Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 5: Câu lạc bộ là kẻ lừa tiền – P.2




Cả đời toàn tâm toàn ý để yêu thương một người, nếu như người đó cũng thích cô, đó chính là một điều may mắn vô cùng lớn. Nếu người đó không thích cô thì cả đời này cô cũng không yêu người khác nữa. Một tình cảm cực khổ như vậy, cả đời này chỉ nên có một lần là đủ. Chỉ một lần, như thế như thế, dùng tất cả tình cảm và sức lực của bản thân, dũng cảm quên mình đi tìm tình yêu…

Càng gần đến thời gian dạ tiệc bắt đầu, người trong hậu trường lại càng đông.

Trên đường có một nam sinh đưa một chai nước khoáng cho Tô Ái Ái, có nói vài câu, cụ thể cậu ta nói gì thì Tô Ái Ái cũng chẳng nhớ nữa.

Sau đó Phương Ca tới, anh mặc áo sơmi rất chỉnh tề, trên ngực áo còn có kí hiệu của nhãn hiệu thời trang nào đó được thêu rất tinh tế. Sau khi Phương Ca lên đại học có vẻ như nhân duyên cũng không tồi, đứng đó nghiêng đầu nghe người trong khoa anh nói chuyện phiếm, lúc người trong khoa biên đạo đi lên kí tên, anh nhìn thấy Ái Ái bèn cười rất vui vẻ, nhận lấy cây bút trong tay Ái Ái, cẩn thận viết xuống hai chữ Phương Ca, tay hơi cong, kết thúc bằng một nét mác ấn mạnh tay. Trái tim Ái Ái nhảy lên, những chữ này với cô mà nói đã quá quen thuộc rồi.

Phương Ca kí tên xong cũng không đi ngay, anh còn đưa bút cho Ái Ái, xoa xoa đầu Ái Ái, vô cùng thân thiết: “Thạch đầu nói cậu đã tham gia vào câu lạc bộ văn nghệ, lúc đầu tớ còn không tin, không ngờ lại đúng là như thế!” (Thạch đầu  -Thạch Liệt Tình: bạn chung của hai người)  Trong đôi mắt to của anh tràn đầy ý cười vui vẻ.

Tâm trạng Tô Ái Ái không tốt lắm, nói: “Đồ nhiều chuyện“ Tìm không được lời nào bèn thuận miệng nói luôn: “Được rồi, cậu biểu diễn tiết mục violon sao? Là bài gì vậy? Chuẩn bị xong chưa?”

Phương Ca chỉnh lại cổ áo, làm lộ ra dây của chiếc tai nghe màu trắng, lúc cười giống như tia nắng ôn hòa, định nói gì đó thì lại có tiếng người gọi: “Phương Ca, chuẩn bị đi!”

Tô Ái Ái nhanh nhẹn nói: “Cậu mau đi đi, cố gắng lên!”

Phương Ca gật đầu, đi vào bên trong.

Sau đó lại có người tới kí tên, Tô Ái Ái lặng lẽ nghển cổ lên, xuyên quan tấm mành, thấy bóng dáng bận rộn của Phương Ca, Phương Ca đang nói gì đó với người ta; nụ cười nhàn nhạt của Phương Ca; Phương Ca ngồi trên hòm đạo cụ, đeo tai nghe, nhắm mắt lại dựa vào tường…

Giống như rất nhiều ngày vừa ngọt ngào vừa gian nan thời cấp ba, Tô Ái Ái không thể nào điều khiển hai mắt mình không dõi theo Phương Ca nữa. Trang phục trong hậu trường bày hết xuống đất, người ta cứ mặc tới mặc lui, chàng thanh niên cô yêu thích nhất kia, đeo tai nghe, dựa vào một góc tường, ánh đèn trên đầu anh náo loạn như bóng ma, cho dù Tô Ái Ái bị cận thị cô vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh, đôi lông mi thật dài như đôi cánh chim khép hờ, đôi môi hồng nhuận… Tất cả những điều đó đều khiến cô cảm thấy không có gì đẹp hơn chúng nữa.

“Làm gì thế?” A Đan đập nhẹ vào vai Tô Ái Ái, cái người tên Âu Dương kia vẫn ở bên cạnh, tựa vào cột nhà, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Ái Ái, Tô Ái Ái luôn cảm thấy trong mắt anh ta có chút đùa cợt nhẹ nhàng, hoặc là, người này dù cười hay không cười, lúc nào ánh mắt anh ta cũng ngả ngớn như thế.

Anh ta quay đầu vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt Tô Ái Ái, không lảng tránh cũng không tức giận, đôi môi mỏng lại cong lên, tạo nên một nụ cười mỉm. Tô Ái Ái nhớ tới hiểu lầm lúc trước bèn cảm thấy không vui vẻ gì, cho nên cô quay đi nhìn sang hướng khác.

Đan Dương hỏi: “Mọi người trong tiết mục liên khúc đến chưa?”

Tô Ái Ái nhìn xuống danh sách: “Còn thiếu một nam sinh nữa.”

Đan Dương mắng: “Fuck, tên nhóc này không biết lại rúc vào chỗ nào rồi?” Anh ta chửi rất tục, Tô Ái Ái lại chẳng biết tiếp lời thế nào bèn coi như không nghe thấy gì.

Đan Dương chớp mắt, thoát cái đã ra quàng tay lên cổ Âu Dương Diệp Bách, cười với vẻ cực kì nịnh nọt: “Người anh em à, không xong rồi, cậu lên nhé.”

Âu Dương quẳng cái tay của anh ta xuống, trong mắt đầy ý cười nhưng ngoài miệng thì nói: “Biến đi!” Nhấc chân đi luôn.

Đan Dương đi theo sau, vô cùng mất hình tượng, tiếng nóng vọng vào tai Tô Ái Ái: “Dù sao năm ngoái cậu cũng lên rồi mà, cậu là chủ tịch đó!”

Có lẽ hai người đó là bạn bè (kiểu bạn bè vô cùng thân thiết ấy), quan hệ rất tốt, vừa đi vừa cãi nhau.

Ở đại học, người dễ dàng nổi tiếng nhất đều không phải là vì thành tích học tập tốt mà phải là người cực kì giỏi về lĩnh vực nào đó. Đi ở trên đường, chẳng ai nói chuyện họ kiểm tra được bao nhiêu điểm hay được giải thưởng nào cả mà điều được nói nhiều nhất chính là người đó ở trong dạ tiệc hát bài gì, nhảy bài gì?

Phương Ca tất nhiên chính là ví dụ kinh điển nhất của năm nay rồi, kỳ thực Tô Ái Ái khi nhìn thấy anh có tên trong danh sách lên sân khấu biểu diễn thì đã biết anh nhất định sẽ trở thành một ngôi sao rồi.

Anh vừa đàn vừa hát, không lâu sau đã lên biểu diễn, trong hậu trường có một nữ sinh hỏi: “Nè, nam sinh đó ở khoa nào vậy? Chưa từng nhìn thấy bao giờ!”

Tô Ái Ái bận rộn với công việc của mình, lúc đầu vốn tưởng là sẽ được xuống dưới khán đài nhưng cô quyết định đứng ở hậu trường nhìn lên sân khấu, như vậy cô có thể chờ đến lúc Phương Ca bước xuống, cười với anh.

Cô nhẹ nhàng kéo bức mành trang trí sân khấu, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Phương Ca, bóng dáng độc lập đứng trên sân khấu, đột nhiên cô nhớ đến mùa đông năm đó, cậu thanh niên này lần đầu tiên đứng trước mặt cô đàn cho cô nghe khúc “Ảo mộng”, kỉ niệm đó khiến sau này mỗi khi cô nghe Phương Ca kéo đàn trong lòng luôn bất giác cảm thấy ấm áp.

Tô Ái Ái lại kéo tấm mành lên lần nữa, tim cô đập mạnh rồi ngừng lại, thanh mai của Phương Ca – Tống Tiểu Kiều cũng ngồi ở hàng ghế phía trước, trong tay cầm một bó hoa lớn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên với vẻ vô cùng chăm chú thưởng thức, ánh hào quang lóe sáng trong mắt vô tình đâm thẳng vào ngực Tô Ái Ái.

Sau đó, Phương Ca nói tiếng cảm ơn. Sau đó nữa, Tống Tiểu Kiều chạy lên sân khấu tặng hoa, trong tiếng vỗ tay, nhét bó hoa vào tay Phương Ca, rồi sau đó nữa nữa, hình như … là ôm nhau. Đôi chân Tô Ái Ái cứng đờ, lưng cũng cứng đờ, yên lặng rời khỏi hậu trường.

Tô Ái Ái vốn định đi về nhưng cô lại xuống ngồi cùng với mấy cô bạn trong kí túc của mình, Tôn Tiểu Mỹ thì đã về kí túc gọi điện  thoại cho bạn trai rồi, Đường Đường cứ một mực lôi Tô Ái Ái ngồi xuống.

Tiếp theo là tiểu phẩm, nhảy clacket, đóng kịch, biểu diễn thời trang… Tô Ái Ái chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức cũng chẳng ấn tượng gì nhiều, sau đó là tới tiết mục liên khúc, hầu hết người biểu diễn trong tiết mục đó đều thuộc câu lạc bộ văn nghệ, sau đó, Âu Dương là người cuối cùng bước ra ngoài sân khấu, Tô Ái Ái nghĩ đến việc anh ta cuối cùng vẫn là phải đầu hàng trước sự hành hạ của Đan Dương.

Lúc anh ta bước lên sân khấu, Đường Đường rất kích động, liều mạng kéo tay áo Tô Ái Ái: “Anh ấy, chính là anh ấy, tớ nhớ ra rồi, Âu Dương, chờ đã… anh ấy là chủ tịch của các cậu!”

Tô Ái Ái rất muốn khóc, đáng lẽ cô nên vừa khóc vừa bóp chết Đường Đường, lúc này cô nàng mới nói cho cô biết, thực sự quá muộn rồi!

Nhạc nổi lên, những nốt nhạc đầu tiên khá thấp, là bài “Tôi muốn tôi là biển cả” của Hoàng Lỗi, câu đầu tiên là: trái tim êm dịu như cát, bay lượn theo gió. Cát bay không phải buồn mà cũng không phải vui, đi rồi vẫn muốn quay lại.

Lúc Âu Dương Diệp Bách hát lên câu hát đầu tiên đó, Tô Ái Ái lập tức hóa đá.

Giọng hát của anh ta không cao, trong tang thương còn có một chút êm dịu, đồng tử dưới ánh đèn trông giống như đôi mắt của một đứa trẻ vừa chấp nhất vừa xót xa. Anh ta lúc này và con người tùy tiện khi nói chuyện với Tô Ái Ái ban nãy chẳng giống nhau chút nào, rõ ràng là không phải một người.

Tô Ái Ái không phải đồ ngốc, chỉ là không muốn đem tất cả mọi chuyện ra suy xét, nhạy cảm lắm.

Ví như Tô Ái Ái vẫn luôn nghĩ một người thích đeo tai nghe nhất định là người sợ cô đơn. Mỗi lần cô gặp Phương Ca đeo tai nghe đi trong sân trường cô đều cảm thấy thương xót. Một người thích náo nhiệt như cô, mắt đảo đi đảo lại vẫn cảm thấy là nhìn không đủ, làm sao có thể đeo tai nghe để ngăn cách bản thân với âm thanh tự nhiên của thế giới được cơ chứ?

Người vừa đi vừa thích đeo tai nghe, nhất định anh ta là một người sợ cô đơn, nhưng lại không muốn để cho người khác biết anh ta là một người rất cô đơn.

Lại ví như người đang ở trên sân khấu lúc này – Âu Dương, Tô Ái Ái mới vừa nghe được vài điều từ trong miệng người khác, cảm thấy con người này nhất định còn lợi hại hơn cả nước lũ và thú dữ, lúc gặp rồi ấn tượng cũng không tốt hơn chút nào, nhưng vừa nghe anh ta hát lên cô lại nghĩ người nam sinh này nhất định có một trái tim nhu hòa hơn bất cứ người nào.

Tên Âu Dương này khi hát dường như không thể đứng im một chỗ được, một tay cầm micro, một tay đút túi, đứng ở đó, lúc hát đến mơ màng thì cơ thể khẽ chuyển động, dáng vóc anh ta cao hơn Phương Ca rất nhiều, dù là đi lại hay đứng yên trên sân khấu đều rất có khí chất. Áo sơmi bằng chất vải tinh tế, tay áo xắn cao, màu lam nhạt, cách xắn tay áo của anh ta cũng rất vuông vức đẹp đẽ, làm lộ ra cổ tay mảnh khảnh, cầm micro, cổ tay hơi cong. Ánh đèn trên sân khấu dường như bất cứ lúc nào cũng chiếu thẳng vào anh ta, cái bóng đen đằng sau lưng mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Anh ta hơi ngẩng mặt lên, khoan thai cất tiếng hát,

Lúc hát đến “Có ai cô đơn mà không mong chờ một giấc mộng có bạn bè, gắn bó nương tựa, thông hiểu nhau, yêu đến vừa đẹp vừa ấm áp…”

Chữ “ấm áp” kia lúc bật ra khỏi miệng anh ta mang theo âm điệu mơ hồ, thâm thúy. Một ước mơ như vậy, bỗng chốc khiến trái tim người nghe rung động.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng dưới ánh đèn nhè nhẹ khắc sâu vào tâm hồn mọi người, giống như một hạt sương sớm còn đọng lại trên lá sen, “Đùng” một tiếng, làm rung động trái tim của bao người.

Trước đây Tô Ái Ái chẳng bao giờ chuyên tâm nghe người ta hát, kể cả là trong tiếng hát Phương Ca hay Hạo Tử đều vẫn mang theo âm điệu trẻ con. Người đang đứng trên sân khấu kia chắc chắn là cao thủ tình trường, ngay cả âm điệu khi hát hò cũng kéo người ta vào trong tâm sự của anh ta, khiến người ta bất giác mà yêu thích một chàng trai như vậy,haiz, rõ ràng là anh ta bị kéo lên sân khấu cơ mà.

Tôi muốn tôi là biển cả

Biển thanh bình.

Không phải ai cũng biết

Tâm trí bị lay động

Một hòn đá nhỏ

Đều có thể khiến tôi trào dâng

Âm thanh cuối cùng của anh ta mang theo tình cảm dào dạt của nam sinh năm cuối đại học, quả thực đã khiến cho tiếng vỗ tay của toàn trường cũng rất “trào dâng”.

Đường Đường vừa vỗ tay vừa nói: “Bây giờ đúng là kỷ nguyên của yêu nghiệt hoành hành.”

Sau khi dạ tiệc kết thúc, có người vui vẻ, có người muốn nói chuyện yêu đương.

A  Đan phải lòng Lão Tiền – bạn trong kí túc của Tô Ái Ái, hỏi ý kiến Tô Ái Ái, hai người đó cũng rất xứng đôi, tên con trai tên A Đan này, không phải loại người qua loa tắc trách, đi tìm Tô Ái Ái nói thẳng: “Tôi đoán người ngồi bên cạnh cậu trong kí túc của các cậu hôm đó chắc chắn là cậu ấy, tôi muốn theo đuổi cậu ấy, cậu ấy có bạn trai không?”

Không vòng vo, chẳng lẽ đây là cách tỏ tình của nam sinh đại học sao? Câu nói đó khiến Tô Ái Ái nghiêm túc hẳn lên, nói: “Tôi không biết, tôi phải về hỏi mới biết được.”

A Đan gật đầu nói: “Cảm ơn, sau này tôi nhất định mời cậu một bữa!” Khoát khoát tay rồi đi luôn

Phương thức này, vừa làm Tô Ái Ái hoảng sợ vừa làm cô sửng sốt.

Tô Ái Ái bên này cũng nhận được một bó hoa anh đào nho nhỏ, thì ra là của nam sinh cùng lớp với các cô lần trước trong lúc cô làm việc đã đưa cô một chai nước khoáng. Nam sinh đó kéo toàn bộ các bạn trong kí túc xá của mình ra, lúc đến lớp còn đặc biệt ôm sách ngồi ngay sau Tô Ái Ái, đả thông tư tưởng rồi đuổi tất cả bạn kí túc xá của Tô Ái Ái ra chỗ khác, cuối cùng cậu ta hỏi: “Tô Ái Ái, cậu thích cái gì?”

Lúc này Tô Ái Ái cực kì ghét câu hỏi này, nhưng vẫn khách sáo nói: “Không có gì đặc biệt, thường hay ngồi trong kí túc xá.”

Nam sinh đó nói: “Ở trong kí túc xá chán chết được, này, cậu có thích đi công viên Lam Điểu không?”

Tô Ái Ái không biết cậu ta định làm gì, cho nên cô cũng chẳng trả lời.

Đối phương rất nhiệt tình, vẫn tiếp tục nói: “Tớ rất thích đi đến đó, có thể trượt patin, hay là chơi bập bênh, nè, cậu có thích chơi bập bênh không? Lần sau cùng đi nhé.”

Tô Ái Ái không dám nhìn vào gương mặt dào dạt nhiệt tình của cậu ta, nghĩ đến cảnh tượng một người lớn như vậy mà chơi bập bênh, mồ hôi lạnh ào ạt đổ ra, oán hận cúi đầu xuống, liếc nhìn Tôn Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh đang cố nén cười, môi mím chặt, tức giận đến mức cầm bút vẽ một cái mặt quỷ xấu xí lên vở Tôn Tiểu Mỹ!

Bái lạy món quà của lịch sử, đặt cho nam sinh này một biệt danh rất hợp – Cầu bập bênh!

Buổi tối sau khi tắt đèn, phòng 513 bắt đầu  thói quen trò chuyện đêm khuya.

Tô Ái Ái nghĩ tới nhiệm vụ Đan Dương giao cho mình, hỏi xem tình trạng bạn trai của Lão Tiền thế nào rồi.

Lão Tiền trả lời rất nhanh: “Chia tay lâu rồi!”

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, hỏi: “Cậu cảm thấy A Đan thế nào?”

Lão Tiền nói: “A Đan nào?”

Đường Đường lâu lắm rồi mới gặp một người mù thông tin như vậy, không chịu nổi, nói hộ cô: “Là người trong câu lạc bộ văn nghệ của Ái Ái, năm thứ hai, lần trước tới dạ tiệc tớ đã chỉ cho cậu rồi…”

Giải thích bằng một câu như vậy, Lão Tiền trở mình một cái, nói “Ờ, tớ biết rồi, anh ta là người thành phố này, hoàn cảnh gia đình khá tốt, sao vậy?”

Tô Ái Ái nói: “Anh ta muốn theo đuổi cậu.”

Một lúc sau, giọng nói của Lõa Tiền truyền đến trong bóng đêm: “Được!”

Đường Đường ngồi lên, quát: “Cậu làm con gái kiểu gì thế? Sao đồng ý dễ dàng vậy?”

Lão Tiền ngáp một cái, nói: “Dù sao tớ cũng không có bạn trai, anh ta lại không tồi, con gái dù sao cũng cần phải yêu đương, đúng không?”

Tôn Tiểu Mỹ nói: “Nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu mới chia tay không bao lâu!”

Lão Tiền miễn cưỡng nói: “Tiểu Mỹ, tớ không phải là cậu, một cô gái làm sao có thể cả đời chỉ thích một người đàn ông chứ?”

Bạn trai thanh mai trúc mã của Tôn Tiểu Mỹ đang học ở Bắc Kinh, hai người vẫn duy trì tình yêu xa đó, khi cô nói ra điều đó, tất cả mọi người trong kí túc đều “woa” lên một tiếng.

Tôn Tiểu Mỹ không cho phép người khác xỉ nhục tình cảm của mình, dù tính tình có tốt thì cũng hơi tức giận, nói: “Tớ làm sao chứ? Tớ cảm thấy như vậy rất tốt!”

Tính cách của hai người này vẫn luôn thuộc dạng “trống đánh xuôi kèn thổi ngược”, thấy tình cảnh sắp như Hỏa tinh đâm vào trái đất, Tô Ái Ái nói: “Thôi, được rồi, ngủ đi nào!”

Trong kí túc xá yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ. Tô Ái Ái trùm chăn lên kín đầu, rồi lại tung chăn ra, nhỏ giọng nói: “Thực ra, tớ muốn cả đời này mình chỉ thích một người con trai, đó là một chuyện tốt, rất rất tốt!”

Cả đời toàn tâm toàn ý để yêu thương một người, nếu như người đó cũng thích cô, đó chính là một điều may mắn vô cùng lớn. Nếu người đó không thích cô thì cả đời này cô cũng không yêu người khác nữa. Một tình cảm cực khổ như vậy, cả đời này chỉ nên có một lần là đủ. Chỉ một lần, như thế như thế, dùng tất cả tình cảm và sức lực của bản thân, dũng cảm quên mình đi tìm tình yêu…

Cô nói như vậy, âm lượng không lớn nhưng rất nghiêm túc, tựa như đang nói cho chính mình nghe.

Trong kí túc xá rất lâu không có ai nói gì, tiếng trút giận cũng không còn nữa, Đường Đường đột nhiên xoay người, ván giường kêu lên “kèn kẹt” một tiếng, cô nàng lớn tiếng nói: “A, tôi muốn yêu đương!”

Thoắt cái, tất cả mọi người trong phòng cười ồ lên một tiếng.

Liệt Tình, con người vì sao lại cần có tình yêu? Vì sao muốn được yêu thương lại phải đi tìm tình yêu? Bởi vì những người xung quanh đều đang có tình yêu của mình sao? Hay là bởi vì bản thân quá cô đơn? Nhưng hai người cô đơn ở bên nhau thực sự có thể trở thành không cô đơn nữa sao?