chưa làm xong, Thước Nhạc và Miu Miu tới Đông sương ở cùng với bọn Lan Y. Tuy nhiên, dù như vậy nhưng trong năm ngày kháng đã được làm xong. Kỳ thật cũng bởi giờ mới cân nhắc nên hơi chậm chút, hơn nữa ba gian phòng còn cần dùng tiền ngăn cách, còn cần làm ống khói ở đầu hồi bên này, một hai ngày thì cũng đã xong rồi.

Đốt liên tục ba ngày, đốt đi hết những ẩm ướt trên kháng, cảm giác khí nóng đều đều, thông gió tốt, không có khói, chứng tỏ đã thành công. Hai ngày này, Thước Nhạc ngoại trừ nói cho họ chút việc vào hai hôm trước xem nên làm thế nào thì cậu cũng không phải làm gì nữa. Nhưng cậu cũng không nhàn rỗi, đan mấy cái chiếu lớn, đúng lúc có thể trải ở mỗi phòng. Chờ đến khi cậu và Miu Miu nằm trên chiếc kháng nóng hôi hổi thì mấy gian phòng nhà Lan thúc cũng bắt đầu lập kháng. Lan Y và Lan Phi liền chuyển đến ở gian phòng thứ hai này của nhà họ, cứ nằm lì trên kháng không chịu đi, nói khi nào họ làm xong kháng mới về, dù sao nơi này cũng lớn mà.

Chuẩn bị xong vấn đề giấc ngủ mùa đông, cậu vốn còn muốn giúp Lan Y, Sâm Kỳ làm chút đồ ăn vặt trong cửa hàng nhưng kể từ sau khi kháng bằng đất trở thành tiêu điểm mới, cậu cũng không còn rảnh rỗi nữa. Ngày nào cùng theo Trần thúc đến các hộ nghiên cứu xem nên đắp thế nào thì tốt. Hiện tại Trần thúc rất bận rộn, cũng không làm việc mà chỉ đơn thuần làm công tác chỉ đạo. Thước Nhạc là thiết kế sư, kháng đối diện, kháng vạn tự, kháng liên nhị, dù sao những loại mà cậu nhớ được đều sẽ nhắc tới. Vốn Trần thúc đã học xong hết, nhưng mỗi ngày vẫn lôi kéo cậu đi, Lan thúc cũng đồng ý, cười ha ha nói, “Ngươi cũng đi theo đi, coi như làm quen người trong thôn.” Hơn nữa dù cho đã thiết kế xong cậu cũng không chịu ngồi yên, đám nữ nhân trong thôn lại tìm tới cửa, mấy người đi đầu mạnh mẽ yêu cầu học cách bện chiếu với cậu, cho dù họ đều đã biết cách bện nhưng loại đa dạng như Lan gia thì bọn họ không biết làm lắm. Cũng không thể từ chối việc này, cả thôn đều có chút quan hệ họ hàng với Lan thúc mà. Thước Nhạc cứ vậy dạy một loạt luôn, mở một lớp dạy bện chiếu. Đều là hương thân quê nhà, cũng không thu phí nhưng nhà ngươi vài quả trứng, nhà hắn thêm mấy cân nấm, dù sao cũng đều có ý tứ muốn trả ơn. Chờ đến khi tất cả thôn dân đều đã có thể ở trên kháng, lần trước những tấm vải mà Thước Nhạc mang về cũng đã được may thành quần áo và chăn bông dưới sự giúp đỡ của nữ nhân trong thôn, mà tháng mười hai cũng đã đến.

Mấy hôm trước tuyết rơi, rất lớn. Người già trong thôn nói đã rất nhiều năm chưa thấy tuyết rơi nhiều như vậy, chỉ sợ năm nay sẽ có tuyết tai, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị lạnh chết nữa. Thôn họ năm nay thật ra được hưởng phúc, lao động chủ lực của thôn Tam họ gần đầy đều không có nhà, đều đã tới thôn gần đó làm thuê, sau khi giường sưởi được lưu truyền, bọn họ cũng trở nên bận rộn, cơ hồ không có lúc nào ngơi nghỉ, kiếm được không ít nên năm nay sẽ đón cái Tết thật tưng bừng.

Bởi vì tuyết lớn, chuyện mở cửa hàng đồ ăn vặt cũng bị hoãn lại, có hai lần họp chợ cũng không đi, nhưng tiền lời mấy ngày nay nhiều lắm, tiền trong tay họ cũng đủ dùng, cũng không gấp chuyện mở cửa hàng. Dù sao đối với bọn họ thì chuyện tới Thánh Thành học nghệ mới là quan trọng nhất.

Đầu tháng, hẳn nên tới Tương Viên thành, nhưng từ tối đã tuyết rơi đầy trời, đến giờ cũng không thấy có xu hướng dừng lại, đường không dễ đi. Lan thúc nói chờ đến lúc tuyết ngừng rồi mới đi. Mấy tòa nhà trong thôn nửa đêm qua đã bị tuyết đè sụp mất, may mà không đè chết ai, Lan thúc cũng qua đó giúp sửa phòng. Thúc cũng có chút uy tín trong thôn, có thể giúp đỡ không ít chuyện. Thước Nhạc nhưng muốn đi một mình nhưng Lan thúc không đồng ý, sợ cậu gặp nguy hiểm.                    

Tuyết rơi, Thước Nhạc ở ngay tại nhà làm chút việc kiếm sống. Cậu hiện không bện nữa, cũng không bán được nhiều lắm. Giờ cậu thu thập chút gỗ đầu thừa đuôi thẹo trong thôn, làm chút hộp gỗ nhỏ, bàn kháng, kháng quỹ… Tuyết lớn chặn đường, cậu không thể mua được nguyên liệu gỗ lớn, nếu không nhân dịp ở nhà này sẽ làm thùng xe, hiện tại chỉ có thể đóng băng, bản vẽ của thùng xe đã sớm làm xong. Kỳ thật, nguyên liệu gỗ cũng sẽ dùng trong không gian, nhưng vì không thể che dấu nên cũng không thể lấy ra ngoài được.

Ăn xong bữa trưa, Miu Miu ngủ trưa, Thước Nhạc ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh làm ra một chiếc hộp trang sức, kiểu sáng đơn giản thanh nhã, một chiếc này cũng gấp mấy lần việc bán hộp đan khác, còn cần mang lên huyện bán nữa.

Đang dùng đao khắc đưa lên trên, chợt nghe thấy tiếng ồn ào gào khóc la hét từ sân truyền đến. Không có cửa sổ, Thước Nhạc dùng thần thức nhìn đám người đứng ở cửa đang nâng một nam tử trẻ tuổi, cậu nhận ra là lục ca của nhà tam thúc, thấy sắc mặt cậu ta xanh đen, xem ra đã hôn mê rồi. Cậu nhanh chóng đi giày vào chạy qua đó.

Tam thúc tới mượn xe, Thước Nhạc thấy Lan thúc dẫn người đi đóng xe, nhanh chóng hô lên, “Chờ chút.”

Tam thúc ngạc nhiên, vẻ mặt không tốt, Thước Nhạc nghĩ liền biết thúc ấy hiểu lầm, nhanh chóng nói, “Tam thúc, ta là đại phu, bệnh lục ca không thể kéo dài đến lúc lên thị trấn được. Mau đưa vào nhà, ta có thể cứu.”

Tam thúc nghe vậy thì mang vẻ mặt vui mừng, tiếp theo lại thấy xấu hổ, vừa nãy thúc ấy còn tưởng Thước Nhạc không muốn cho mượn xe ngựa nữa chứ. Thật quá xấu hổ đi thôi.

Lan thúc vừa nghe Thước Nhạc nói vậy cũng không chút hoài nghi, ở chung một thời gian, thúc đã hiểu rõ con người Thước Nhạc, không phải là người ăn nói lung tung, cũng biết rất nhiều, muốn biết cái gì cũng học rất nhanh, thứ gì cũng chỉ nhìn một lần là đã biết đại khái cách làm, nếu còn có người giảng giải cho nữa thì xoay người liền làm tốt hơn cả người khác. Cả nhà họ hiện đều rất tin phục Thước Nhạc, hơn nữa tính cách đứa nhỏ này rất tốt, nếu không phải không biết lai lịch của cậu, cũng không biết cậu có đồng ý hay không thì thúc còn muốn nhận cậu làm nhi tử nữa cơ ấy. Vừa nghe cậu nói như vậy lập tức bảo người đưa Lục tử vào nhà.           

“Thúc vẫn đưa tới phòng phía nam của Tây sương phòng đi. Bên kia sẽ tiện hơn.”

Lan thúc nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, “Phòng kia không đốt kháng, lạnh lắm.”

Thước Nhạc lắc đầu, “Cứ đưa hắn vào nhà chính Tây Sương phòng để ta xem qua cho hắn đã.” Cậu đã có thể xác định lục ca bị viêm ruột thừa cấp tính, hơn nữa tình huống rất xấu, sợ rằng đã bị xuất huyết rất nhiều.

Giờ lại đưa lên nhà chính. Lan thúc cảm thấy có chút buồn bực nhưng không nói gì mà nâng người đưa vào.

Tây Sương sau khi làm xong là tam gian phòng, nhà chính ở giữa, vào phòng có hai gian bếp nhỏ, phòng phía nam-bắc đều có một chiếc kháng lớn. Miu Miu và Thước Nhạc ở gian phòng phía bắc, phòng phía nam bỏ không. Vốn lương thực đều đã được đưa tới phòng bếp, hiện tại họ đều nấu cơm ở sương phòng mới bên cạnh chính phòng.  Tây sương Đông sương không nấu cơm nhưng bởi vì cần đốt kháng cũng đều lắp thêm hai gian bếp nhỏ, bình thường đun chút nước ấm để uống cũng rất tiện lợi.

Nhà chính Tây sương không đặt bất cứ thứ gì, bọn họ cầm theo hai băng ghế dài đặt lục tử lên trên đó. Thước Nhạc lúc này đã rửa tay sạch sẽ, thấy trong phòng có mấy người cùng với ba nữ nhân, đều khóc đỏ cả mắt, liền nói với nhóm người tam thúc, “Nơi này không cần quá nhiều người ở lại. Đợi lát nữa ta kiểm tra cho hắn cũng không tiện.”

Tam thúc nghe vậy nói, “Được, mấy người nhanh về chính phòng phía trước đợi tin đi.”

Trong phòng chỉ còn dư lại tam thúc, Lan thúc và đại nhi tử của tam thúc.

Thước Nhạc dùng tay bắt mạch, lại dùng thần thức nhìn thử, viêm ruột thừa cấp tính, hiện đã thủng mất, phải lập tức mổ. Nhưng mà việc này… nhíu mày, cởi bỏ quần áo của lục ca, điểm vài huyệt quanh chỗ đau, tạm thời làm chậm tốc độ mất máu, “Tam thúc, bệnh của lục ca gọi là viêm ruột thừa cấp tính, ừm, ở chỗ các thúc chắc gọi là viêm ruột thừa đi. Tình huống không quá tốt, phải mau chóng làm phẫu thuật cắt bỏ.”

Tam thúc vừa nghe là viêm ruột thừa, cả người lập tức hoảng hốt, mắt đỏ lên. Bệnh này thúc từng nghe qua, còn cứu được sao? “Ngươi nói phẫu thuật? Đó là cái gì, có thể cứu được lục tử sao?”

Thước Nhạc tự tin nở nụ cười, “Phẫu thuật chính là mở một lỗ nhỏ ở chỗ này của lục ca, sau đó cắt bỏ đoạn ruột đã bị hoại tử kia đi, như vậy hắn sẽ khỏi bệnh, chỉ là ca phẫu thuật nhỏ, không có gì nguy hiểm. Hơn nữa, lần này làm xong thì sau này cũng không sẽ bị lại nữa.”                     

Ba người ở đây nghe xong cách nói của Thước Nhạc thì đều hoa mắt chóng mặt.

“Lan thúc, ta muốn làm phẫu thuật ở nam ốc, phòng kia không có người ở, sẽ tiện tiêu độc. Sau khi lục ca phẫu thuật xong còn phải tịnh dưỡng mấy ngày. Trong lúc đó phải vệ sinh thật tốt, nam ốc phù hợp nhất.”

Lan thúc gật đầu, “Không thành vấn đề, nhưng tiểu Nhạc, ngươi chắn chắn sao?”

“Dạ, Lan thúc yên tâm đi ạ, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi mà. Hiện tại nhanh chóng chuẩn bị, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng tình huống lục ca không tốt lắm, cần phẫu thuật càng nhanh càng tốt.”

“Cần gì ngươi cứ nói.”

Thước Nhạc nói ra những thứ cần chuẩn bị, cũng không cần dùng đến nhiều thứ lắm. Cậu nhân lúc mấy người Lan thúc đi chuẩn bị đồ thì tự vào bắc ốc, lấy từ trong không gian ra bộ dao phẫu thuật cùng với những dụng cụ cần tới khi phẫu thuật. Vốn cũng chỉ để ngừa chuyện bất ngờ, cậu đã chuẩn bị không ít mấy thứ đồ tây y này. Nếu không phải sợ quá gây chú ý, cậu còn muốn mang nguyên cả bộ trang bị phẫu thuật lấy ra nữa cơ hoặc cứ đưa lục ca vào không gian mổ luôn cho xong, rất dễ dàng. Tuy nhiên giờ cũng đã đủ dùng, dù sao lúc đến đây cậu cũng mua rất nhiều đồ rồi, Lan thúc cũng sẽ không biết cậu mua mấy thứ này lúc nào.

Không để cho người khác vào nam ốc, Thước Nhạc tự thay một bộ đồ mới, bao lại tóc và giày, tuy rằng không chính quy bằng trên Địa Cầu nhưng cũng không thể qua loa được, tận lực giảm bớt nguy hiểm khi phẫu thuật.

Chờ cậu đi ra, đã thấy Lan thúc chuẩn bị xong rượu năng cùng với ván dài. Chiều dài coi như thích hợp.

Thấy cậu ra khỏi phòng thì mấy người đều hơi sửng sốt, Thước Nhạc tự nâng ván dài đi vào, cũng cầm theo rượu vào luôn. Tiêu độc kỳ thật chính là lấy chút cồn từ không gian ra thôi, quần áo của lục ca đã cởi hết, đặt ở trên ván. Lần này Lan thúc sẽ phụ giúp, chủ yếu là trạng thái của tam thúc không tốt, ngũ ca vẫn còn nhỏ nên Thước Nhạc sợ cậu ta đến lúc đó sẽ hôn mê theo luôn, nên chỉ có Lan thúc có thể giúp được. Cho nên cậu dạy cho thúc ấy cách tiêu độc, thay quần áo xong thì bảo thúc ấy vào cùng.                          

Tiếp sau rất đơn giản, gây mê, rạch một vết thương nhỏ, cắt ruột thừa, thanh trừ máu, làm rất thuần thục, vết khâu để lại cũng rất nhỏ, lưu lại một miệng vết thương nho nhỏ tụ huyết. Toàn bộ quá trình chưa tới nửa canh giờ. Làm sạch lần cuối, cùng Lan thúc đưa lục ca lên trên kháng, ca phẫu thuật đã hoàn thành. Chờ đến khi Lan thúc mở cửa ra, trong phòng đã khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ một chút mùi máu tươi thì đã không nhìn ra vừa rồi xảy ra chuyện gì, mà ngay cả dụng cụ phẫu thuật cùng với băng gạc cũ đã dùng và đoạn ruột thừa bị cắt bỏ kia cũng đã được cậu bọc lại chuẩn bị vứt đi.

Khi Lan thúc mở cửa, vẻ mặt còn có chút trắng khiến cho tam thúc hơi sợ một chút, nhưng khi nghe nói Thước Nhạc đã phẫu thuật thành công, năm sáu ngày sau có thể sẽ hồi phục thì mới thở phào. Nhanh chóng từ cửa nhìn vào xem nhi tử, đã quên hỏi Lan thúc sao mặt lại trắng như vậy?