Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 37: Mùa xuân là mùa của tình yêu – P.1




Trong tiếng Anh, nam nữ gọi điện thoại cho nhau gọi là “chemistry” (chemistry ngoài nghĩa là hóa học còn có nghĩa là chỉ sự tâm đầu ý hợp.)

Cô công chúa xinh đẹp ngủ trong rừng thức dậy một nụ hôn thâm tình của hoàng tử.

Nàng tiên cá trước bình minh không có được nụ hôn sẽ hóa thành bọt biển.

Ngay cả hoàng tử ếch cũng ộp ộp nói: Don’t underestimate the power of a good kiss! (Đừng đánh giá thấp sức mạnh của nụ hôn!!!)

Vì vậy, chúng ta có lý do để tin rằng chất xúc tác  khiến chất của tình yêu nhảy vọt chính là – nụ hôn.

Tô Ái Ái vừa ngước nhìn màn hình lớn vừa thỉnh thoảng nghiêng mặt liếc nhìn Âu Dương công tử đang ngồi tựa lên lên thành ghế với dáng vẻ rất thỏa mãn, từ khi người nào đó nói “Noel chúng ta ra ngoài nhé” cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng vì lần hẹn hò này. Trước khi cô đi hẹn hò, trong phòng còn mở hội nghị bàn tròn đêm khuya với mười sáu điều cấm kị, trong phòng, tất cả các phe đều thảo luận vấn đề là hôn môi suy cho cùng là nên hôn vào bên trái hay bên phải mới là nóng bỏng nhất.

Cho dù là trong rạp chiếu phim đông nghìn nghịt, ÂU dương công tử vẫn cảm nhận được ánh mắt “chân thành” của Ái Ái cô nương, anh đưa bỏng ngô sang: “Muốn ăn à?”

Tô Ái Ái lắc đầu.

Sau đó Âu Dương công tử lắc lắc cốc coca-cola trong tay, mấy viên đá bên trong bị sự dao động ấy làm cho vang lên tiếng “cạch cạch” giòn giã: “Muốn uống à?”

Tô Ái Ái sờ sờ viên kẹo cao su lão Tiền ném cho cô trước khi đi trong túi, tiếp tục lắc đầu, xem phim

Tô Ái Ái chăm chú theo dõi, nhưng không biết từ lúc nào đã Lưu Ly Cung trên màn hình đã biến thành làn môi của Âu Dương công tử rồi.

Môi của Âu Dương công tử bên trên mỏng, bên dưới hơi dày hơn một chút, đường môi cong như hai ngọn núi nhỏ, hai bên trái phải trơn mềm, môi trên hơi cong, trong lòng môi dưới có một đường chìm cực mảnh và mờ, nửa mở nửa đóng, đầy đặn  nở nang, giống như có bôi một lớp rượu anh đào pha bơ cực mỏng lên đó.

Haiz, tóm lại là hôn môi nên bắt đầu từ bên trái hay bên phải đây?

Tô Ái Ái cảm thấy buồn bực, chân trái gác lên đùi phải, chân phải lại gác lên đùi trái, tư thế nào cũng cảm thấy khó chịu, vừa nhấc chân lên đã muốn đá lên hàng ghế phía trước rồi. Bạn học Âu Dương đúng là mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, Tô Ái Ái vừa nhấc chân, anh đã tóm lấy, nghiêng người đi một chút, kéo vai Tô Ái Ái để cô dựa lên vai anh, cô gắng nhét chân cô gác lên đùi mình, hai người dựa sát vào nhau hơn, anh cúi xuống bên tai cô thì thầm: “Ái Ái cô nương, em xem một bộ phim mà tư thế như này à? Sắp đè cả người lên chân anh rồi!”

Rõ ràng là bị mắng nhưng khi bị anh nói cái kiểu “ba phần bất đắc dĩ bảy phần buồn cười” như vậy, bên tai lại có nhiệt độ của bờ môi anh, thoắt cái – mặt đỏ bừng…

Tô Ái Ái động đậy cơ thể, rõ ràng là đỏ mặt nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Nặng quá à? Buông ra đi…”

Âu Dương một tay đè lên bắp đùi Ái Ái hòng giữ chân cô lại, một tay véo mũi cô: “Không nặng, không nặng!” Lại quay đầu qua, nhẹ nhàng ấm áp nói: “Cái này gọi là… gánh nặng ngọt ngào nhất!”

Bộ phim trên màn hình vẫn tiếp tục, cung điện xa hoa, cung nữ trang phục đẹp đẽ, dưới màn hình, tên con trai bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn duy trì dáng ngồi đoan chính, khuôn mặt đo đỏ, đè tay lên chân cô, bắp chân cô chạm vào đùi anh… chỗ ngồi đối diện tràn đầy mùi bắp ngô rang bơ bịđổ.

Noel không hổ là Valentine lần thứ hai, rõ ràng đã là hơn 10h vậy mà trên đường đèn vẫn rực sáng, trên những cành cây đèn lồng giăng kín, lại còn làm ánh lên màu xanh lục của lá cây.

Tô Ái Ái nắm tay Âu Dương, đi ngang qua một đôi tình nhân, hai người vẫn còn đang thảo luận về bộ phim kia.

Âu Dương nói: “Đây không phải là Mãn Thành Tẫn Đới Hoàng Kim Giáp, cái này gọi là Mãn Thành Tẫn Đới Đại Ba Muội!”

Tô Ái Ái xé vỏ màu bạc của chiếc kẹo cao su, đưa cho Âu Dương, Âu Dương lắc đầu, cô liền cho luôn vào miệng mình, tiếng nhai kẹo “bép bép”, nói: “Vì thế nên con trai mới thích xem! Dù sao em cũng thích Jay Chou hơn!”

Âu Dương bĩu môi, xoa đầu Tô Ái Ái: “Anh ta đẹp trai ở chỗ nào?”

Tô Ái Ái hất tay Âu Dương ra, cắn miếng kẹo cao su trong miệng, giơ hai tay lên múa may rất khoa trương: “Môi anh ấy rất gợi cảm nhé!” Dù thế nào tối nay cũng là ngày mạnh miệng nhất của cô.

Phía trước cách đó không xa là tấm poster quảng cáo sống động như thật của Jay Chou, cô liền chạy tới vươn tay ra chỉ chỏ, trên mặt đất đã đóng băng, Tô Ái Ái lảo đảo, trước mắt đã thấy phép thuật tuyệt vời của mùa đông, đó là làm cô té ngã…

Âu Dương rảo bước tiến đến, một tay nắm tay khuỷu tay Tô Ái Ái, một tay vòng ra ôm lấy eo cô, Tô Ái Ái nắm tay Âu Dương, thấy nét cười trên đôi môi đang nhếch lên của anh, cô vẫn giả vờ bình tĩnh, kiễng chân vỗ vai Âu Dương: “May là thân thủ của vị huynh đệ này nhanh nhẹn, đúng là vươn tay đón chim bay!”

Âu Dương cười như sắp chết: “Anh còn có thể cúi người đếm móng ngựa nữa!” Suy nghĩ một chút lại đưa tay nhéo mũi Tô Ái Ái: “Em nói xem, anh đã đỡ em bay mấy lần rồi?”

Tô Ái Ái cười hi hi, kí ức của hai người cùng lúc quay trở về mùa đông năm ngoái, khi đó bọn họ vẫn còn là thủy hỏa bất dung!

Hôm nay, cô thực sự đã tìm được người sẽ không khiến cô té ngã trên nền tuyết nữa hay sao?

Trên bến chờ xe bus, những chiếc xe bus màu xanh lục liên tục lui tới, liên tục phát ra những tiếng phanh xe “ken két”, tiếng hát vẫn liên tục bay tới từ cửa hàng tổng hợp phía xa: “Tã giấy trẻ em… tã giấy trẻ em…”

Âu Dương dùng chiếc áo khoác rộng dài của mình gói Tô Ái Ái lại, hai người đứng sau biển quảng cáo, ánh đèn màu trắng từ đèn tuýp phía trong tấm biển chiếu lên mặt người con trai này, ngũ quan rõ ràng, mái tóc hơi xoăn như được nhuộm màu vàng óng, thần sắc trên mặt đầy hứng khởi, khóe môi cong cong.

Âu Dương dựa thẳng cổ áo khoác lên, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ái Ái, cúi đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau, trong miệng cả hai còn có thể thở ra khói, khiến cho khuôn mặt cũng hấp hơi âm ẩm, anh cụp làn mi dày của mình xuống.

Con thỏ nhỏ trong tim Tô Ái Ái lại bắt đầu không thành thật nhảy lên nhảy xuống, bàn tay Âu Dương để sát vào má Tô Ái Ái, ngón tay hơi lạnh của anh không đủ để xua đi màu hồng rực trên má cô, Tô Ái Ái không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh, nhắm mắt lại, cố gắng nhai kẹo cao su, quai hàm bắt đầu nhức mỏi.

Khi ngón tay anh lùa vào tóc cô, khi ngón tay anh chạm thẳng vào da đầu cô, khi đôi môi của anh khẽ chạm lên bất chợt mọi âm thanh đều biến mất, Tô Ái Ái bắt đầu cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Có phải vẫn đang nhai kẹo cao su hay không?

Hôn vào môi là hương vị thế nào?

Đầu tiên rốt cuộc là nên hôn vào bên trái hay bên phải?



Cô không nghĩ được gì hết!

Lông mi khẽ động đậy, làn gió thổi bay mái tóc, tóc mai mềm mại của anh làm ngứa bờ má mịn màng của cô…

Tại đây, trong một buổi tối Noel, dưới ánh đèn neon lóa mắt của thành phố, trong dòng người nóng ruột chờ xe ở trước biển quảng cáo, có ai biết rằng đằng sau tấm biển quảng cáo đó có một đôi tình nhân nhỏ đang chân thành hôn môi?

Khi môi Âu Dương rời khỏi môi Tô Ái Ái, Tô Ái Ái quay mặt nhìn vào đôi mắt rạng ngời của anh, câu nói đầu tiên chính là:

“Chết rồi, em muốt kẹo cao su rồi!”

Âu Dương sửng sốt một chút, khom người ôm bụng rồi bật cười thành tiếng, cười rất dữ dội đến mức khuôn mặt dài nhỏ cũng co rúm lại.

Ái Ái cúi đầu cắn môi.

Ộp ộp ộp, hoàng tử ếch nói: Don’t underestimate the power of a good kiss, nhưng hoàng tử ếch đáng chết kia lại không nói rằng hôn môi cũng có khả năng nuốt kẹo cao su!

Âu Dương không cười nữa, bỏ bàn tay cô vào túi áo, một tay cầm tay kia của cô tiếp tục đi về phía trước, nghiêm trọng nói: “Tô Ái Ái, em có biết không? Khi nuốt kẹo cao su vào bụng, nó sẽ làm ruột em dính chặt lại với nhau, sẽ phải mổ bụng!”

Tô Ái Ái tưởng tượng ra cảnh kẹo cao su làm ruột cô dính bết lại thành một mớ, nghĩ rồi lại nghĩ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cảnh khóe môi Âu Dương bị mím quá chặt tạo ra một đường vân thật sâu, ý cười trong mắt thì không thể nào kìm nén được.

Ái Ái tức giận giơ chân đá Âu Dương: “Anh nghĩ em là đồ ngu hay sao? Cùng lắm chỉ là làm rối loạn tiêu hóa thôi!”

Trên đường vang lên tiếng đồng hồ, tiếng “bíp bíp” còi ô tô qua lại, Tô Ái Ái dùng hết sức đá anh.

Âu Dương ôm lấy người nào đó đang dương nanh múa vuốt, chỉ chỉ vào hàng bán đồ ăn vặt bên cạnh, nhướn mày: “Để bù đắp trách nhiệm hình sự của kẻ hèn này, anh quyết định bồi thường bằng vật chất, kẹo Nhâm nhé!”

Một giây trước Ái Ái cô nương còn thề son sắt sẽ báo thù rửa hận, một giây sau “cũng được” một tiếng rồi chạy ào vào trong quán.

Vài phút sau,

Tô Ái Ái lắc lắc chiến lợi phẩm – một lọ kẹo hình chữ nhật, kẹo hoa quả va vào nhau tạo thành những âm thanh ngọt ngào “cốp cốp”, cậy nửa ngày mà nắp hộp cũng không mở ra.

Âu Dương xoa đầu cô: “Ngốc quá!” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng tay lại đưa ra giành lấy hộp, cầm chìa khóa nậy nhẹ bật nắp lên rồi đưa cô.

Tô Ái Ái tiếp tục đổ kẹo trong hộp ra lòng bàn tay, lúc này trong tay cô có những chiếc kẹo hình trứng đủ màu sắc, cười đến híp cả mắt hệt như một con mèo nhỏ ăn no, vẫn không quên trả ơn, đưa tay đến trước mặt Âu Dương: “Cho anh chọn trước!”

Âu Dương xưa nay chỉ thích ăn kẹo bạc hà, những loại khác cũng không phải là không ăn được cho nên đưa tay vơ bừa một cái.

Hai người tay trong tay, trong miệng cả hai đều nhai hai viên kẹo hoa quả mùi vị khác nhau, chậm rãi đi trên đường phố ngày Noel.

Tô Ái Ái tiếp tục đổ kẹo trong hộp ra, kéo bàn tay Âu Dương lại: “Ăn nữa đi, ăn nữa đi!” “Lộp cộp”, lắc một cái, lắc thêm cái nữa, lắc đến khi một viên kẹo màu hồng nhạt chui ra.

Âu Dương định rút tay về đổ kẹo vào miệng đã bị Tô Ái Ái kéo lại: “Không được, không được, cái kẹo dâu tây đó là của em!”

Tô Ái Ái vội vàng cho ngay viên kẹo vào miệng mình, bắt đầu “cốp cốp” nhai kẹo, vừa nhai vừa chu miệng nói: “Anh hãy tìm cái kẹo nào màu xanh mà ăn, cái kẹo ấy chua lắm!”

Âu Dương nhéo một bên má đầy đặn của Ái Ái, vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Anh nói Tô Ái Ái à! Tại sao em luôn quẳng cho anh những thứ đồ mà em không thích ăn thế? Haha, của ngon thì em ăn sạch, bà địa chủ cũng không tàn nhẫn như em!”

Tối hôm đó, Âu Dương ăn hết những viên kẹo màu tím trong lọ.

Tối hôm đó, Tô Ái Ái đặt một tấm vé xem phim và một lọ kẹo hoa quả bên gối, công tử bò sữa trên vỏ lọ kẹo cười hi hi nhìn cô, cô mỉm cười ngồi xuống nhẹ nhàng lắc lắc lọ kẹo, tiếng cộp cộp giòn giã vang lên, cô mở chiếc nắp nhỏ, nhắm một mắt nhìn vào trong cái lỗ bé tẹo đó, một viên kẹo màu đỏ làm  hoa mắt cô, nhưng trong trái tim nhỏ bé của cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

_________________