Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 10: Trường học




Ngôn Diễm Yên đi tới A trung, cảm khái mười phần. Dù sao đây cũng đã từng là ước mơ không hoàn thành được của cậu.

A trung có tiểu học, cấp 2, cấp 3. Có ký túc xá, nhà riêng, tiệm tạp hóa và một loạt các cửa hàng khác, quang cảnh đẹp không khí học tập rất tốt, tuy rằng không thể dùng từ ngữ hoa lệ nào để hình dung nơi này tốt như thế nào nhưng Ngôn Diễm Yên vẫn cho rằng nơi này là nơi tốt đẹp nhất.

So với xã hội, so với Z trung, thực sự chính là một trời một vực a….

Đi tới nơi nộp học phí, rất nhiều người, có rất nhiều cha mẹ tới nộp học phí cho con, cũng có học sinh tự đến nộp. Theo tổng thể thì việc Ngôn Diễm Yên tự đi nộp học phí cũng không phải là điều quá khác lạ.

“ Hoan nghênh trò tới A trung, hy vọng trò có thể có một quãng thời gian học tập ở cao trung tốt đẹp.” Nộp xong tiền học phí, một nữ giáo viên cười nói với Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên thụ sủng nhược kinh gật đầu, sau đó cúi chào rồi rời đi.

Cậu hiện tại muốn đi xin miễn giảm học phí.

“ Bạn học này thật sự rất kiên cường a, em bây giờ còn vị thành viên, không có ai nhận nuôi sao?” Sau khi vào phòng hiệu trưởng, một vị hiệu trưởng tóc trắng xóa nhưng rất có tinh thần ngồi trên mặt ghế xoay hòa ái nói với Ngôn Diễm Yên, làm cho Ngôn Diễm Yên cảm thấy buông bỏng rất nhiều.

“ Ân, em rất nhanh sẽ trưởng thành, cho nên không muốn làm phiền những người khác.” Ngôn Diễm Yên cân nhắc từng chữ một rồi chậm rãi nói. Cậu cũng không muốn vì hiệu trưởng nói vậy mà kết thúc con đường bán hoa kiếm tiền a. Không gian cũng không thể để cho người khác phát hiện ra.

“ Còn nữa hiệu trưởng, ngoài miễn giảm học phí, em… em có thể xin học ngoại trú không? Em ở bên ngoài có làm thêm… nhà em… nhà em cũng rất gần trường học!” Ngôn Diễm Yên chột dạ nói, bởi vì A trung có đặc điểm là các học sinh đều phải học nội trú trong trường, chưa bao giờ có ngoại lệ.

“ Cái này…” Hiệu trưởng than nhẹ một chút làm cho Ngôn Diễm Yên cảm thấy trẩn trương lên. “ Có thể, có thể, nhưng mà…”

Ngôn Diễm Yên cũng không ngắt lời hiệu trưởng mà là ngồi thẳng lên vểnh tai nghe, lưng chảy mồ hôi lạnh

“ Nhưng mà em phải giữ vững thành tích học tập trong top 10 toàn khối, nếu như em một mực giữ vững top 3 toàn khối còn có thêm học bổng a.” Hiệu trưởng cười mị mị nói, người ở bên ngoài nghe được cảm thấy hiệu trưởng tuyệt đối là quá hà khắc với Ngôn Diễm Yên, dù sao A trung mỗi khối học có 20 lớp, từng lớp đều có 50 người, hơn nữa những bạn học này đều có thành tích rất ưu tú, muốn vượt qua một ngàn người bảo trì thành tích top 10, nói dễ hơn làm.

Nhưng Ngôn Diễm Yên lại không giống, Ngôn Diễm Yên thành tích là top 2 trong kỳ thì đầu vào A trung, cho nên hiệu trưởng mới có thể ra yêu cầu như vậy.

“ Vâng! Em sẽ cố gắng!” Ngôn Diễm Yên vui sướng cực độ, bởi vì yêu cầu này với cậu cũng không khó, trong trường nhận một chân ở thư viện đọc sách, nghỉ trưa và làm bài tập, buổi tối làm thêm thỉnh thoảng sẽ có thời gian nghỉ ngơi, cho nên cũng có thể dùng thời gian nghỉ này để học tập. Huống chi cậu đã từng học qua những chương trình học này, cậu lại chăm chỉ, cho nên bảo trì thành tích top 10 đại khái cũng không khó. Huống chi top 3 còn có học bổng nha! Động lực tốt đẹp như vậy làm cho tinh thần cậu hăng hái gấp trăm lần.

“ Ha ha a.” Hiệu trưởng nhìn con mắt sáng long lanh của Ngôn Diễm Yên cười lớn.

Loại hài tử luôn dùng sức của chính mình không ngừng vươn lên này, hắn rất quý trọng, lại nghĩ đến cháu mình, hắn đột nhiên hy vọng cháu mình có thể có được một chút lễ phép và kiên cường như Ngôn Diễm Yên.

Cháu nội hiệu trưởng chính là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh lần này – Giang Bách Huy. Vì Giang Bách Huy có chỉ số IQ lên tới 190, cho nên học tập cái gì cũng rất nhanh, cũng vì vậy mà hắn đối với các hoạt động bình thường rất ít hào hứng. Hơn nữa điều kiện gia cảnh tốt nên hắn cũng không quá hòa đồng với mọi người, mặc dù không phải là ngỗ nghịch nhưng hắn cũng không quá lễ phép. Vì hắn rất trầm mặc nên cũng không thích đi chơi với bạn bè.

Trong suy nghĩ của Giang Bách Huy, nói chung tất cả mọi người đều rất ngu ngốc a.

Sau khi nghĩ như vậy, hiệu trưởng liền quyết định cho Ngôn Diễm Yên và Giang Bách Huy vào cùng một lớp.

“ Nếu như có thể trở thành bạn tốt thì tốt rồi…” Hiệu trưởng nhìn về phía bầu trời bao la ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói.

Ngôn Diễm Yên đang trên đường về nhà không biết hiệu trưởng đang suy nghĩ gì, dù sao chỉ cần cậu được miễn giảm học phí, lại không cần ở nội trú, vẫn có thể làm thêm, cậu liền vui vẻ tới mức không nói nên lời.

Ngôn Diễm Yên quy hoạch cuộc sống tương lai trong đầu, tuy rằng rất nhiều hy vọng nhưng cũng không hề có dã tâm, cậu chỉ muốn có thật nhiều thật nhiều tiền, làm cho hạt giống sinh trưởng trong không gian ngập tràn thế giới mà thôi ( Đây mà là không có dã tâm sao?)

“ Ha ha a…” “Đinh, đinh, đinh” Vô thức cười lới, tiếng chuông chậm rãi lan tràn trong ngõ nhỏ không có người.

Cũng chỉ có nơi không có người cậu mới có thể không hề phải che giấu mà cười ra tiếng, dù sao, tiếng cười mà mang theo tiếng chuông cũng là chuyện rất đáng sợ a.

Nhưng Ngôn Diễm Yên không biết rằng, tiếng cười của cậu đã bị thiếu niên không rõ mặt ở góc cua đường nghe được.