Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 17




Trần Lạc cười với hắn:

“Không có gì, nữ nhân đó có thể làm gì ta cơ chứ.“ Nói xong cậu lắc đầu, vội vội vàng vàng nói. “Ai nha, ta còn phải luyện đan nha!“ Vì thế vội vàng cáo biệt Trần Lăng, vọt vào phòng luyện đan.

Cậu đã nghĩ rõ ràng, tu chân chính là đấu tranh cùng thiên đạo,tranh ra một con đường trường sinh, người có lòng khiếp đảm liền chết trên con đường đầy bụi gai này. Tu luyện đã là như thế huống chi trong sinh hoạt? Cậu là con trai trưởng Trần gia, cũng là huyết mạch duy nhất, chỉ cần chưa thể xác định trưởng lão Trần gia ngã xuống, Lục Viễn Thần cùng Tô Huân Hàm cũng không dám làm ra sự tình gì với cậu, nhưng chỉ cần cậu làm ra bộ dáng mềm nhuyễn, chẳng phải là sẽ bị người khi dễ sao.

Tánh mạng của cậu và a Lăng đã không cần lo, tu luyện cũng có đan dược của cậu cung ứng, một khi đã như vậy sao phải sợ hai người không thể đem lại uy hiếp gì cho cậu? Về phương diện khác, chỉ cần thái độ của cậu cường ngạnh, người hầu trong phủ này còn ai có thể đối xử khinh miệt với bọn cậu sao?

Hiện tại cậu cần gì e ngại?  Lại cần gì nhẫn nại?

Ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt khốn cảnh, đây mới là điều cậu cần làm.

Nghĩ tới đây Trần Lạc xua đi giận dỗi trong ngực, trong đầu một mảnh thanh minh, giống như có cái gì đó dẫn đường, trong nhất thời liền lâm vào một cảnh giới minh mị.

Hiểu thiên địa, mùi hoa cỏ thơm ngát, không khí ngọt ngào.

Linh khí trong tiểu viện lại một lần nữa xuất hiện dị thường, phòng luyện đan như hóa thành hắc động hấp dẫn linh khí, toàn bộ linh khí phô thiên cái địa dũng mãnh đổ vào trong đó, sau đó chui vào người hài đồng đang đứng ngốc trong phòng.

Trần Lăng ngẩng đầu, cười nói:

“Tiểu Lạc lại đột phá.“ Lại nhớ đến khuôn mặt tái nhợt, thân thể suy yếu của đối phương, thanh âm liền biến nguy hiểm. “Không phải nữ nhân kia lại làm gì kích thích tiểu Lạc chứ!”

Khuôn mặt cao ngạo của Tô Huân Hàm liền xuất hiện trước mắt Trần Lăng, mặt hắn âm trầm, trước khi rời đi tiểu Lạc còn vui vẻ, nàng rời đi mặt tiểu Lạc liền tái nhợt, muốn nói nàng không làm gì, ai có thể tin

Thật đáng chết, nữ nhân kia thật đáng chết, còn có vì sao tiểu Lạc lại muốn giấu giếm, là không muốn làm hắn lo lắng sao?

Thật là hài tử ngốc.

Trần Lăng thở dài một tiếng, càng thêm đau lòng vì sự nhu thuận hiểu chuyện của Trần Lạc. Sau đó liền lặng lẽ dọn băng ghế ra canh giữ ở cửa phòng luyện đan, tránh cho có cái gì đui mù tiến vào muốn quấy rầy đệ đệ nhà hắn tiến giai

Linh lực đầy đủ lưu chuyển hai vòng dọc theo kinh mạch Trần Lạc, trở về đan điền, cậu phun ra một hơi trọc khí, mở to mắt, nhất thời thần thanh khí sảng, mà ngay cả cảm giác suy yếu khi mất máu đều giảm bớt.

Ai?

Cậu đây là thăng cấp luyện khí tam phẩm?

Còn không kịp kinh hỉ, khóe mắt liếc đến lò luyện đan, Trần Lạc lập tức luống cuống tay chân. Lần thăng cấp này không biết mất bao nhiêu thời gian, tâm huyết của cậu đều bỏ vào, không thể tích máu lần hai, đan ngàn vạn lần đừng hỏng a!

Ngọn lửa dưới đan lò còn thiêu đốt, trong lò vẫn có linh khí và dược hương xuất ra, Trần Lạc ghé vào bên đan lò nín thở nghiên cứu một hồi, lúc này mới thở dài một hơi, thời điểm cậu tỉnh rất vừa vặn, đúng lúc thời điểm mở lò.

Thả linh thức ra, tham nhập vào trong lò, khả năng ‘nhìn đến’ thế giới của cậu càng thêm cụ thể hơn so với trước đây, trong thế giới tối như mực có một viên thuốc tròn trịa màu hồng, vô số dược hiệu tụ khí cùng linh khí trong lò đang bị đan dược chậm rãi cắn nuốt, mỗi phần bị cắn nuốt vào đều làm màu đỏ của đan dược càng thêm diễm lệ.

Trần Lạc biết đã tới giờ, rút linh thức về, bấm tay niệm thần chú, ngọn lửa dưới lò liền mãnh liệt tăng vọt, độ ấm cực nóng bao vây đan lò bỗng nhiên liền dập tắt, đan dược trong lò bay vọt ra, huyết sắc Tụ khí đan mãnh liệt chạy trốn, bị Trần Lạc sớm đã có chuẩn bị thu vào trong bình ngọc.

“Tốt! Quả là Tụ khí đan cao cấp! “Nắm chặt bình ngọc nhỏ trong tay, Trần Lạc cười ngu đần, “Chờ đến khi Trần Lăng luyện khí để xem bọn họ còn có thể đối phó chúng ta ra sao.”

Thái độ đối đãi nhân sĩ tu chân đương nhiên không thể giống với đối đãi phàm nhân, chỉ cần Trần Lăng luyện khí thành công, bọn họ liền đứng vững ở Trần gia, hai người Lục Viễn Thần nhiều nhất chỉ có thể gian lận trên tài nguyên tu luyện, nhưng đã làm sao. Bọn họ có công pháp luyện công cao nhất, có nhẫn để luyện đan, về phần vũ khí, trước cứ dùng Lăng Không kiếm này làm trụ cột, thế đã đủ.

Chuyển qua núi giả, Trần Lăng quả nhiên đang ở trên khoảng đất trống phía sau, cầm thanh trường kiếm phổ thông trong tay, từng chiêu từng chiêu luyện tập . Cho dù không có người chỉ đạo, ngắn ngủi mấy tháng, hắn cũng có thể luyện được bộ kiếm pháp kia đến lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi. Trần Lạc đứng ở một bên nhìn Trần Lăng, thẳng đến khi đối phương thu kiếm mới ở trong lòng cảm thán một tiếng, cho dù không có linh khí, chỉ nhờ mỗi bộ công pháp này, kiếm của Trần Lăng lại giống như có thể câu thông linh khí thiên địa, kết hợp cùng tự nhiên, lại ngẫu nhiên có kiếm quang lóe ra. Ca ca của cậu thật sự là thiên phú trác tuyệt!

“A Lăng! “Chờ đối phương thu kiếm xoay người lại, Trần Lạc không chút nào ghét bỏ một thân mồ hôi của hắn, chạy lại. “Ta luyện được một viên Tụ khí đan!”

Trần Lăng cong cong thắt lưng, vuốt đầu cậu, không dấu vết đẩy Trần Lạc ra, cười nói:

“Tiểu Lạc thật lợi hại!

Trần Lạc nhăn nhăn mũi, đắc ý đáp:

“Đó là đương nhiên, về sau đan dược của ngươi đều do ta lo!”

Ánh mắt Trần Lăng ôn nhu, cảm xúc mềm mại này của hắn tựa hồ chỉ xuất hiện trên người Trần Lạc, đối với lời hùng hồn của đệ đệ luôn luôn mạnh mẽ ủng hộ:

“Được!”

“Nhanh đi tắm rửa, một hồi liền ăn đan dược rồi luyện khí!“ Trần Lạc kích động thúc giục.

Bất quá cậu mới thăng cấp thành công, linh khí trong viện đang ở thời điểm thưa thớt, chờ hai người ngồi vào phòng, chuẩn bị hết thảy công việc, thời điểm tính toán đánh sâu vào luyện khí kì, đã là một tháng sau.

Trong thời gian này Trần Lạc luyện không ít Bổ linh đan cấp thấp để Trần Lăng dùng, coi như có chút ít còn hơn không. Công pháp lấy được trong Ngọc các kia cũng không biết gọi là cái gì, bởi vì lấy từ trong hòm Huyền Mộc ra nên liền đơn giản gọi là <Huyền Mộc bí quyết>  . cũng không hổ là công pháp áp đáy hòm của dòng chính Trần gia, trong đó trừ kiếm pháp ban đầu cậu nhìn thấy trong ảo cảnh, chờ sau khi cậu thăng cấp nhìn vào, lại thấy có một ít phương thuốc dân gian đơn giản, đây là quả là niềm vui ngoài ý muốn. Hai người ngồi xếp bằng mặt đối mặt tại trung tâm phòng, bình ngọc chứa Tụ khí đan phóng ở không trung. Tĩnh tọa một hồi, Trần Lăng thở sâu, tâm tình bằng phẳng, lúc này mới ăn huyết sắc đan dược.

Đan dược vào miệng liền tan, Trần Lăng dần dần tiến vào trạng thái minh tưởng, nội thị kinh mạch.

Ủ rũ mang theo tĩnh mịch màu xám chiếm cứ tại bên trong kinh mạch toàn thân hắn, ngăn cản linh khí tiến vào, nhưng dược lực bàng bạc đỏ như máu do Tụ khí đan tạo ra lại đánh sâu vào đạo phòng tuyến chắc chắn này, ủ rũ luôn ngoan cố kia giống như gặp được khắc tinh,  liền bại lui.

Cho dù vô pháp luyện khí, Trần Lăng vẫn ngày đêm không nghỉ mà tu luyện, lúc này rốt cuộc thể hiện ra hiệu quả, linh khí không chút do dự đánh thẳng về phía hắn, chui vào thân thể hắn, không chút trở ngại di chuyển trong kinh mạch dọc theo thông đạo do dược lực sáng lập. Dược lực đỏ như máu từ từ ảm đạm, nhưng vẫn lóe ra linh khí hơi bám chút đỏ như máu, ủ rũ lần nữa phong bế kinh mạch, linh khí biến dị tuyệt không kiêng kị nó, quang mang huyết sắc sáng lập một thông đạo thật nhỏ, lưu chuyển xong một đại chu thiên, lại nhẹ nhàng về tới đan điền.

Trần Lăng mở to mắt, như ăn được dược liệu cực bổ, cả người tràn đầy khí lực, đầu óc rõ ràng, giống như tránh thoát trói buộc thể xác, bước vào một cảnh giới siêu thoát mới! Đang hưng phấn, lại nhìn đối diện, Trần Lạc đã sớm nằm úp sấp trên sàn nhà, đầu nhỏ gối lên cánh tay, ngủ say sưa.

Chỗ mềm mại dưới đáy lòng giống như bị người hung hăng đánh trúng, vẻ mặt vô ưu khi ngủ của tiểu hài tử khiến hắn không khỏi bật cười, tâm tình hưng phấn khi luyện khí thành công dường như cũng biến thành tình cảm sủng nịnh nồng đậm đối với đứa nhỏ này. Trần Lăng bò tới trước, hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn nhuyễn nộn của tiểu hài tử, lúc này mới mỹ mãn ngẩng đầu.

Bất quá, khụ, luyện khí sẽ bài xuất vật dơ bẩn trong cơ thể, bởi vậy cái hôn này chính là lưu lại một dấu son môi đen tuyền tản ra mùi vị khác thường.

Cái này… hẳn không phải là lỗi của ta đi… Trần Lăng chột dạ nghĩ.

Bất kể như thế nào cũng đã luyện khí thành công, không nghĩ đến thiên phú luyện đan của tiểu Lạc cao như vậy, tùy tùy tiện tiện một viên Tụ khí đan cũng có thể loại bỏ triệt để cái loại tang tử này.

Thật sự cảm ơn ngươi nha, đệ đệ thân mến~

Nội tâm Trần Lăng vô cùng cao hứng tẩy sạch sẽ dơ bẩn trên người, lúc này mới ôm lấy đệ đệ thơm ngọt đang ngủ, tiêu diệt hết tất cả chứng cứ phạm tội trên mặt, thay quần áo, nhét vào trong tấm chăn mềm mại.

“Ngủ ngon.

Tu chân giới đương nhiên càng tàn khốc hơn so với xã hội hiện đại, nhưng là càng trực tiếp. Linh khí biến đổi kịch liệt đã tuyên cáo với toàn bộ nhân sĩ tu chân Trần gia, Đại thiếu gia Trần gia luyện khí thành công, từ nay về sau đi vào con đường trường sinh, hơn nữa thái độ cường ngạnh của Trần Lạc, hai người bọn họ có thể nói. Là đã thoát khỏi hoàn cảnh mặc người bắt nạt, trở thành một phương thế lực trong phủ.

Chính là hai người đều không có suy nghĩ mượn sức của thế lực khác, từ sau khi Trần Lạc luyện thành Ích cốc đan (thuốc chống đói = ̄ω ̄= ) , ngay cả cửa viện hai người đều không ra.

Mặt khác, bọn họ phát hiện <Huyền Mộc bí quyết> mình tu luyện thật không hổ là bảo vật áp trục của Trần gia, trừ bỏ là một bộ thượng đẳng công pháp, thì nó còn đề cập đến luyện đan, bùa, trận pháp, vài năm qua đi, bọn họ không dám nói là chuyên gia nhưng tốt xấu gì đối với một số thứ đơn giản vẫn dùng thuần thục.

Bọn họ sống quá thoải mái, thật khiến chút người cảm thấy khó chịu.

Hai cái luyện khí tu sĩ thật sự không quý giá, nhưng nhỏ như vậy đã là luyện khí tu sĩ đích xác đủ làm người bên ngoài quý trọng, huống chi hai người đều là thiếu gia Trần gia, biến hóa này thể hiện rõ ràng nhất là bên trong Trần gia. Thời điểm quản lý người hầu nội viện, Tô Huân Hàm kinh hãi phát hiện, ấn tượng của hạ nhân với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đã biến đổi từ hai hài tử không tiền đồ thành gia chủ tương lai, đối đãi tất cung tất kính.

Này sao có thể, phải nghỉ cách chèn ép kiêu ngạo của bọn chúng!

Nghĩ như vậy, Tô Huân Hàm liền đánh chủ ý lên người Lục Viễn Thần, đối phương không phải là từ Thân gia Phong thành sao.

Hai huynh đệ Trần Lạc bị gọi vào đại sảnh, mới đi vào liền thấy vợ chồng Lục Viễn Thần đang nói chuyện phiếm, vẻ mặt thoải mái.

Hai người liếc nhau, nhìn không khí trong phòng thật nhẹ nhàng, trong lòng bọn họ lại không khỏi đồng thời nổi lên ý niệm, có âm mưu.