Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên

Chương 18: Tình cảm của chúng ta, ngàn năm trước vốn đã không còn?




- " Đau...đau quá... Thần..."

- " Chàng yêu thiếp mà, chàng yêu con chúng ta mà phải không?? Mau... mau cứu con... thiếp... thiếp... đau quá..!!".

Từng lời van xin của Tiểu Thất cứ vọng mãi trong đầu Dạ Vô Thần, lòng y đau nhói đến tận xương tủy, trong đáy mắt những giọt lệ trong suốt cứ thi nhau rơi xuống . Dạ Vô Thần ơi Dạ Vô Thần, ngươi tổn thương nàng, ngươi giết con nàng, tâm ngươi còn đau hơn nàng gấp bội. Chính bàn tay này, chính y đã tự tay giết chết hài tử của mình, hủy hoại đoạn tình cảm phu thê mà bấy lâu cố gắng vun đắp.

Nắm chiếc trâm gỗ trên tay, Dạ Vô Thần vô cùng đau đớn, nỗi đau cứ từng chút từng chút một lan rộng ra toàn thân.

Giết chết hài tử để bảo vệ tính mạng cho nàng, hắn là một người cha tồi tệ

Ôm nữ nhân khác trước mặt nàng, cười trên nỗi đau của nàng, hắn chính là một người chồng tàn nhẫn.

Gạt bỏ đi lời cầu xin của nàng, hắn đáng chết, vạn lần đáng chết.

" Thất nhi, bảo vệ được mạng sống cho nàng, dẫu ta có trở thành một kẻ phụ bạc, ta cũng không hề hối hận. Mọi tội lỗi cứ để mình ta gánh, chỉ cần nàng bình yên...Thất nhi...Thất nhi...."

Lang thang một mình nơi rừng trúc, Dạ Vô Thần bước đi như kẻ vô hồn, miệng cứ không ngừng lẩm bẩm, nàng chỉ cần sống hạnh phúc, chỉ cần nàng hạnh phúc...

[...]

Tiểu Thất tỉnh lại, nước mắt đã chẳng biết đã khô từ khi nào, hai tay hốt hoảng sờ xuống bụng, bất chợt âm thanh từ bên ngoài vọng vào đánh tan suy nghĩ của nàng:" Ngươi yên tâm, đứa trẻ không sao? Chỉ là..."

" Chỉ là làm sao? Ngươi là ai? Cầu ngươi cho ta biết đi được không?".

" Chỉ là, sau khi sinh đứa bé, mạng của ngươi khó có thể giữ được". Giọng nói ấm áp tiếp tục giải thích cho nàng.

Tiểu Thất hai mắt nhắm nghiền, làn mi khẽ cong, đôi môi đẹp đẽ từng cười khiến người ta rung động giờ đây chỉ còn động lại sự cô đơn lạnh lẽo:" Chỉ cần con ta được sống, dẫu có chết cũng chẳng sao cả?"

" Được rồi, ngươi cứ tịnh dưỡng đi". Dứt lời, tiếng động bên ngoài cũng không còn nữa, cả căn nhà chỉ còn lại mỗi mình Tiểu Thất, nỗi đau đớn cứ quấn chặt lấy nàng không rời.

" Cả đời này ta nguyện chỉ yêu mình Mạnh Thất"

Chàng nói chàng yêu ta, trọn kiếp chỉ ở bên cạnh một nữ nhân duy nhất là ta. Bây giờ thì sao? Chàng hại chết hài tử của ta, cha chàng giết chết mẫu thân ta, trái tim chàng lại thuộc về Linh Nữ Phượng Tộc. Dạ Vô Thần, chàng hết lần này đến lần khác tổn thương ta, khiến ta khóc lóc thảm thương, rũ bỏ mọi tự tôn cầu xin chàng cứu lấy hài tử, ta gạt bỏ thù hận tha thứ cho chàng. Vì sao? Vì sao đến cuối cùng chàng vẫn bỏ ta mà đi?

Mạnh Thất cố gắng bước xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng nhỏ bé:" Phụ thân đã không cần con, nhưng mà nương lại rất cần con, tiểu hài tử".

[...]

" Haha, cuối cùng ta cũng xem được kết cục của hai ngươi". Phượng Vô Ảnh ngồi trên phượng vị, bàn tay vân vê chén ngọc, gương nhan gợi tình hướng về phía Dạ Vô Thần.

Dạ Vô Thần gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt giận dữ nhìn kẻ đang đắc ý:" Phượng Vô Ảnh, bổn Thái Tử đã làm theo lời ngươi nói, giao ước của chúng ta đã đến lúc nên thực hiện rồi".

" Giao hẹn, sao ta lại không nhớ gì nhỉ? Thái Tử điện hạ, người đã nhớ lầm rồi?"

" Nếu ngươi không giữ lời hứa, đừng trách bổn Thái tử tuyệt tình".

Dạ Vô Thần gầm lên, hai tay bắt đầu vận khí. Cả Phượng Điện rung lắc dữ dội, nhìn thấy một màn đang diễn ra, Phượng Vô Ảnh nhất thời kinh hãi, giọng nói có chút miễn cưỡng: " Chàng yên tâm, những đã hứa ta nhất định sẽ giữ lời, Thiên đế sẽ không bao giờ biết được việc của chàng và Mạnh Thất".

"Hừ..!!". Dạ Vô Thần hừ lạnh, ống tay áo phất lên, cả Phượng vị của Phượng Vô Ảnh liền sụp đổ, đáy mắt lạnh lẽo không màn đến người vừa té xuống đất, xoay người rời khỏi.

Nước mắt chảy dài trên mặt Phượng Vô Ảnh, ánh mắt tràn đầy uất hận, hai tay bấu chặt lấy vạt áo:" Mọi chuyện vẫn chỉ mới bắt đầu,mối thù của ta và ngươi...ta nhất định phải báo".

[...]

Tiểu Thất một mình quay về Diêm Giới, mỗi ngày đều nấu Mạnh Bà Thang, chỉ có làm việc mới có thể khiến cho nàng quên đi người, nhìn bụng mỗi ngày một lớn, hài tử chính là niềm an ủi duy nhất của nàng.

" Mạnh Bà, ta nói cô nghe đừng có mỗi ngày đều nấu canh đen ngòm như thế. Không sợ mai này con cô sinh ra sẽ cũng sẽ đen giống vậy à?". Một oan hồn cầm chén canh trên tay, không ngừng thắc mắc.

" Nếu ngươi còn ở đó lắm lời thì không cần đi luân hồi nữa, ngoan ngoãn để ta nuốt vào bụng" Tiểu Thất giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt dán chặt vào nồi canh đang bốc khói nghi ngút.

" Ai da, ta không nói nữa, ta còn muốn đi luân hồi, mỹ nhân vẫn đang đợi bổn gia phía trước".

Tiễn người cuối cùng rời đi, Tiểu Thất xoa lấy cái eo đau nhức, đã trôi qua chín tháng, nàng đã sắp đến ngày lâm bồn, thời gian còn lại e rằng cũng chẳng còn nhiều nữa, chỉ hi vọng có thể nhìn mặt hài tử một lần, còn có thể... nhìn thấy một người... Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng đã nhô cao, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía chậu hoa bỉ ngạn.

Dạ Vô Thần dùng ẩn thân thuật một mình đến Diêm Giới, hắn nhớ nàng, muốn đến ôm chặt lấy nàng, nói cho nàng biết, hắn trước giờ vẫn yêu nàng, trong thâm tâm chỉ có mỗi mình Mạnh Thất, nhưng mà... hắn không làm được.

Dạ Vô Thần không ngờ được cái thai vẫn còn tồn tại, càng không thể ngờ nàng đến cuối cùng vẫn nhớ về hắn, vậy mà hắn cứ lần lượt làm tổn thương nàng, không cho nàng có thời khắc hạnh phúc. Thất nhi, ta xin lỗi, tình cảm ta dành cho nàng, chỉ có thể cất giấu trong trái tim, yêu nàng một cách lặng lẽ....

[...]

Mây đen đột nhiên biến mất, ánh sáng xuyên qua bờ sông Vong Xuyên chiếu đến Vọng Hương Đài, toàn bộ quỷ thần bởi vì ánh sáng mà nhanh chóng tan biến.

Tiếng trống vang, tiếng binh khí vang dội từ từ tiến đến Diêm Giới.

Mạnh Thất che đi tia sáng lọt vào trong mắt, nhanh chóng đứng dậy, luồn chân khí mạnh mẽ đánh úp xuống bụng khiến nàng không kịp chống đỡ, toàn thân bị lùi về phía sau, bụng truyền đến một trận đau đớn.

" Mạnh Thất to gan, đường đường là Mạnh Bà đời thứ chín, không làm tốt bổn phận, lại cả gan trốn đến Nhân Gian nhiễu loạn trần thế, quyến rũ Thái tử Thiên Giới. Còn không mau nhận tội..."

Dạ Vô Thần chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng lãnh đạm, ngông cuồng xuất hiện trong tầm mắt...người đó... không ai khác...

...chính là Thiên Đế...