Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 17: Kết cục của chúng ta – P.1




Lớp mười hai, ai cũng mong muốn thời gian đi chậm lại một chút, nói như vậy rõ ràng thời gian sẽ đến chậm một chút, nhưng lại mong muốn thời gian đi nhanh một chút, những ngày tháng như vậy còn có thể gìn giữ được bao lâu?

Lúc mùa xuân đến,Tô Ái Ái đang đứng dưới tàng cây anh đào xem trận thi đấu điền kinh của Thạch Liệt Tình, dùng sức vẫy vẫy bình nhựa đựng nước trong tay, hô “Cố lên! Cố lên!”, một vài cây hoa anh đào mỏng manh rơi vào trong áo khoác thể dục.

Trên tấm bảng đen loang lổ của phòng học xa xôi kia đã bắt đầu viết dòng đếm ngược thời gian: “Còn 100 ngày nữa là đến kì thi vào Đại học!”. Nhưng có ai chú ý đến đâu, đây là đại hội thể dục thể thao cuối cùng của các cô cũng là lần cuối cùng các thành viên trong lớp 12/3 hò hét cổ vũ cho bạn bè mình.

Lúc Thạch Liệt Tình về đích, Tô Ái Ái là người đầu tiên xông lên, Liệt Tình mỉm cười: “Ái ÁI, sao cậu còn căng thẳng hơn cả tớ?”

Tô Ái Ái mang chiếc túi được cả lớp chuẩn bị tới, tìm nước và kẹo chocolate, nói: “Đây cũng là lần đại học thể dục cuối cùng rồi!”

Thạch Liệt Tình ngẩn người, dùng bình nước rỗng không đập nhẹ vào đầu Tô Ái Ái: “Cái gì cậu cũng “lần cuối cùng”, cậu đúng là toàn lo nghĩ không đâu!”

Tô Ái Ái ha ha cười,cúi đầu nhìn danh sách thi đấu, kế tiếp là phần thi 1500 mét của Phương Ca.

Cô buột miệng nói: “Nè, Phương Ca cũng tham gia sao?”

Thạch Liệt Tình ngửa đầu uống nước, lau miệng, nói: “Ừ, trước đây cậu ấy cũng từng luyện tập điền kinh mà!” Móc trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái thấy có kẹo ăn, vừa cầm được đã bỏ hết vào miệng, nhưng lúc cho vào rồi mới phát hiện mình bị lừa, mấy viên kẹo đó chua đến nỗi đầu lưỡi cũng tê dại đi, hàm trên phát đau.

Thạch Liệt Tình thấy dáng vẻ đau khổ của bạn, ôm bụng cười không ngừng.

Tô Ái Ái che miệng: “Cậu cho tớ ăn kẹo gì thế này?”

Thạch Liệt Tình đang kéo kéo tấm biển mã số dự thi của phần vượt rào lát nữa sẽ tham gia, làm một cái mặt qủy với Tô Ái Ái: “Cái này gọi là Tú Đậu!”

Trước khi Tô Ái Ái kịp giơ nanh múa vuốt đánh người, cô nàng đã chạy vụt đi, vừa chạy vừa giữ mái tóc xoăn tự nhiên của mình rồi quay đầu lại: “Đừng nhổ ra nhé, ngậm đi sẽ thấy ngọt!”

Tô Ái Ái vẫn chưa kịp trút giận đã bị Lý Manh Manh kéo đi viết báo cáo rồi, cái gọi là báo cáo môn thể dục chính là: “Bạn học XXX lớp XX có dáng người khỏe khoắn, rơi XX giọt mồ hôi, phát huy được XX% tinh thần thể dục, trên sân thể dục này XX đã để lại rất nhiều ấn tượng, cố lên, lớp xx tự hào vì bạn!” đều là kiểu sách võ thuật như thế,Tô Ái Ái vùi đầu viết, thực ra ngay cả người tham gia chạy bộ cô còn không thấy, làm gì có chuyện viết được tỉ mỉ như thế.

Bản lĩnh bịa chuyện, thực ra cô vô cùng thành thạo.

Không biết có ai hô to một câu: “Phương Ca lớp 12/3 bắt đầu chạy!”

Tô Ái Ái lập tức nhảy dựng lên, rất nhiều người đổ xô về lan can, cô không thể làm gì khác hơn là bắt chước các học sinh khác đứng lên ghế.

Ký ức của Tô Ái Ái với đại hội thể dục thể thao cuối cùng chỉ có trong một khoảnh khắc đó.

Phương Ca đang chạy trên đường chạy, ánh nắng chói chang chiếu vào mái tóc đang bay lượn của anh, mái tóc trở nên sáng rực, biển mã số dán trước ngực anh tung bay, vẻ mặt căng thẳng, đôi chân thon dài nhưng hữu lực. Hứa Viễn Hạo cầm chai nước đứng ở đích, Liệt Tình đang chờ đợi đến phần thi vượt rào của mình, xoay người chăm chú theo dõi.

Cứ như vậy, lần đại hội thể dục cuối cùng, lần chạy cuối cùng trên sân thể dục, lần cuối cùng hò hét vì bạn bè, cho nên trong lần cuối cùng ấy, mọi chuyện thường xuyên xảy ra lại chậm rãi biến thành cuối cùng…

Lý Manh Manh kéo cô từ trên ghế xuống, chạy đi gấp gáp: “Thạch đầu vừa bị trậ khớp tronglúc thi đấu!”

Lúc Tô Ái Ái chay đến phần sân của cuộc thi chạy vượt rào, Thạch Liệt Tình đã ngồi ở một góc, cúi đầu không nói năng gì,Tô Ái Ái yên lặng ngồi xuống bên cạnh Liệt Tình, cô nghĩ cô hiểu tâm trạng của Liệt Tình lúc này, cả lớp chỉ có mình cô ấy có khả năng tham gia phần thi chạy vượt rào cho nữ, nhưng lại không thể thi đấu nữa.

Thầy Triệu kinh điển cũng đến, câu đầu tiên là: “Chân sao rồi? Tô Ái Ái, mau đỡ bạn đến phòng y tế đi!”

Tô Ái Ái lúc này mới nhớ tới Liệt Tình là một học sinh ưu tú, sau này cô nàng vẫn muốn thi đấu nữa, vì vậy lập tức túm Liệt Tình đứng lên, hai người chậm rãi đi đến phòng y tế!

Sân thể dục truyền đến tiếng hò hét cổ vũ, tiếng còi liên tục vang lên, liên tục có người chạy tới hỏi: “Thạch đầu sao rồi, không việc gì chứ?”

Tô Ái Ái lắc đầu, dìu Thạch Liệt Tình đi rất chậm.

Thạch Liệt Tình vẫn không nói gì, lúc đi tới con đường nhỏ, không còn đông người nữa, mới quay đầu nói khẽ với Tô Ái Ái: “Xin lỗi, đã là lần thi đấu cuối cùng rồi, cũng là do tớ không tốt!”

Tô Ái Ái lúc này mới hiểu, thì ra Liệt Tình cũng để tâm, chỉ là người này luôn mạnh miệng lạc quan, thấy vẻ buồn bã của cô ấy, cô thấy rất lạ lùng.

Bên kia, giáo viên cũng đã bắt đầu thi đấu, Tô Ái Ái lướt qua, nói thầm bên tai Liệt Tình: “Nè, cậu vừa có nhìn thấy thầy Triệu Kinh điển không, cái bụng đó, tớ sợ thầy ấy làm rách quần mất!”

Thạch Liệt Tình vốn dĩ đang trách móc bản thân, đột nhiên mỉm cười.

Tô Ái Ái kéo Thạch Liệt Tình: “Đi thôi, nhanh lên, nhanh lên, lo xong cho cái chân của cậu, chúng ta sẽ đi xem thầy Triệu kinh điển thi đấu thế nào!”

Thạch Liệt Tình nhéo Tô Ái Ái: “Cậu đúng là một học sinh chẳng ra sao!” mắt liếc sang sân thể dục, mới hét lên: “A, áo khoác của tớ đâu rồi?”

Tô Ái Ái nói: “Tớ đi lấy giúp cậu!” Lại lo cho Liệt Tình, nhìn sang bên cạnh, Phương Ca vừa lúc thi xong, cầm nước và bảng mã số đi tới đây, Tô Ái Ái khẽ gọi: “Phương Ca!”

Thạch Liệt Tình đột nhiên cứng đờ.

Có lẽ là do âm lượng nhỏ quá, Tô Ái Ái lại gọi lớn hơn một chút: “Phương Ca.”

Phương Ca vừa nhìn thấy các cô, chạy tới, hỏi: “Làm sao thế này?” Khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, còn có những giọt mồ hôi chảy xuôi trên mặt nữa.

Tô Ái Ái chỉ chỉ Liệt Tình: “Cô nàng trẹo chân phải đến phòng y tế, trông giúp tớ một lúc, lát nữa tớ quay lại!”

Không đợi Phương Ca kịp phản ứng, lập tức đem Liệt Tình giao cho Phương Ca, xoay người chạy đi lấy áo khoác.

Lúc Tô Ái Ái quay lại, Phương Ca và Thạch Liệt Tình vẫn đứng ở nơi đó như ban nãy, mặt Thạch Liệt Tình hướng về phía Tô Ái Ái, có chút tái nhợt, Phương Ca không nói năng gì, cúi đầu nhìn giày mình, tay cũng không đỡ Thạch Liệt Tình.

Tô Ái Ái cảm thấy có chút kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ ở đâu, cười nói một câu: “Cảm ơn!” rồi nắm tay Thạch Liệt Tình kéo đi.

Phương Ca vẫn nói: “Tớ đi cùng các cậu nhé!” Một tay cầm chai nước, một tay đỡ bên kia.

Tô Ái Ái tự nhiên cảm thấy vui vẻ, mặt cũng đỏ lên.

Nào biết đi được nửa đường, lại oan gia ngõ hẹp gặp phải Tống Tiểu Kiều, bình dấm chua cực to này chẳng nói chẳng rằng lườm ba người các cô một cái rồi đi mất. Tô Ái Ái hơi sốt ruột, nói với Phương Ca: “Cậu đuổi theo đi!”

Phương Ca nhíu mày: “Tớ đưa các cậu đi đã!”

Đưa đến phòng y tế mới lập tức quay đầu đuổi theo, Tô Ái Ái đứng ở cửa, nhìn thấy bóng lưng chạy đi của Phương Ca liền thở dài.

Lúc Tô Ái Ái đang đợi Liệt Tình băng bó, lại trông thấy Phương Ca, anh đang đeo tai nghe đứng dựa vào gốc cây anh đào.

Tô Ái Ái chậm rãi đi qua đó, hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

Phương Ca đứng thằng người, tháo tai nghe xuống, thấy Tô Ái Ái liền mỉm cười: “Không sao”. Có vẻ như không muốn nói nhiều.

Lại hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

Tô Ái Ái hỏi: “Ai?”

Phương Ca nói: “Thạch Liệt Tình.”

Tô Ái Ái bừng tỉnh đại ngộ, đáp: “Đang băng bó rồi, không sao!”

Hai người đột nhiên không nói gì nữa, cánh hoa hồng phấn mềm mại nhẹ nhàng bay xuống. Rơi xuống bộ đồng phục thể dục mau trắng của Phương Ca, tâm hồn Phương Ca như đang treo ngược trên cành cây, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, trên mặt có vẻ mệt mỏi, tai nghe rất to đeo trên vai anh, còn có tiếng nhạc phát ra từ đó, nghe không rõ, chỉ thấy có tiếng mà thôi.

Tô Ái Ái đột nhiên rất muốn đưa tay giúp Phương Ca phủi cánh hoa bám trên người, nhưng cô lại không rõ, cái cô muốn phủi đi là cánh hoa bám trên người chàng trai này, hay là nỗi mệt mỏi trong lòng anh?

Cô nghĩ, chàng trai này đã từng dùng tiếng đàn của mình giải tỏa nỗi căng thẳng trong lòng cô, khiến cô rất thoải mái, cho nên bản thân cô cũng nên làm cái gì đó cho anh, chỉ ít cũng nên nói chuyện với anh.

Cô suy nghĩ rất lâu mới mở miệng: “Trong sách nói, hai người yêu nhau, người yêu nhiều hơn sẽ bị tổn thương nhiều hơn.”

Nói ra rồi cô mới cmả thấy hơi ngại, còn bé tí tuổi, dựa vào cái gì mà nói ra những lời như thế.

Cô cứ nghĩ Phương Ca sẽ không trả lời, nhưng nửa ngày sau Phương Ca đã mở miệng, anh cười nhạt, nói: “Không sao, tổn thương thì tổn thương!”

Tô Ái Ái ngẩng đầu lên nhìn chàng thiếu niên này, đôi mắt anh không biết từ lúc nào đã mở to, nhìn thẳng về phía trước, ánh mặt trời xuyên qua giống như đóa hoa mối tình đầu chiếu lên gương mặt anh, khuôn mặt trắng nõn tựa như trong suốt, nhìn rõ cả những chiếc lông tơ mỏng manh trên mặt, cả người như được ánh sáng dịu nhẹ bao quanh.

Anh nói: “Không sao, tổn thương thì tổn thương!” Chẳng hề có vẻ không cam lòng, chẳng hề có vẻ hối hận, anh chỉ bình thản nói vậy.

Tô Ái Ái nhìn Phương Ca của lúc này, đột nhiên trong lòng có một tia đau đớn, dựa theo nhịp đập manh mẽ của trái tim, đưa vào nơi sâu nhất trong đó.

Lát sau, Tô Ái Ái đưa Liệt Tình về nhà, đây là lần đầu tiên Tô Ái Ái đến nhà Liệt Tình.

Cửa vừa mở, thì có một con mèo tam thể rất to chạy ra, khiến Tô Ái Ái rất sợ hãi, con mèo đó cọ đầu vào chân Liệt Tình kêu “Meo meo” một tiếng.

Thạch Liệt Tình đứng thẳng chân, cúi xuống xoa xoa đầu cô mèo, nói: “Nó tên là Jimmy, 5 tuổi rồi, có một hôm cô nàng nhảy lên bệ cửa sổ nhà tớ!”

Phòng của Liệt Tình có hơi bừa bộn, nhưng điều rất khác lạ chính là trong phòng còn có một gác xép nhỏ, có một chiếc giường đơn, cầu thang cũng bằng gỗ, Tô Ái Ái tò mò hỏi: “Tớ có thể lên trên xem không?”

Liệt Tình lập tức nhảy lên, hét: “Không được!”

Tô Ái Ái khó hiểu, Thạch Liệt Tình lúc này mới vội vàng giải thích: “Chỗ đó là giường của tớ, bừa bộn lắm!”

Tô Ái Ái nó: “Hay thật!” suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhưng không có đệm sao? Mùa đông không thấy lạnh à?”

Thạch Liệt Tình cười: “Đồ ngốc, mùa đông có thể bật điều hòa mà, vả lại cũng có thể trải thêm thảm!”

Tô Ái Ái lúc này mới hiểu, nghe theo Liệt Tình đi đến phòng cha mẹ cô xm TV.

Nhưng vừa mở cửa, cô lại phát hiện cô không hiểu gì cả, cô chỉ vào hai chiếc giường đơn một trái một phải hỏi Liệt Tình: “Đây là giường của cha mẹ cậu sao?”

Liệt Tình mở TV đặt mông lên giường nói: “Đúng vậy!”

Tô Ái Ái nghĩ đến phòng cha mẹ mình có một cái giường đôi lớn, hơi ngại ngùng, nhưng bởi vì đối phương là Liệt TÌnh cho nên cô hỏi thật lòng: “Vậy lúc ngủ thì sao?”

Thạch Liệt Tình đổi kênh, đầu cũng chẳng nghiêng sang, nói: “Cái gì? Lúc ngủ á? Lúc ngủ thì kéo sát chúng, ghép lại vào nhau là được mà, hai chiếc giường đơn ghép lại chẳng phải thành giường đôi sao?”

Tô Ái Ái bày ra dáng vẻ không thể ngờ được, nói với Thạch Liệt Tình: “Thông minh, quá thông minh!”

Một thời gian sau, cô mới biết bố mẹ Thạch Liệt Tình đã ly hôn từ lâu, cô ấy vẫn ở cùng với cha.

Sau đó Tô Ái Ái lên đại học, cô đột nhiên nhớ tới hai chiếc giường đơn đó, lúc này cô mới tin là lúc đó Liệt Tình đang tự dối bản thân, trong hai chiếc giường đó có lẽ có một cái là của Liệt TÌnh.

Liệt Tình, lúc đó tớ thật là ngốc nghếch! Ngốc nghếch với chuyện của cậu, và cả chuyện của Phương Ca cũng thế…