Mạnh Bà Truyền

Quyển 5 - Chương 35




Nhiều năm lưu lạc, Hoa Khai đã đi khắp nơi, gặp rất nhiều người, nhưng nàng đều quên hết. Gương mặt này, nàng không nhớ được, con đường này đã từng đi qua hay chưa, nàng cũng không nhớ nổi.

Nhưng suốt đời nàng sẽ không quên đôi mắt ấm áp như có ánh sáng bên trong, cùng với gương mặt tươi trẻ của thiếu niên tên Bạch Thảo kia. Còn có ngọn núi đó nữa. Ngọn núi đó có tên là Bạch Phách, ở một nơi rất xa về phương bắc. Hồn phách Bạch Thảo vẫn ngày ngày đêm đêm quanh quẩn ở ngọn núi đó, không thể ngủ yên.

*Bạch Phách Sơn: Núi Bạc Đầu

Mấy tháng sau khi rời khỏi Thanh Thành sơn, Hoa Khai mới đến được Bạch Phách sơn, nơi nàng rời đi lâu lắm rồi. Khi đó trời đông giá rét, một trận tuyết lớn vừa đổ xuống. Hàng nghìn hàng vạn bông tuyết lớn, trắng như lông ngỗng lả tả rơi suốt ba ngày ba đêm. Gió lạnh gào thét khắp núi non, âm thanh nghẹn ngào như vô số vong hồn khóc thương vì không có nhà để về. Đợi tuyết ngừng rơi, gió ngưng thổi thì trời đất đã chìm trong một màu trắng xóa ngút tầm mắt.

Hoa Khai đột nhiên nhớ đến năm đó, người mình dính đầy máu Bạch Thảo, thất hồn lạc phách đi khỏi núi Bạch Phách mới gặp được Tử Trúc. Nàng vẫn còn nhớ không lâu sau đó trời đổ tuyết rất lớn. Hắn cầm một cái dù bằng giấy dầu màu đỏ rách rưới, che cho nàng, mà trên vai của hắn bông tuyết lại bám đầy. Tất cả những chuyện này, Hoa Khai đều nhớ rõ, chỉ là, chỉ là nàng không thể chấp nhận.

Đứng dưới chân núi Bạch Phách phủ đầy tuyết trắng, Hoa Khai chợt cảm thấy bồi hồi. Phong cảnh ngày xưa giờ đã hoàn toàn thay đổi. Lúc nàng rời khỏi nơi này là đầu thu, cây cối trong núi vẫn còn xanh thẫm, có rất nhiều chim chóc và muôn thú. Bây giờ khắp ngọn núi chỉ còn một màu trắng xóa, thật sự đúng như cái tên “Bạch Phách sơn”. Người bình thường không nhìn thấy, nhưng Hoa Khai thấy rõ trong núi có rất nhiều oan hồn. Nhiều nhất là trẻ con trên dưới mười tuổi, có nam có nữ. Hồn phách của chúng không được được trọn vẹn, cứ mãi lẩn quẩn trong núi, không thể đầu thai, cũng không thể thoát khỏi cái nhà giam to lớn này.

Hoa Khai hơi giật mình, lúc nàng rời núi Bạch Phách, ở đây không có nhiều oan hồn như vậy. Không biết chuyện gì đã xảy ra.

Qua khỏi ngọn núi kia, chính là cái thôn nhỏ trước đây Hoa Khai đã ở. Bốn phía quanh thôn đều là núi non trùng điệp, cả thôn chỉ có mấy trăm hộ dân. Mặt trời mọc ra đồng, mặt trời lặn về nhà, đời sống ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nếu không có những chuyện kia, thật sự Hoa Khai rất hy vọng mình có thể sống cả đời ở cái thôn này. Nhưng mong ước đó e rằng vĩnh viễn cũng không thực hiện được.

Mà thôn làng yên tĩnh ngày xưa, bây giờ đã không còn như cũ.

Mấy căn nhà gỗ nho nhỏ xưa kia giờ đã bị tuyết trắng vùi lấp, chỉ lộ ra một góc mái hiên ám bụi đen cũ kỹ. Rơm rạ lợp trên mái nhà đã mục nát hết từ lâu. Tuyết trắng rơi dày, chôn vùi hầu hết mọi thứ trong nhà. Có thể thấy được không còn ai ở đó lâu lắm rồi. Con đường nhỏ trong trí nhớ nàng, trước đây trồng rất nhiều dương liễu xanh mướt, cành lá phiêu lãng bay trong gió. Bây giờ chỉ còn trơ lại thân cây còng queo, trơ trụi. Thoáng nhìn một lượt, ngoài phong cảnh tiêu điều, thê lương trước mắt thì không còn gì khác.

Hoa Khai thật sự không nhận ra nơi này.

Thậm chí nàng còn cảm thấy thôn làng sung túc trong trí nhớ mình ngày xưa dường như chưa từng tồn tại. Nhưng không muốn thừa nhận cũng không được, vẫn chính là nơi này, chỉ có điều nó đã thật sự thay đổi.

Đi sâu vào trong thôn, Hoa Khai hy vọng gặp được người quen cũ. Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng nàng cũng thấy hơn mười mái nhà tranh được xây gần nhau. Có một người phụ nữ đang ở trước cửa loay hoay cào tuyết, một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi đang im lặng ngồi ngay thềm cửa. Nó là người đầu tiên phát hiện ra Hoa Khai.

Đứa bé nhìn thấy Hoa Khai đang từ xa xa đi tới, sửng sốt một lúc mới đứng lên kéo áo người phụ nữ, nói: “Mẹ! Có tiên nữ!” Hai mắt mở to nhìn Hoa Khai chằm chằm, nháy cũng không dám nháy. Chỉ sợ nháy mắt một cái, tiên nữ sẽ biến mất.

Người phụ nữ dừng tay, nhìn theo hướng bé trai đang chỉ, cũng vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy bóng dáng trắng thuần đang từ từ đến gần, người phụ nữ khẩn trương dùng một tay ôm lấy đứa bé, tay kia bụm chặt miệng nó, chạy vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.

Hoa Khai không khỏi nghi hoặc, nhưng thấy cánh cửa đóng chặt cũng không thắc mắc nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Đợi Hoa Khai đi xa, cánh cửa kia mới he hé mở, đứa trẻ cùng người phụ nữ cùng ló đầu ra.

Đứa bé hỏi: “Mẹ, đó có phải thần tiên từ trên trời xuống không?”

Người phụ nữ giơ ngón tay lên môi, ý bảo đứa trẻ im lặng. Nàng không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên vẻ thành kính, cùng một niềm hy vọng nhen nhóm trong lòng. Tuy nàng không biết cô gái kia rốt cuộc là người, hay là thần tiên thật, nhưng nàng hy vọng cô ấy là thần tiên, một thần tiên có thể giải cứu bọn họ.

Hoa Khai đi qua mấy gian nhà tranh, nếu có người ở quanh đó, nhìn thấy nàng đều chạy vào nhà, đóng sầm cửa. Sau đó lại len lén nhìn theo, trong mắt là vẻ sợ hãi, ngờ vực, còn có cả một chút hy vọng giống người phụ nữ kia. Hy vọng được cứu mạng.

Cả đoạn đường Hoa Khai cảm thấy rất khó hiểu, chỉ có hơn mười hộ dân, ngoài bé trai kia thì không thấy nam đinh nào cả. Hơn nữa những người đó sắc mặt ai cũng tiều tụy, trẻ con cũng không bầu bĩnh như thường thấy, trong mắt đều là bất an. Những năm nàng không ở đây, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cách mấy gian nhà tranh không xa, Hoa Khai thấy một tòa nhà khá lớn. Trong ký ức của nàng, hình như mình đã từng ở đó mười một năm. Nàng nhớ căn nhà đó lẽ ra rất to, không lâu trước nàng vẫn thường ở đó chơi trốn tìm, nhưng bây giờ hình như cũng không to như trong trí nhớ. Chắc vì nàng đã trưởng thành, mọi thứ đều đã thay đổi.

Hoa Khai đi một vòng quanh ngôi nhà, cuối cùng đứng cạnh một góc tường. Bức tường cao hơn Hoa Khai một chút, bề mặt đã bị bong tróc hơn phân nửa. Cạnh bờ tường có một gốc cây. Gốc cây này năm đó xanh um tươi tốt, xung quanh là cỏ lau mọc đầy, bây giờ toàn bộ đã bị tuyết trắng phủ kín.

Đứng cạnh góc tường này, Hoa Khai như lại thấy được hình ảnh thiếu niên tên Bạch Thảo lúc đó. Từ giữa đám cỏ lau, người đó một tay cầm thức ăn, một tay bám lấy mép tường, cố gắng leo vào. Thỉnh thoảng hắn bị ngã dúi dụi, nhưng cơn đau qua rồi thì vẫn nhoẻn miệng cười. Nụ cười rực rỡ như mặt trời, làm người ta cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, thiếu niên kia không còn, cỏ lau cũng biến mất. Trên tường chỉ còn lại tuyết trắng lạnh lẽo, cũng không có ai trèo tường qua đây.

Hoa Khai đứng tại chỗ đó hồi lâu, mãi đến khi có một nhúm tuyết nhỏ rơi từ trên chạc cây xuống trúng đầu nàng. Không đau, nhưng cảm giác lạnh buốt làm nàng nhanh chóng hồi phục tinh thần. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cuối cùng cũng cất bước rời khỏi. Vòng lại mặt tiền ngôi nhà, trước cửa là tuyết trắng chồng chất, không có ai cào đi. Cánh cửa nặng nề kia đã cũ nát lắm rồi, nhưng Hoa Khai biết, nơi này nhất định vẫn còn người ở, chỉ là không biết ai còn ở lại. Năm đó kể cả người hầu, cả nhà này có đến mười mấy người. Còn bây giờ thì sao?

Hoa Khai do dự một chút, rồi dùng tay đẩy cửa. Cửa không khóa. Hình như vì quá cũ kỹ, cánh cửa phát ra âm thanh kẽo kẹo rất to, ở một nơi trống trải thế này lại càng vang dội.

Qua khỏi cửa, Hoa Khai không thấy ai trong sân nhưng dấu vết có người sinh hoạt rất rõ ràng. Có ai đó vừa lấy nước ở cạnh giếng.

Hoa Khai đứng đó một hồi thì thấy một bà lão từ trong nhà đi ra. Bà mặc áo vải thô màu xám, trên đầu trùm một cái khăn, tay đeo một chuỗi phật châu cũ kỹ. Bà lão nhìn Hoa Khai, nhất thời chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chăm chăm. Hai tay chắp trước ngực, run rẩy nói không nên lời, mất một lúc mới có thể thì thào: “Thần tiên hiển linh…”

Những người này đều nghĩ Hoa Khai là thần tiên.

Hoa Khai cũng sửng sốt, nàng nhận ra bà lão này. Tên bà là Trần Tú Trinh, là thê tử của Mạnh Đại Duyên, cũng là mẹ nuôi của nàng. Có điều Hoa Khai không nghĩ tới người mẹ hiền hòa trong trí nhớ nàng, bây giờ gương mặt đã đầy nếp nhăn, mái tóc bạc trắng. Mới chỉ có mấy năm thôi, vậy mà đã già đi nhiều như vậy. Xem ra mấy năm nay cuộc sống của họ cũng không tốt.

Hiển nhiên là bà lão không nhận ra đứa bé gái mình nhận nuôi năm đó. Bà cho rằng nữ tử xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này chính là thần linh đến cứu bọn họ.

Hoa Khai nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng nói: “Ta không phải thần tiên, chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Bà lão nghe Hoa Khai nói vậy, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm, buồn rầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nên hỏi lại: “Thật sự không phải thần tiên sao?”

Hoa Khai vẫn lắc đầu.

Lần này trong mắt bà không còn chút ánh sáng hy vọng nào. Cũng chính lúc này, bà mới chú ý tay Hoa Khai nãy giờ vẫn cầm một thanh trường kiếm. Thất vọng trong mắt nhất thời biến thành sợ hãi, bà run run hỏi: “Vậy cô là ai? Đến đây làm gì?”

Hoa Khai để trường kiếm ra phía sau, tỏ vẻ mình không có ác ý. Nàng nói: “Ta chỉ đi ngang qua đây, muốn nhìn một chút xem nơi này có còn người nào ở không.”

“Vậy à.” Bà lão nhẹ nhàng đáp. Tuy không lo sợ nữa nhưng bà vẫn cảnh giác. “Cô là một cô nương xinh đẹp, sao lại ra ngoài một mình? Cũng không biết bao nhiêu năm rồi đã không còn ai đến thôn này.”

Hoa Khai do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Thật ra trước kia ta từng ở đây, có điều đó là chuyện khi ta còn nhỏ. Bây giờ quay lại, quả thật… không thể nhận ra.”

Bà lão cười khổ: “Đương nhiên là không thể nhận ra. Ngay cả ta sống ở đây mười mấy năm còn nhận không ra, một cô bé như cô làm sao nhận ra được? Thật ra chỉ vài năm gần đây thôn này mới trở nên tiêu điều như vậy. Trước kia nơi này rất đẹp.” Nói xong, ánh mắt bà lão nhìn về nơi xa xăm, dường như lại thấy được thôn làng yên tĩnh giữa thung lũng ngày xưa. “Bây giờ, mọi thứ đều mất hết, người cũng không còn.”

“Vì sao lại biến thành như vậy?”

Bà lão nhìn Hoa Khai, chần chừ một hồi, vừa định mở miệng thì trong phòng truyền đến tiếng ai khàn khàn hỏi gì đó, theo sau là âm thanh thở dốc nặng nhọc.

Bà lão vội vàng xoay người đi vào. Hoa Khai suy nghĩ một chút, rồi cũng theo sau.