Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu

Chương 3-1




Thi giữa kỳ sắp tới, lại là không nên luyện tập buổi sáng.

Hôm nay hiếm khi Thang Hằng tỉnh táo đi vào trường, rồi vào lớp. Cậu treo túi sách, ngồi xuống, một tay chống cằm, không nhúc nhích, nhìn giống như đang ngẩn người.

Khi cậu ngồi yên khoảng năm phút thì Ô Tiểu Mạn cũng đi vào phòng học.

Cậu vẫn giữ một tay đỡ cằm, ánh mắt Thang Hằng lại nhìn phía trước, nhìn vào đôi mắt cô khiến Ô tiểu Mạn kinh ngạc trong lòng.

Hiếm khi sáng sớm mà cậu ta không ngủ.

Cô giống như thường ngày đến chỗ ngồi của mình.

“Chào buổi sáng.”

“À? Chào buổi sáng.” Đột nhiên tiếng chào hỏi vang lên khiến cậu ngẩn ra, nhưng cậu lập tức phản ứng trả lời.

“Ngày hôm qua ngủ khá sớm sao?”

“Không sai biệt lắm.”

“Ừ.”

Bọn họ đang tiến hành cuộc đối thoại trước nay chưa từng có.

Ô Tiểu Mạn treo túi sách của mình bên cạnh bàn, ngồi lên ghế.

“Hôm nay không mặc áo khoác sao?”

Lông mày đen hơi nhếch, vẻ mặt cô lộ vài phần quái dị, quay đầu nhìn cậu một cái: “Ừ.”

“Sặc, sao thế?”

“Hôm nay cậu rất tỉnh táo.” Hơn nữa, thoạt nhìn rất muốn nói chuyện, nhất định bởi vì hai người bạn thân của cậu ta còn chưa tới trường, cậu không tìm được người trò chuyện, nếu không cô không nghĩ ra lý do cậu tìm cô nói chuyện: “Bài tập số học đã làm chưa?”

“Còn chưa.”

Trong nháy mắt cô nhìn qua. Rõ ràng giờ tan học hôm qua đã thông báo.

“Mượn đáp án thì sao?” Cậu vừa nói vừa vươn tay về phía cô, bộ dạng rất đương nhiên, giống như cô đang thiếu nợ cậu.

Ô Tiểu Mạn ngoài cười trong không cười, giật nhẹ khóe môi, vẫn rút bài tập trong túi sách đưa cho cậu: “Chép nhanh.”

“Thanks.” Vẻ mặt cậu như không, vung tay lên nói lời cảm ơn.

Cô cảm giác chắc là cậu còn chưa tỉnh táo, nhưng mà lúc này mới bình thường. Sau khi đưa bài tập, cô sẽ không để ý tới cậu, quay đầu vội vàng làm chuyện của mình.

Nhạc Vô Mỹ tới trường rồi, cô chạy tới bên cạnh chỗ ngồi của Ô Tiểu Mạn nói chuyện phiếm. Các cô vẫn luôn ngồi cách chỗ xa một chút, nhưng từ khi Ô Tiểu Mạn nói cô và Thang Hằng giải hòa thì không có gì cố kỵ. Nhạc Vô Mỹ mang theo chiến lợi phẩm mới của cô đến chia sẻ với bạn tốt.

Thang Hằng vùi đầu chép đáp án, nghe hai người phía trước rủ rỉ rù rì, tất cả đều về đồ ăn, nghe nhiều tới nỗi cậu muốn buồn nôn, hầu như tất cả đều là đồ ngọt. Cậu nghĩ thầm, hai người này thật sự quá khoa trương, đã béo như vậy còn không tiết chế với việc ăn uống.

“Trước kia mình đã nói với cậu, dì nhỏ mình tới nước Pháp, hôm nay dì ấy trở về nhà ông bà ngoại mình, mang rất nhiều đồ ăn ngon! Ông bà ngoại mình không thích ăn đồ ngọt, những đồ này lại không thể để quá lâu, mẹ mình liền mang theo một đống trở về, vô cùng hạnh phúc!” Nhạc Vô Mỹ lấy trong túi sách một hộp bánh ngọt đóng gói tinh xảo, có chocolate, macaron và miếng Galette nhỏ đáng yêu.

“Oa!” Vẻ ngoài của bánh ngọt thật sự rất đẹp, Ô Tiểu Mạn phát ra tiếng đè nén kinh hô.

Cả hai cô giống như trộm, đặt đồ ăn lên bắp đùi trao đổi qua lại. Thang Hằng không nhịn được, phân tâm ngước mắt nhìn phía trước, muốn nhìn xem cái quái gì có thể làm cho cô gái mặt lạnh kia phát ra lời tán thưởng.

Ngoại trừ hộp bánh đóng gói tinh xảo, cậu còn nhìn thấy hai đôi chân không mảnh mai.

Nhưng đó không phải trọng điểm, cậu nhanh chóng bỏ qua những gì trong đầu mình nghĩ. Món ăn tinh xảo trước mắt giúp cậu một lần nữa xác nhận, cậu thật sự không có biện pháp lý giải vì sao nữ sinh lại thích bánh ngọt. Mỗi lần thu được những món đủ màu sắc kia, vẻ ngoài thì đẹp nhưng ăn vào miệng lại ngán muốn chết, mỗi lần như vậy cậu đều trực tiếp đưa cho người khác.

“Đó là cái gì?” Vẻ mặt cậu không thú vị, bút trên tay chỉ vào hộp trên đùi Ô Tiểu Mạn, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Bánh bơ đào mật ong.” Đột nhiên cậu hỏi làm cho hai nữ sinh đồng thời quay đầu lại nhìn, chủ nhân món ăn Nhạc Vô Mỹ vui vẻ giới thiệu với cậu: “Đây là lớp vỏ của bánh, ở giữa kẹp bơ tươi tiêu chuẩn, còn có....”

Cậu nghe không hiểu những thứ đó, với giải thích của cậu, món đồ này chính là bánh bích quy ngọt chết người là được rồi.

“Chia cho tôi một miếng được không?” Mặc dù không có hứng thú với đồ ngọt nhưng cậu vẫn không ngăn được tò mò.”

“Được rồi! Cái này phải ăn nhanh, nếu không mai ngày kia sẽ bị hỏng.” Nhạc Vô Mỹ vui vẻ chia sẻ cho cậu.Bánh Galette trên đùi Ô Tiểu Mạn thì do cô đưa cho cậu.

Thang Hằng tùy tiện cầm một miếng, nhét một miếng bánh vào miệng, nhai nhai. Vị bơ xốp giòn giòn, mùi vị không tệ như tưởng tượng, mặc dù cậu vẫn cảm thấy có chút ngọt nhưng không phải không thể ăn.

“Cũng không tệ lắm, một hộp khoảng bao nhiêu tiền?”

“Mình cũng không biết nữa.” Vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ vô cùng buồn rầu. Đây là bánh mà dì mang từ Pháp về, mới có thể tính là bánh ngọt nhập khẩu. “Một miếng của cậu có lẽ là 100 đồng?” Cô đánh giá.

Thang Hằng suýt nữa phun miếng bánh chưa nuốt trong miệng ra.

“Cậu có bệnh à! Nếu là 100 đồng thì tôi tình nguyện ăn mì thịt bò!” Còn có thể ăn thêm đồ ăn khác!

Nhạc Vô Mỹ không hiểu sao lại bị cậu rống lên như vậy, vẻ mặt hoảng sợ. Ô Tiểu Mạn thì không khách khí vỗ lên bàn tay đang cầm bút chỉ loạn của cậu.

“Ai bảo cậu ăn đâu!” Cô trừng mắt nhìn cậu một cái. “Làm bài của cậu đi.”

Cô ý bảo Nhạc Vô Mỹ quay đầu, quyết định không để ý tới cậu. Thang Hằng bị cô mắng thì kinh ngạc, nhìn vào mu bàn tay vừa bị đánh của mình.

“Này!” Cậu làm theo trực giác, lấy đuôi bút chọc vào cô.

Ô Tiểu Mạn quay đầu, nhíu mày nhìn cậu.

“Tức giận à?”

“Đối với cậu?”

“Bằng không thì sao?”

“Cậu dựa vào cái gì nói vậy?” Giọng của cô có nhiều phần khó hiểu.

Vừa rồi cô chỉ trực tiếp biểu đạt bất mãn với hành động của cậu, còn cách tức giận xa vạn dặm.

Cậu phát hiện thái độ của cô không phải giả, vào lúc này, rốt cuộc cậu chính thức, hoàn toàn bị đánh bại triệt để!

Một ngón tay Thang Hằng lay lay trước mặt cô, giống như muốn chỉ về phía cô nhưng lại không dám chỉ: “Ừ... không có việc gì!” Cuối cùng tay cậu nắm thành quyền, đặt trên bài thi.

Tình huống trước mắt đã xác nhận lời nói hôm qua của cô không phải là bịa chuyện, cho dù một đứa nhỏ không lễ phép nào đó sẽ làm cô dâng cảm xúc trong nháy mắt, nhưng cũng không khiến cô trở nên ngây thơ hờn dỗi với tiểu quỷ. Cô sẽ rời đi hoặc quay đầu, sau đó quên mất cậu.

Mà cậu chính là tên tiểu quỷ kia.

Mẹ nó!

“A Hằng, bài tập của cậu chưa xong sao?” Nghê An Bân tới lớp, lắc lắc cậu.

“Làm xong rồi thic út đi!” Một cảm xúc hờn dỗi dâng lên trong lòng, lại có người chủ động đụng vào họng súng, cậu ai oán liếc mắt nhìn bạn tốt, buồn bực tiếp tục làm bài.

Mà cái người ngồi trước cậu, từ khi cho cậu cái nhìn khó hiểu thì quay đầu đi. Cậu còn chưa trả lời câu hỏi thì cô đã coi như cậu không tồn tại.

“Các cậu cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”

Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp nghe vậy thì quăng cho Thang Hằng ánh mắt hoang mang.

“Cậu uống nhầm thuốc à?”

“Chậc, mỗi lần nói chuyện với Ô Tiểu Mạn, cậu ta đều cho mình cảm giác mình rất ngây thơ.”

Tiết thể dục, sau khi điểm danh thầy giáo cho học sinh hoạt động gần sân bóng rổ, ba người bọn họ mỗi ngày đều ở chung với bóng rổ, tiết thể dục lại thoải mái chơi đùa luyện tập, tạm thời không gia nhập lúc bạn học tập luyện.

Nghê An Bân có hứng thú nhướng nhướng mày: “Đã bảo cậu giữ miệng mà không nghe.”

“Mình không như vậy sao?” Cậu lập tức tự bảo vệ trong sạch.

“Khó chịu thì đừng nói chuyện với cậu ấy.” Chúc Bách Diệp đưa ra đề nghị vừa đơn giản vừa dứt khoát.

“Tiểu Tam à, A Hằng không có chịu, cậu ấy sảng khoái lắm.” Tiểu Tam là tên của Chúc Bách Diệp trong đội bóng rổ.

“Cái rắm!”

“Không thừa nhận sao? Nếu không thì giờ mình đi nói cho lớp trưởng biết trước kia cậu dùng từ gì để hình dung cậu ấy?”

“Cậu dám nói thì thử một chút.” Cậu nhíu mày, thái độ uy hiếp khá rõ ràng

“Ngày nào đó cậu đắc tội mình thì mình sẽ thử.” Nghê An Bân ngứa da cười, đối phương liếc mắt lườm cậu.

“Suỵt.” Thang Hằng không cãi nữa, nhìn như lơ đễnh. “Đừng loạn, bây giờ mình đang ngồi sau cậu ta, ngồi phải tốt, mình cũng không muốn trở lại như trước kia.”

“Vậy mới nói các cậu ở chung không sai.” Nghê An Bân không quên chứng thực dự đoán trước kia của mình.

“Tùy tiện đi, trả lời vấn đề của mình!”

“Cậu ngây thơ?” Chúc Bách Diệp nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, lông mi chớp chớp, dường như đang tự hỏi: “Khá ổn.”

Hai chữ ‘khá ổn’ không thể cho Thang Hằng an ủi. “Cái gì gọi là khá ổn?” Mẹ nó, cậu cực kỳ để ý!

“Không đâu, bây giờ cậu còn là đội trưởng đấy.” Nghê An Bân nói: “Toàn đội chúng ta đều nhờ vào cậu, Cậu ngây thơ thì nguy rồi.”

Sau kỳ thi giữa kỳ, chức đội trưởng đội bóng rổ chính thức giao cho A Hằng, cậu đã nhận chức được một thời gian, đồng thời cần phải đối phó với đàn anh đàn em, chỉnh lý đội bóng, liên hệ chuyện với người ngoài đội, xử lý một đống chuyện lớn nhỏ. Đến nay biểu hiện của cậu vẫn biết tròn biết méo, nhóm đàn anh cũng rất coi trọng cậu.

Thân là bạn bè, bọn họ biết rõ A Hằng có sức quyến rũ đứng đầu. Tiểu Tam không thích giao tiếp với mọi người, cậu thì khuôn mặt tươi cười luôn hiện trên mặt, mọi chuyện đều có thể thương lượng, bọn họ đều không có sức quyến rũ giống như liếc một cái có thể khiến người ta có ý niệm đi theo trong đầu.

Khách quan mà nói, A Hằng trực tiếp, thẳng thắn, từ nhỏ tới lớn đã quen được chú ý, quen có ánh mắt của mọi người cũng sẽ không bị ảnh hưởng hoặc thay đổi suy nghĩ của mình, ngược lại người tiếp xúc với cậu ấy rất dễ bị cậu ấy ảnh hưởng, thái độ của cậu ấy quá đương nhiên, người có ý kiến khác với cậu ấy đều nghi ngờsẽ nghi ngờ không biết mình có phải là người đúng hay không. Cậu ấy như vật sáng, dễ dàng hấp dẫn người tới gần.

Chỉ có thể nói, nam sinh và nữ sinh khác nhau, ít nhất trong đám con trai, A Hằng là nhân vật trung tâm không hơn không chém, chức vị đội trưởng đội bóng rổ của trường cũng không phải vì cậu ấy đẹp trai mà có được.

Hiển nhiên bọn họ và Ô Tiểu Mạn không nhịn cùng phương diện.

Bọn họ vừa luyện tập vừa nói chuyện phiếm, đột nhiên một quả bóng bay tớ.

Chúc Bách Diệp ngăn quả bóng lại, ném cho người cách rủi ro khá gần là Thang Hằng. Thang Hằng xoay người thì thấy bạn học trong chủ đề vừa rồi của bọn họ đang chạy về phía cậu.

“Cảm ơn.” Ô Tiểu Mạn vươn tay đòi bóng từ chỗ cậu.

“Đội nhặt bóng sao?” Thang Hằng đặt cầu vào trong tay cô.

“Bóng mất cậu không nhặt sao?” Cô ngước mắt, vẻ mặt giống như hỏi cậu có vấn đề sao?

“Tôi muốn hỏi là cậu có thể đánh hay không? Ngay cả bóng cũng không đón được.” Cậu giật nhẹ môi, bộ dạng chảnh bễ nghễ.

“Đương nhiên còn kém xa so với cậu.” Cô trả lời đương nhiên.

“Nói nhảm.”

Ô Tiểu Mạn xoay người muốn đi, nghe vậy thì ánh mắt hơi nghiêng nhìn qua, cuối cùng mới thu hồi đuôi mắt, chạy chậm bước đi.

Thang Hằng nhìn bóng lưng cô rời đi một lúc, khi quay đầu lại thì thấy hai bạn tốt đang nhìn thẳng vào mình.

“Cái gì vậy?”

Chúc Bách Diệp thở dài.

Nghê An Bân đi tới phía cậu, tay đặt lên vai cậu, vỗ nhẹ hai cái: “A Hằng, mình sai rồi.”

“Các cậu làm gì vậy?”

“Vừa rồi mình mới phát hiện có lẽ cảm giác của cậu đúng.” Đường đường là đội trưởng đội bóng rổ của trường, lại nói và có hành động nhàm chán như vậy với một bạn học nữ.

“Về vấn đề cậu có ngây thơ hay không, cậu có muốn tới hỏi lớp trưởng không? Không chừng cô ấy sẽ cho cậu đáp án rất rõ ràng.”

Đương nhiên Thang Hằng không cần đến hỏi trực tiếp, từ thái độ và hành động của Ô Tiểu Mạn đối với cậu thì cậu có thể tự biết đáp án.

Cậu ngồi sau lưng cô đã mấy tháng, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm lưng cô, cố tình quanh sát cô, không dám nói là hiểu hết nhưng cậu tuyệt đối đã mò mẫm được tính cách của cô tới bảy tám phần. Cô gái này tuyệt đối là cô gái khác lạ nhất cậu từng gặp qua.

Đừng nói là ở trong một đám nữ sinh cấp ba trẻ tuổi nhưng cô chỉ có một người bạn là Nhạc Vô Mỹ kia, cô còn thường xuyên đi một mình, như một người quái dị. Lợi hại nhất là cô chỉ làm lớp trưởng hai năm mà có thể để tất cả mọi người trong lớp, kể cả giáo viên đều gọi cô là ‘lớp trưởng’.

Cậu đã từng tò mò tóm một bạn nam để hỏi, đối phương còn không trả lời được tên cô. Rõ ràng vô cùng tẫn trách như vậy nhưng vẫn có thể khiến mình nhỏ bé trong suốt như thế, về điểm này cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy cô rất mạnh.

Đã có thói quen là nhân vật phong vân, cậu biết rất nhiều bạn học, đàn chị đàn em trong trường, lúc đối mặt với các cậu thì đều có thái độ khác, phần lớn đều là thân thiện. Nói rằng muốn biết các cậu cũng được, nói là kết giao tình, nịnh bợ cũng được, cho dù các cậu bày thái độ cự tuyệt nhưng vẫn không ít người vẫn kiên nhẫn tiếp tục quấn lấy và nói chuyện tào lao.

Nhưng cái người Ô Tiểu Mạn này, mặc dù quan hệ với cậu chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn tỏ thái độ như thường ngày của cô, đối với cậu không xa cách nhưng cũng không thân thiện. Cảm giác này thật ra rất thoải mái, cậu thích chính mình giống như người bình thường, cảm nhận tự do..

Nhưng đồng thời, tính tình lạnh nhạt nội liễm của cô sẽ cho cậu cảm giác mình như tiểu quỷ.... Vì vậy hành động của cậu rất phối hợp với suy nghĩ trong lòng, muốn kích thích ra một chút phản ứng của cô, vậy cũng mừng thầm. Cậu biết mình như vậy rất giống trẻ con, nhưng vậy thì thế nào? Dù thế nào đi nữa cậu chính là tên ngây thơ. Cuối cùng cậu cũng có chút cam chịu nghĩ.