Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 38: Mùa xuân là mùa của tình yêu – P.2




Noel là ngày lễ được nghỉ ngơi của người phương tây nhưng cũng là một ngày lễ bận rộn của người phương đông.

Qua đêm Noel ấy, Tô Ái Ái trở nên vô cùng bận rộn, Âu Dương và A Đan có một giải thi đấu lớn về hợp tác thiết kế, đương nhiên trọng trách tổ chức dạ tiệc năm mới sẽ đặt lên vai cô.

A Đan vỗ vai Ái Ái, vừa nói vừa than thở: “Em gái Ái Ái, cuối cùng em cũng sâu sắc cảm nhận được nỗi khổ của người anh trai này, cuộc sống này giống y như một con chó, đuổi anh đến mức không chừa cho anh thời gian đi tiểu nữa!”

Âu Dương nhướn mày, hất tay A Đan ra: “Được rồi, người anh em, bàng quang của cậu từ giờ phút này chính thức được giải phóng!”

Tất cả mọi thứ bận rộn trong cuộc sống đại học của Tô Ái Ái dường như đều có liên quan đến Âu Dương, một buổi chiều cuối năm sau khi hết giờ học Ái Ái còn phải đến phòng của Âu Dương – gấp một nghìn con hạc giấy.

Bàn tay nhỏ trong phòng Âu Dương đang vất vả theo đuổi một cô nàng trong khu nhà ký túc nữ của Ái Ái, tiếc rằng vẫn chưa đạt được, hơn một tháng nay đều chuẩn bị cho việc cuối năm sẽ bày tỏ nỗi lòng, tất nhiên việc bày tỏ ấy cũng phải diễn ra thật hoành tráng. Có thể nói thế này, công việc của một người nhưng phải cần sự góp sức của rất nhiều người khác, phát động chiến dịch cả phòng phụ trợ anh ta gấp cho đủ 1000 con hạc giấy trong một ngày, mắt thấy đã đến tối mịt, Âu Dương thực sự không còn cách nào khác, liều mạng gọi Ái ÁI tới trợ giúp.

Đại học S trọng nữ khinh nam, nữ sinh có thể thoải mái đến kí túc xá nam, lúc nào cũng được, nhưng buổi tối, con trai hoàn toàn không có cửa vào trong kí túc xá nữ.

Ái ÁI tuân theo tinh thần nam nữ giúp đỡ nhau, tuân theo những môn học bắt buộc, tuân theo những nguyên tắc kì quặc trên lớp, lần đầu tiên bước vào phòng kí túc của Âu Dương.

Chân còn chưa bước vào đã bị Anh bạn nhỏ đang kéo một túi đồ bụi bặm chồng chất lao tới đụng phải, Anh bạn nhỏ lắc lắc cái đuôi chuột bé nhỏ sau gáy mình, vẻ mặt đau khổ: “Ái Ái, em tới rồi à? Âu Dương đang bắt bọn anh dọn dẹp, bình thường chưa từng thấy cậu ta sạch sẽ như vậy!”

Lúc Tô Ái Ái đi tới, Âu Dương đang cố với tay lấy cái phích nước không dùng tới, tháy Tô Ái Ái tới, liền nở nụ cười làm lộ ra chiếc răng khểnh: “A, vợ anh tới giám sát dọn dẹp à?”

Bàn tay nhỏ chân khoanh trên ghế ngồi gấp hạc, không ngẩng đầu lên, nhếch mép cười: “Hoan nghênh chị dâu Âu Dương ngủ lại đây!” Định vỗ hai bàn tay vào nhau, suýt nữa đã ép con hạc đến chết nhưng vẫn kịp điều chỉnh hành vi.

Tô Ái Ái đỏ mặt, ngồi xuống ghế của Âu Dương, nhỏ giọng càu nhàu: “Đừng đùa!:

Âu Dương cong cong tai lên giả vờ không nghe thấy, lắc lắc bình nước: “hết nước rồi, chỉ còn Coca thôi, uống coca nhé!” Tô Ái Ái gật đầu.

Tóm lại là phòng ở của con trai có gì khác với phòng ở con gái? Ái Ái lần đầu tiên không tránh khỏi tò mò, đôi mắt liếc phải liếc trái,, trên bàn bày đủ sách vở với đủ loại màu sắc, sách vật lý, sách toán, kỹ thuật vi mạch… Dưới mấy quyển sách còn có cái vợt đánh bóng bàn, ngoài ra còn có một chiếc ví da cũ kĩ, máy vi tính cũng là quanh năm không tắt, trên giá sách còn có rất nhiều mì ăn liền, có thể nhìn ra là vừa mới dọn dẹp, trông cũng khá gọn gàng, nhưng vẫn còn hơi hướm của sự bừa bộn và tạm bợ.

Haiz, Châu Tinh Trì đã từng nói: bừa bãi cũng có khuôn khổ.

Âu Dương đưa cho Ái Ái một cốc coca rồi lại quay mặt lên bàn tiếp tục gấp hạc, ngón tay dài nhỏ thao tác rất nhanh, kéo hai bên cánh, hạc đã thành hình.

Ái Ái lấy một tờ giáy, cười phá lên: “Âu Dương huynh, anh cừ thật đấy! Thân thủ không tệ!”

Âu Dương nhướn mày, đưa tay sờ vành tai Ái ÁI: “ha, em có phải lại định nói anh vươn tay đón chim bay không?” Rồi bĩu môi, lấy một tờ giấy khác: “Anh có thể gấp được nhiều thứ lắm, đàn dương cầm nhé, cả chó nữa cơ…”

Tay đang thao tác rất nhanh trên tờ giấy: “Em cũng thế, em còn có thể gấp nhiều hơn anh, em còn có thể gấp được khỉ con cơ!” Không cam lòng yếu thế hơn, cô bắt đầu gấp thật nhanh

“Được, chúng ta thi xem!”

“Thi thì thi!”



Lần này đến lượt bàn tay nhỏ muốn khóc: “Này, giấy của tớ, một nghìn con hạc của tớ…”

Đúng lúc này A Đan bước vào, trong tay còn có một chiếc đĩa CD, ồn ào đứng sau lưng Anh bạn nhỏ: “Trong máy tính của ACDSee không? Trong này có vài PICTURES của tớ!”

Anh bạn nhỏ đi qua di di chuột/

Bàn tay nhỏ vò tóc, liếc nhìn Ái Ái rồi lại liếc nhìn A Đan, muốn nói lại thôi: “Tớ bảo này, A Đan, bây giờ là ban ngày ban mặt, lại có cả con gái…”

Ái Ái ngay lập tức đã hiểu ra trong CD kia là cái gì, mặt đỏ bừng, cúi đầu thấp, rất chuyên tâm, dường như gấp giấy là chuyện quan trọng nhất trên đời.

Âu Dương đem con hạc đã gấp xong đặt lên bàn, xoa xoa mặt Ái Ái, chỉ chỉ A Đan, cười phá lên: “em nghĩ A Đan là Archimedes sao? Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng cả trái đất…”

A Đan chửi thề một câu, giơ chân đá ghế, Âu Dương ôm lấy Ái Ái né đi, bàn tay nhỏ mang một đĩa phim võ hiệp và một sơ đồ mạch điện nhảy ra.

A Đan chỉ vào màn hình hét to: “Sỉ nhục sự trong sáng của tớ!”

Âu Dương khoa trương cười lớn: “Cậu nói vậy là sỉ nhục từ ‘trong sáng’ đấy”

Bàn tay nhỏ đứng lên quát: “Đừng làm loạn nữa, tất cả ngồi xuống cho tớ, toàn thể đẩy nhanh tốc độ!”

Chiều hôm đó, trong một buổi chiều có ánh nắng cuối đông ấm áp, một đám con trai và một cô nữ sinh vây kín trong chiếc bàn chất đầy sách vở, ba chân bốn cẳng ngồi gấp hạc giấy, có người gấp nhanh, có người gấp chậm, có người gấp đẹp, có người gấp xấu…

Ai bảo những nam sinh tuổi này không phải là những nam sinh đáng yêu nhất?

Trái đất vẫn cứ quay đều, buổi tối, đến lượt A Đan muốn khóc.

Trong bữa tiệc cuối năm có tiết mục tứ ca bài “Hi bá bá”, trong đó có một nam sinh năm nhất vắng mặt vì bị ốm, trong hậu trường mọi người cứ náo loạn cả lên.

A Đan ngồi trên chiếc ghế nhìn Âu dương đang ngồi trước đàn piano, anh ta cười rất nịnh nọt: “Người anh em âu dương, cậu lại ra tay nghĩa hiệp một lần nữa nhé!”

Âu Dương gõ gõ lên phím đàn, lắc đầu: “Không được, gương mặt này đã lão thành lắm rồi! chuyện này tớ không thể làm được.”

A Đan nhẹ nhàng không được liền bực bội quát to, trừng mắt: “Tớ nói cho cậu biết, cậu là chủ tịch đấy!”

Âu Dương rung rung chân: “Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi!” suy nghĩ một chút lại cười xấu xa, nhướn mày: “Chủ tịch cũng không thể bị bán rẻ được.”

Tô Ái Ái ngồi sau màn che sân khấu phụ trách việc ghi chép tại trường quay, vừa nghe thấy câu đó liền “phụt” cười một tiếng.

A Đan vò mái tóc ngắn cũn: “Thôi được rồi, cậu nói đi! Tớ biết rồi, lần nào cậu chịu lên biểu diễn cũng là kèm theo điều kiện gì đó, phải làm sao cậu mới lên sân khấu?”

Âu Dương chống cằm, cong ngón tay gõ lên mặt đàn, tạo thành tiếng “cộp cộp” đột nhiên ngừng lại rồi ngoắc ngoắc tay về phía Tô Ái Ái.

Anh ta bây giờ là hoàng đế! Tô Ái Ái buộc phải đứng dậy, chậm rãi đi về phía đó,

Ái Ái khom lưng xuống, Âu Dương ngẩng đầu, đưa tay kéo nhẹ vành tai Tô Ái Ái để cô cúi sát xuống rồi anh nói vào tai cô, nhỏ đến mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Ái Ái cô nương, chúng ta thương lượng một chút, lần trước hôn em, em đã nuốt cả một cái kẹo cao su khiến cho trong lòng người nào đó cảm thấy vô cùng áy náy, người nào đó vì không muốn khiến em trên con đường tình yêu dài rộng sau này lưu lại bóng ma tâm lý nên yêu cầu hôn tử tế lại lần nữa!” Không còn vẻ vênh váo tự đắc như khi nói chuyện với A Đan ban nãy, ngẩng mặt lên, trông anh lúc này thật giống một đứa trẻ đang lấy lòng người lớn, cười meo meo: “Nếu anh lên biểu diễn, em hôn anh một cái!”

A Đan nhìn Âu Dương, Âu Dương nhìn Ái Ái, trong đồng tử như chứa một chén thuốc ma mị, nháy mắt một cái, đầu độc trái tim người khác…

A Đan nịnh bợ Ái Ái: “Tiểu thư của anh, em gái tốt, mặc kệ cậu ta nói gì, em hãy bằng lòng thay anh trai nhé, anh trai gánh vác thay em!”

Tô Ái Ái ngốc nghếch gật đầu, đỏ mặt chạy đi.

À, bạn hỏi Âu Dương của chúng ta cuối cùng có lên biểu diễn không hả? Đương nhiên là có/

Bốn nam sinh, mặc áo T-shirt rộng thùng thình, quần jean xanh, cầm theo bốn cây chổi lau nhà lên sân khấu, vừa hát vừa nhảy, động khác rất khoa trương nhưng phù hợp đến mức không gì sánh được, đậm chất “Hi bá bá”

Dưới sân khấu thoắt cái chấn động!

Họ vừa hát: “Xách tôi lên cho tôi về nhà, ăn tôi là bạn sẽ ói ra!”  vừa quơ cây lau nhà lên, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm, gào lên vô cùng dữ dội, mọi người bên dưới cười ầm lên.

A Đan vỗ tay: “Đây đúng là lời nói xuất phát từ đáy lòng của Âu Dương!”

Ái Ái vừa cười vừa không quên nhắc Âu Dương: “Anh đã nói là sẽ gánh vác giúp em đấy nhé!”

Tô Ái Ái nhìn Âu Dương đang ra sức vừa hát vừa nhảy, cười gian, nếu A Đan đã nói như vậy thé thì nụ hôn kia nhất định là phải hôn A Đan rồi!

Sau đó, bài “Hi bá bá” đó không chỉ khiến Hoa nhi một đêm thành danh mà còn khiến tổ hợp nào đó của đại học S ngay lập tức trở nên nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người hỏi thăm: “Dạ tiệc hôm đó, nhảy Hi bá bá là những ai vậy?”

A Đan cười Âu Dương đã nổi danh, Âu Dương bực tức: “Nếu tớ thực sự đã nổi tiếng rồi thì hãy xếp hàng đi, tớ sẽ nhảy múa cho các cậu xem!”

Tô Ái Ái chỉ nhớ rằng bữa dạ tiệc tối hôm đó cô cười suốt từ đầu đến cuối.

Trong ký ức, chúng ta dường như đều trải qua những cuộc vui như vậy, một gian phòng nho nhỏ, chật kín người, trên màn che sân khấu có dòng chữ: “Dạ tiệc của trường ***”, người lên biểu diễn không phải là những người chuyên nghiệp nhưng lại rất chân thành, tiếng vỗ tay dưới sân khấu không cần thiết phải ghi âm lại từ trước, tiếng cười cũng là thực sự phát ra từ nội tâm.

Thực ra những cuộc vui như vậy không phải quá đặc biệt, so ra còn kém nhiều so với những chương trình trên TV, có đôi khi còn cần đến sự tập luyện trước của những người tham gia nhưng trong thời khắc tuổi thanh xuân đang yên lặng trôi tuột đi trên đầu ngón tay thì mới phát hiện ra rằng những màn biểu diễn thế này không có nhiều, những bữa tiệc như thế đã từng trải qua trong đời, và thực sự nó rất vui!

Bữa dạ tiệc kết thúc khá sớm, Ái Ái chạy về phòng kí túc, mùa đông, việc phiền toái nhất chính là gội đầu trong nhà vệ sinh của ký túc, con gái gội đầu không giống con trai chỉ cần vẩy vẩy nước là xong, mà phải dùng đến nước nóng, gội xong lại còn phải lau khô nữa.

Cuối năm, Tô Ái Ái vẫn còn gặp phải vận xui, vừa mới bật máy sấy thì đèn trong phòng đã lập tức tắt ngúm – đứt cầu dao rồi.

Tóc Ái Ái vẫn còn ướt nên không tiện đi xuống dưới, bình tĩnh từ trong ngăn kéo lấy ra vài đồng xu đưa cho Tiểu Mỹ, đã hơn một năm nay, tất cả các cô gái ở trong kí túc đều đã tập được cách phản ứng nhanh nhạy, đứt cầu dao cầu chì, chẳng có gì to tát cả, chỉ cần tìm đến cô quản lý kí túc, hai đồng rưỡi mua một cái mới, họ sẽ lập tức thay cho bạn.

Đường Đường đập đập quyển vở, căm giận nói: “Đúng là lợi nhuận kếch sù, cầu chì của cô ấy yếu hơn cả con nhện chết nữa.”

Lúc Tiểu Mỹ xuống dưới mua cầu chì mới, điện thoại của Ái Ái rung lên, hiện lên là một dãy số lạ, cô có chút khó hiểu nhưng vẫn nhận.

Vừa lau sơ tóc vừa “Alo” một tiếng.

Đầu kia nói “Ái Ái”, chỉ cần một tiếng gọi như thế, Tô Ái Ái đã nghĩ ra, thở dài, là Tô Dương.

Cậu thanh niên này đi từ mùa xuân tới bây giờ đã là vào đông, vỏn vẹn bốn mùa.

Ái Ái lắc lắc tóc vẩy ra những giọt nước bé ti, nhẹ nhàng hỏi: “Tô Dương, cậu khỏe không?” Cô vẫn rất để tâm nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Giọng nói của Tô Dương vẫn hoạt bát như trước: “Ừm, không tệ, dạo này tớ đang chuẩn bị trượt tuyết!”

Tóc bắt đầu lạnh, Ái Ái nhặt lấy một lọn tóc rồi lau lau, khẽ áp sát điện thoại vào tai, nghĩ ngợi, cô không biết nên nói gì nữa, với Tô Dương cô không thể nào cẩn thận lựa lời, chỉ có thể lắng nghe như nói chuyện với Phương Ca và cô cũng chẳng thể nào ba hoa không hề kiêng dè, rồi lại cười đến đỏ mặt như với Âu Dương được.

“Ái Ái, Ái Ái” Tô Dương gọi, Tô Ái Ái đột nhiên phát hiện tóc của mình đang khô dần, rất ngại ngùng, ngồi thẳng lên và nói: “Cuộc điện thoại này là xuyên đại dương đấy, phí rất đắt, đừng nói lâu quá!”

Tô Dương cười: “Ở đây không đắt lắm đâu!” Ái Ái cũng cười rồi lại không biết nói gì nữa, hai người đều vô cùng im lặng, rất lâu sau, Tô dương nói có chút ngập ngừng: “Ái ÁI, ở đây tớ quen một cô gái người Chiết Giang, tên là Tiểu Tuyết, tớ đã gửi ảnh cho cậu, cậu đã nhận được chưa?”

Tô Ái Ái cố gắng nhớ lại, mấy thnág trước hình như là cô có nhận được tấm ảnh như vậy nhưng lúc đó cô đang kiên quyết bắt Âu Dương bỏ thuốc, xem một lần rồi cũng không để tâm nữa, hình như đó là một cô gái có nụ cười nhẹ nhàng nhưng tỏa sáng rực rỡ.

Ái Ái dùng khăn tiếp tục lau tóc, lau đi lau lại, mới nhớ là phải nói gì đó: “Ờ, hình như có!”

Bên kia rất lâu không có tiếng động gì, dường như chỉ còn tiếng hít thở của chính bản thân cô, Ái Ái thắc mắc: “Alo” một tiếng, lúc đó giọng của Tô dương mới truyền đến, vốn dĩ là giọng nói ôn hòa và có chút trẻ con nhưng lúc này lại trở nên khô khốc, cậu ấy nói: “Ái Ái, trước đây tớ thích cậu, bây giờ Tiểu Tuyết lại thích tớ, khi trông thấy Tiểu Tuyết tớ lại nhớ đến cậu!” Hình như là hít vào một hơi, sau đó lời nói đột nhiên trở nên kiên định và quyết tuyệt: “Tớ sẽ khiến TIểu Tuyết hạnh phúc, rất rất hạnh phúc!”

“tách” một tiếng, giọt nước trên tóc cô rơi xuống mặt đất, tay Ái Ái khựng lại trên mái tóc, rất lâu sau cô mới mỉm cười, nói: “Ừm, vậy tốt rồi, tớ mong cậu được hạnh phúc, thật đấy, phải hạnh phúc nhé!” Câu nói cuối cùng là rất rất chân thành.

Tô dương nói: “Ái ÁI, tạm biệt!” Rồi cúp máy luôn.

Trong phòng điện đã sáng lên, Ái ÁI  giơ điện thoại lên, nhìn rồi lại nhìn, dường như cô đang xác định lại vừa rồi có phải là cậu ấy gọi đến thật không.

Đường Đường bật máy tính, liếc mắt nhìn Ái ÁI đang cứng đờ: “Sao thế?” di di chuột rồi lại như nhớ ra điều gì đó, nói: “Ái Ái, hình như dạ tiệc tối nay Phương Ca không lên biểu diễn à? Tớ nghe nói cậu ấy đã đi tới Đại học Hồng Kông tham gia giao lưu rồi!”

Tô Ái Ái quay đầu hỏi: “từ bao giờ?” Ngẫm kĩ lại, mấy tháng nay cô thực sự chưa gặp Phương Ca, vậy mà chính cô cũng không nhận ra. Đổi lại là Ái Ái khi 17 tuổi, tuyệt đối là không thể như vậy/

Đường Đường nhún vai: “Hình như là tháng trước!” Suy nghĩ một chút lại chạy tới đấm vào lưng Ái Ái: “Tớ vừa vào trường đã bảo cậu cho tớ xem ảnh chụp lớp cấp ba của cậu, vậy mà đến tận bây giờ cậu vẫn chưa cho tớ xem, Phương Ca hồi cấp ba như thế nào vậy?”

Tô Ái Ái thật là hết cách đối với cô nàng si tình này, với tay ra lấy chiếc thẻ cơm, lấy ra tấm ảnh chụp nhét ở bên dưới.

Kỳ thực, cô đã từng nghĩ rằng, tấm ảnh đó cô sẽ không bao giờ lôi ra nữa, cũng sẽ không để cho những người khác trông thấy, không bao giờ nhắc tới nữa… Cô đã từng nghĩ rất nhiều điều.

Đường Đường “A” lên một tiếng rồi cướp luôn tấm ảnh.

Ái Ái đứng dậy đi tới cửa sổ, thời tiết đã vào đông rồi, trên ô cửa kính đã đọng một tầng hơi nước của mưa.

Đường Đường tấm tắc chậc lưỡi: “Xem này, từ bé đã đẹp trai rồi!” Lại hỏi Ái Ái: “Không ngờ cậu lại có tấm ảnh chụp chung với Phương Ca trong cự ly gần thế này!”

Tô Ái Ái vươn tay ra, rồi nắm tay lại thật chặt, để bàn tay đang nắm đó ấn nhẹ lên tấm kính, lại vươn ngón trỏ ra, đầu ngón tay vẽ thành những hình tròn nho nhỏ. Cô mỉm cười đây là bức tranh chân bó mà Liệt Tình đã dạy cho cô!

Ái Ái không quay đầu, khẽ nói: “Ừm, bọn tớ là bạn thân mà!”

Cô giơ đầu ngón tay ra viết lên tấm kính, chữ đầu tiên là “Phương Ca”, nét mác cuối cùng mở ra rất rộng, rồi viết “Tô Dương”, viết “ÂU dương”, viết “Tô Ái Ái”

Trên tấm kính cửa sổ mờ ảo những dòng chữ đè loạn lên nhau,

Trước đây cô thích Phương Ca, Tô Dương thích cô.

Hiện tại cô thích Âu Dương, Tô Dương có Tiểu Tuyết.

Rèm mi khẽ động đậy, dần dần, nét chữ trên tấm kính mờ hẳn đi, cuối cùng là biến mất hoàn toàn, mỗi nét chữ đều đã biến thành vệt nước mưa, trắng xóa, mỗi cái tên đều như đang khóc…

Thời gian giống như một tấm kính, từ đầu đến cuối chỉ có thể là loang lổ.

Tô từng nói: “Tôi yêu anh như vậy!

Anh từng nói: “Tôi yêu em như vậy!”

Thế nhưng, những tình cảm này đều bị thời gian lặng lẽ xóa sạch.

Sau cùng khi sóng gió chôn vùi mọi thứ, chúng ta đều nói: “Thì ra, yêu một người cuối cùng sẽ dùng người khác để thay thế”!

Sau đó chúng ta còn nói rằng: “chúc anh/em hạnh phúc”

Điện thoại Ái Ái đúng lúc này lại rung lên, lúc bấm nút nhận thì giọng nói của Âu Dương truyền tới: “Ái ÁI, mau xuống dưới này, bọn anh ở dưới này chờ em!”

Cậu nam sinh này mỗi lần gọi “Ái Ái” thì giọng nói bất giác trở nên cao vút, làm cô không khỏi nhớ tới khóe môi cong cong của anh.

Tô Ái Ái nói: “Chờ một chút!” Rồi lập tức phi thẳng xuống dưới.

Tô Ái Ái vừa tới cửa đã sững sờ, trên cửa sắt lớn của khu nhà ký túc nữ sinh có một sợi dây, sợi dây đó kéo dài đến tận cành cây của cây tình nhân, trên sợi dây đó là một nghìn con hạc, màu gì cũng có, dưới ánh đèn lắc lư theo gió, thoắt cái không gian trở thành muôn màu rực rỡ.

A Đan ôm cô bạn gái năm nhất đứng bên cạnh, Anh bạn nhỏ nhảy như cào cào rồi lại chà sát hai tay vào nhau, khuôn mặt tròn xoe của bàn tay nhỏ đỏ lựng, trong tay cầm bật lửa, bên chân là một chiếc lọ tròn nhỏ màu hồng.

Âu Dương đi tới, cầm tay Tô Ái Ái, kéo cô đứng ở phía sau, dùng động tác ra hiệu, thàn bí cười cười: “Ha, bàn tay nhỏ muốn có một tiết mục tỏ tình độc nhất thế kỷ!”

Âu Dương mới nói xong, hai bàn tay của bàn tay nhỏ đã vòng lên miệng tạo tư thế như bắc loa, lớn tiếng gọi: “Hà Tâm Nghi, Hà Tâm Nghi phòng 401 khu số sáu, hà Tâm Nghi lớp 044 khoa kinh doanh trong nước!”

Bát chợt, sinh viên đang đi trên đường đều ngừng bước, dì quản lý cũng nhìn xung quanh, tất cả cửa sổ của khu số sáu đều bật mở, rồi vô số cái đầu ngó ra.

Ánh mắt bàn tay nhỏ sáng rực, cố chấp nhìn về phía một chiếc cửa sổ nào đó ở tầng bốn, cánh cửa sổ có rèm cửa hình hoa tung bay.

Bàn tay nhỏ cũng không để ý đến lời xì xào bàn tán của mọi người, cúi người xuống, bật lửa lên.

Tô Ái Ái bừng tỉnh: A, đó là ống pháo hoa!!!

Bàn tay nhỏ lùi lại vài bước, ống pháo hoa rát nhanh đã phun ra ánh sáng màu vàng kim, từng mảnh từng mảnh, càng lúc càng bay cao, đột nhiên “vèo” một tiếng, bay thẳng lên trời.

Tô Ái Ái sợ đến mức nhảy cả lên, rồi cô được Âu Dương kéo vào lòng.

Quay đầu liếc nhìn, pháo hoa đó tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy, màu bạc, màu vàng bắn lên, giống như có bông hoa màu bạc màu vàng nào đó nở xòe trên bầu trời.

Chuỗi nghìn con hạc kia cũng được chiếu sáng rực rỡ, khuôn mặt đỏ hồng của Bàn tay nhỏ cũng sáng lên.

Đột nhiên trên cầu thang có một nữ sinh đang chạy xuống, che miệng, tay run rẩy.

Bàn tay nhỏ tiến lên hai ba bước, ôm lấy nữ sinh kia!

Tô Ái Ái thấy hai mắt mình rưng rưng, không khỏi nói: “Ông trời của tôi ơi, đây là vở diễn chụp tượng gỗ sao? Như đang mơ vậy!!!”

Âu Dương vốn đang gối đầu lên mái tóc ẩm ướt của Tô Ái Ái, nghe thấy vậy anh liền cúi xuống cắn cắn vành tai cô: “Em cảm động vì cái này sao? Vậy được! Anh sẽ làm! Lần sau anh sẽ làm cho em!

Ái Ái giơ tay đánh Âu Dương: “Anh không có thành ý!”

Dưới pháo hoa, bên cạnh chuỗi hạc nghìn con rực rỡ, A Đan cúi đầu thì thàm với cô bạn gái nhỏ, Anh bạn nhỏ nhảy về phía trước nghịch lọ pháo hoa của Bàn tay nhỏ, Bàn tay nhỏ vững vàng nắm chặt tay của cô bạn gái mới nhậm chức, Âu Dương cúi đầu, cầm tay Ái Ái, đầu ngón tay vẽ vẽ lên lòng bàn tay cô: “Ái Ái cô nương, mùa đông là mùa của tình yêu đúng không?”

Tô Ái Ái dựa vào ngực Âu Dương, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng mình, những cái tên cô đã viết lên, từng nét từng nét hẳn là đã chảy hết thành nước rồi.

Đột nhiên, Anh bạn nhỏ làm mảnh pháo hoa cuối cùng vọt lên bầu trời, lớn tiếng hô “HAPPY NEW YEAR!”

Một năm mới đã đến như thế…

Liệt Tình, tớ vừa sợ lạnh lại vừa hay té ngã, mùa đông vẫn cô cùng đáng ghét vì nó quá lạnh! Ấy vậy mà tớ lại không thể chống đỡ được với hơi ấm từ bàn tay, hai trái tim kề nhau cùng đập, độ ấm cơ thể có thể truyền sang cho nhau… tất cả chúng đều thật ấm áp. Tớ vẫn một mình cúi đầu tập tễnh đi trên nền tuyết, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện, toàn thân đã được ánh nắng mặt trời rực rỡ bao phủ