【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Quyển 1 - Chương 25: Đoạn long thạch




Đầu hồ ly lông trắng trong lúc hốt nhiên nhắm mắt há mồm, tình cảnh quỷ tà khiến trong lòng mọi người lộp bộp một tiếng, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra một lớp, thân thể hơi lui về phía sau, làm ra tư thế phòng ngự, để ngừa nghiệp chướng thành tinh này đột ngột nhảy lên cắn người.

Hai tay đang cầm hộp gỗ tử đàn Giản Vô Tranh càng bị hù đến ngừng thở vài giây, chờ phát hiện đầu hồ ly này chỉ mở ra mỏ nhọn, không có động tác gì khác nữa, mới chậm rãi ổn định lại tinh thần, nghĩ thầm đầu hồ ly này làm thế nào lại bỗng dưng biến thành kiểu này, chẳng lẽ còn muốn làm hồ ly phun châu sao?

Ở một bên Giản Tam Sinh vuốt cằm, nheo mắt nhìn chằm chằm đầu lâu quái dị này trong chốc lát, hỏi: "Vô Tranh à, em đã nói dựa vào đầu hồ ly tinh này có thể tìm được đường vào mộ chính xác, nhưng anh nhìn thế nào cũng thấy có chút không chắc, chẳng lẽ có thể làm cho đầu hồ ly này há mồm chính là con đường chính xác sao?"

Nghe vậy, Giản Vô Tranh thoáng sửng sốt, lập tức hiểu được lời Nhị ca. Cậu nhớ kỹ mình vừa rồi hẳn là quay về mộ đạo thứ nhất bên trái, khi đó đầu hồ ly là trừng hai tròng mắt xanh biếc mà mỏ nhọn đóng chặt, sau lại vì nhìn Khiêm Tử mà hơi xoay người lại, biến thành trạng thái hiện tại đối diện mộ đạo chính giữa, đầu hồ ly liền nhắm hai mắt lại, mở ra cái miệng tím đỏ này, rất rõ ràng đầu hồ ly đối với hai mộ đạo biểu hiện phản ứng bất đồng.

Trong lúc vô tình nhìn đến mặt trong miệng hồ ly, vách trong là một mảnh tím sẫm hơi phiếm màu đỏ tươi, cũng không có vẻ gì hư thối, trong lòng Giản Vô Tranh ước chừng khối đầu hồ ly này hẳn đã từng trải qua các biện pháp chống phân hủy cực tốt, nếu không sẽ không được thế này, nghĩ một chút, lại lắc đầu, đem mấy chuyện khác trong đầu vứt ra, chuyên tâm phân tích chuyện trước mắt: "Phỏng chừng đúng là như vậy, vừa rồi mắt hồ ly vẫn mở, hiện tại đối diện với mộ đạo này nhắm lại, vậy chứng minh mộ đạo này tất nhiên cùng những một đạo khác có điều bất đồng, chúng ta đi lối này hẳn sẽ không thành vấn đề."

Gật đầu, Giản Tam Sinh thở dài nói: "Hộp này là đồ vật thời Đường, nghĩ nhất định là đám xuyên sơn quỷ mang vào sau này, nhưng không biết làm thế nào lại đặt trong cơ quan trục tâm kia, vả lại còn có thể hoàn hảo không chút tổn hao gì hàn kín lại, sự tình có chút kỳ quặc, chúng ta vẫn nên cẩn thận lưu ý, cho dù đường này đúng, cũng không thể khẳng định sẽ không nguy hiểm."

Nghe Nhị ca nói xong, Giản Vô Tranh ừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý, lại nhìn sâu bên trong mộ đạo đen ngòm nọ, cảm giác một luồng âm phong từ bên trong lướt ra, không khỏi làm cho sống lưng người ta phát lạnh, tâm sinh sợ hãi.

Phía trước này còn chưa biết sẽ có những cơ quan ác quỷ gì đang chờ bọn họ.

Giản Tam Sinh vung tay lên, bảo mọi người tự trang bị tốt vũ khí, những thứ hữu dụng đều cố gắng mang lên người, không quan trọng thì ném cả vào túi, đề phòng đến lúc đó phát sinh tình huống gì không kịp ứng phó.

Giản Vô Tranh cũng cầm dao xếp quân dụng nhỏ xinh mang lên người, còn từ trong túi tìm mấy cái hộp quẹt và pháo sáng, cuối cùng nhìn Desert Eagle trong tay, cân nhắc bản thân không biết dùng súng, có nên mang theo thứ này luôn không, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn cầm, vũ khí mà, có nó không ngại nhiều, chung quy đều hữu dụng.

Chuẩn bị xong xuôi liền theo thói quen quay đầu nhìn Vương Tử Khiêm, phát hiện đối phương đang dựa vào tường, cúi đầu chuẩn bị một khẩu súng trường bắn tỉa SG550, Giản Vô Tranh nhớ từng xem qua trên tạp chí, nói cây súng này là sở nghiên cứu quân đội Mỹ cùng lính đặc chủng hợp tác phát triển, hẳn không phải thứ dễ dàng sử dụng như vậy mới đúng, không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ Khiêm Tử ngay cả súng ống đều dùng rất thuận tay sao? Thế này cũng thật khiến người ta giận sôi gan mà, đừng nói tên này ngay từ bé đã dùng vũ lực để giải quyết hết thảy nha?

Lập tức lại nghĩ đến Vương Tử Khiêm hiện tại vậy mà xa cách với cậu như thế, cho dù là mình đang tức giận, cũng không thể lạnh lùng như thế chứ, tên chết tiệt này, cái gì cũng không nói với cậu, chỉ biết im ỉm một mình, có thể nào là đang tự trách không?

Lại nhìn một chút tên muộn tao kia, Giản Vô Tranh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không khỏi có chút xót xa trong lòng, chung quy giống như một đứa trẻ, cậu ấy sẽ không biết mình tuyệt đối sẽ không chán ghét cậu ấy rời khỏi cậu ấy?

(Tiêu: Muộn Tao được nhìn thấy sớm nhất ở khu Hương Cảng và Đài Loan. Hiện nay từng bước trở thành từ ngữ lưu hành trong giới trẻ. Muộn Tao bình thường là chỉ người bề ngoài lãnh tĩnh, trầm mặc mà thực tế có nhiều tư tưởng và cá tính. Loại người này không dễ dàng biểu lộ biến hóa tình cảm hỉ nộ ái ố của bản thân ra ngoài, nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, thường biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người. Loại biểu hiện này có một nhân tố biểu thị nhất định, nhưng trên mức độ nhất định cũng phản ánh hoạt động nội tâm chân thật của cá nhân đó.)

Rờ lên huyệt thái dương, trong lòng Giản Vô Tranh có chút cáu kỉnh, cậu không biết nên làm thế nào trấn an Vương Tử Khiêm, để y đừng tự trách nữa, cho cậu ấy biết mình sẽ không vì vậy mà phiền chán cậu ấy. Nhìn bộ dáng mất hồn của Vương Tử Khiêm hiện tại, lại sợ cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì tự tổn thương mình, vậy kết quả chỉ có thể là hai người cùng đau.

NND (bà nội nó), cậu nói gì không nói, lại nói cho tôi biết chính cậu trong mộ thất cường X tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi không tức giận, cười với cậu? Vương Tử Khiêm chết bằm....... Trong bụng thầm mắng, khi Giản Vô Tranh nhìn về hướng Khiêm Tử lần nữa trong mắt đã mang theo chút ủy khuất, muốn làm hòa lại không biết nên làm sao mở lời, khoảng cách giữa hai người chỉ trong vài mét lại khiến trong lòng cậu từng đợt co rút đau đớn.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ hết, Giản Tam Sinh liền mang theo mọi người hướng hành lang đầu hồ ly há mồm kia đi tới, vừa đi vừa suy tư gì đấy, đại ca của anh Giản Thiên Hằng có một người bạn là hậu nhân của Mao Sơn giáo, là một đạo sĩ bản lãnh không nhỏ, trước kia lúc cùng nhau uống rượu tựa hồ đã từng nghe anh ta nhắc tới loại súc sinh thành tinh này.

Đạo sĩ kia đầy miệng thao thao bất tuyệt, Giản Tam Sinh cũng không nhớ rõ bao nhiêu, chỉ nhớ ý tứ đại khái là nói, súc sinh bản tính tà ác, thành tinh hiểu tính người liền càng thêm giảo hoạt, hai mắt tất nhiên có thể phát ra tinh quang, hơn nữa có thể dựa vào bản thân hấp thu địa khí, hiểu biết phong thủy, thích hướng đến nơi dương khí nặng, đụng tới âm khí nặng lệ khí cũng nặng, sẽ y theo khả năng riêng mà điều hòa âm dương trong cơ thể, thường thường sẽ có các loại biểu hiện bất đồng, gọi là "Thích dương ghét âm, gặp âm khí lệ càng nặng, tất lộ ra tướng mạo hung ác, hoặc cong ngón mà giương đuôi, hoặc nhắm mắt mà co gối."

Trong đầu cân nhắc một câu nói duy nhất có thể nhớ toàn bộ này, Giản Tam Sinh lẩm bẩm: "Hoặc cong ngón mà giương đuôi, hoặc nhắm mắt mà co gối......"

Bất tri bất giác, đều đã mang theo mọi người đi vào sâu bên trong mộ đạo.

Hình dáng mộ đạo này có xu hướng nghiêng xuống phía dưới, càng đi vào sâu bên trong càng có thể nhận ra được xây dựng đơn sơ, tường đá gọt giũa hai bên dần dần bong ra từng mảng, bùn đất dưới tường đá cơ hồ muốn trôi hết lộ cả ra, đến cuối cùng, ngay cả sạn đạo công tượng dùng để chạy trốn so với mộ đạo này còn hoa lệ hơn.

"Nhị gia, sao cảm thấy không đúng lắm à......" Ngũ Lôi rụt vai, cẩn thận nhìn bốn phía, hành lang này đi thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác giống như một ông quan lớn gắng gượng tròng lên mình bộ áo váy, còn khoe hắn mặc thật đẹp vậy.

Đi ở phía trước Triệu Lỗi chắc lưỡi một tiếng tỏ vẻ đồng ý, hắn nhớ kỹ trong thôn khi còn bé có một hang ngục thời Chiến Quốc dùng treo cổ người, cảm giác cùng nơi này không sai biệt lắm, âm trầm ẩm ướt làm cho da đầu người ta tê dại: "Nhị gia, thứ đồ đó có thể là gạt người hay không, đường này sao nhìn không hề giống mộ thất chính gì cả."

Những người khác nghe được lời hai người Ngũ Lôi nói, cũng không khỏi vô thức gật đầu.

Giản Tam Sinh nhíu nhíu mày, không nói gì, chỉ ra dấu ý bảo mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Khi rốt cuộc đã tới cuối hành lang, mọi người không nhịn được tâm đều nguội lạnh, trong phạm vi chiếu xạ của đèn pin mắt sói và đèn pha, cư nhiên xuất hiện một con sông ngầm chậm rãi chảy qua, nước sông đen ngòm dưới ngọn đèn chiếu xuống, phản xạ ra sắc thái chẳng lành.

Trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng vang leng keng nho nhỏ, tiếng vang nọ tựa hồ như thanh âm của thiết khí chạm vào nhau, tại địa phương yên tĩnh này càng lộ vẻ quỷ dị khủng bố, trong lòng mọi người căng thẳng, đã phát giác không ổn.

"Đại Thắng," Giản Tam Sinh hạ giọng, kêu lên: "Lấy pháo sáng ra, bắn một cái ra xa, hướng lên cao mà bắn, nhanh một chút!"

Đại Thắng vừa nghe, vội vàng túm balô phía sau xuống, nhanh chóng móc ra pháo sáng và máy bắn, nhấc tay liền hướng không trung bắn một viên. Bạch quang đẹp mắt từ không trung nổ bung ra, chung quanh cả con sông ngầm trong nháy mắt được chiếu rõ ràng, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tất cả mọi người cả kinh.

Chỉ thấy địa phương nơi con sông ngầm này vậy mà lại là một hang động đá vôi thiên nhiên cực lớn, bên trong hang động đá vôi rộng lớn giắt vô số xích sắt, đám xích sắt này lộn xộn vướng mắc cùng một chỗ, từ một đầu kéo dài đến một đầu khác, sau đó hướng xuống dưới, rủ xuống trên mấy lồng sắt thật lớn chìm nghỉm giữa con sông ngầm.

Lồng sắt này có một phần ba ngâm trong nước sông, dưới pháo sáng chiếu rọi, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong có những vật thể hình người màu đen hoặc nằm thẳng, hoặc cuộn tròn, hoặc đứng thẳng kề sát trên tay vịn của lồng sắt. Trên tứ chi của mấy thứ kia, cũng phân biệt khóa bởi xích sắt tương đối nhỏ, xuyên trên lồng sắt, tư thế quỷ dị khiến da đầu người ta căng thẳng.

Giản Vô Tranh đời này chưa từng gặp qua loại tình cảnh này, cậu nhớ tới vừa rồi nghe được thanh âm của thiết khí chạm vào nhau, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, trong động rộng lớn có sông ngầm này, còn có luồng gió tự nhiên rất nhỏ thông qua, xích sắt này chắc hẳn là bị gió lay động, va chạm với nhau, mới có thể phát ra thanh âm như thế.

Thời gian của pháo sáng chỉ giằng co chưa tới nửa phút, ánh sáng chói mắt vừa biến mất, mọi người không nhịn được đều hút ngược một ngụm khí lạnh, cảnh tượng trong ánh sáng cùng bóng tối trước mắt giờ phút này đối nghịch nhau, dường như đã trải qua cả đời khiến lòng người thất kinh. Thứ khóa trong lồng sắt này, tựa như gai đâm trong ngực đám người Giản Tam Sinh, dữ tợn vặn vẹo làm cho người ta không được sống yên ổn.

"Hoặc cong ngón mà giương đuôi, hoặc nhắm mắt mà co gối......" Thì thào lẩm bẩm những lời này, Giản Tam Sinh chậm rãi không thể tin nổi mà trừng lớn hai mắt, anh rốt cuộc cũng nhớ tới tất cả lời đạo sĩ bạn của đại ca lúc ấy trên bàn rượu nửa tỉnh nửa say, gật gù đắc ý buộc miệng nói ra, "Thứ súc vật đó, tính vốn tà ác. Thành tinh rồi càng quá quắt. Hai mắt khôn khéo, lưu quang hoa chuyển. Am hiểu phong thủy thiên địa, hấp thu tinh hoa. Ưa dương ghét âm, gặp âm khí thì tàn ác càng nặng, tất lộ ra tướng mạo hung ác. Dựa vào đó mà thay đổi, biến hóa vô cùng, hoặc cong ngón mà giương đuôi, hoặc nhắm mắt mà co gối."

Vỗ mạnh đùi một cái, Giản Tam Sinh hung hăng nhỏ một ngụm, nói: "Chúng ta con mẹ nó đi nhầm rồi! Đây là tử lộ!"

Nguyên lai, Giản Vô Tranh lúc đang cầm hộp gỗ tử đàn, chỉ tính hai hành lang cậu hướng qua, lại hoàn toàn quên một cái khác. Mà những người khác cũng theo tính chất thói quen, vô thức cho rằng hành lang khiến đầu hồ ly lông trắng vẫn luôn trong trạng thái trợn mắt này có biến hóa, chính là mộ đạo chính xác thông hướng về phía mộ thất chính, đã hoàn toàn quên mất còn có một loại khả năng khác, đó chính là, để cho đầu hồ ly trợn mắt mới là mộ đạo chân chính.

Quán tính của con người tương đối đáng sợ, cũng chính bởi điểm này, đám người Giản Tam Sinh đã hoàn toàn quên mất việc thử mộ đạo thứ ba, mà tạo thành loại cục diện như hiện tại.

Nghe được Giản Tam Sinh nói đi lầm đường, mọi người rõ ràng đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe một tiếng gầm nhẹ của Chưởng Nhãn: "Nhanh chóng trở về!! Mau!!"

Trong bối rối mọi người anh đùn tôi đẩy, còn chưa đi được hai bước, chợt nghe được từ giữa mộ đạo vừa rồi đi tới truyền đến từng đợt thanh âm của vật nặng ầm ầm rơi xuống đất.

"Không tốt! Là đoạn long thạch!" Giản Tam Sinh gấp gáp kêu to: "Thế này thì con mẹ nó xong đời rồi! Đại Thắng, cậu không phải sức lớn vô cùng sao? Có thể nhấc Đoạn Long Thạch lên không?!"

Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Giản Tam Sinh biết rõ có Đoạn Long Thạch vừa xuống, đám người bọn họ nhất định xảy ra điều bất trắc, không chừng lập tức sẽ có thứ gì đó sẽ tìm tới bọn họ.

"Nhị gia, tôi dù khí lực có lớn đến mấy, Đoạn Long Thạch kia trọng lượng trăm ngàn cân, tôi cũng nhấc không lên đâu!" Khuôn mặt hàm hậu thành thật của Đại Thắng giờ phút này giống như khóc tang mà vặn thành một đoàn, hắn quả thật nghĩ rằng Nhị gia muốn cho hắn đi nhấc Đoạn Long Thạch kia.

"Chết tiệt Đại Thắng sao cậu vô dụng vậy, không phải chỉ là tảng đá sao, cái đầu lớn như vậy, khí lực lại nhỏ thế, ăn cái gì mẹ nó cũng hướng vào đầu mà phát triển hả?" Triệu Lỗi thấy tình hình không ổn, không nhịn được bật thốt lên mắng to.

"Hắc! Anh Lỗi lời này của anh nói không đúng nha, cái gì đầu lớn sức nhỏ, ăn cái gì mà không hướng trong óc phát triển, anh đang nói cái gì vậy hả!" Ngũ Lôi vẻ mặt thất bại, thay Đại Thắng phản bác.

"Đúng vậy đó anh Lỗi, anh chưa từng thấy Đoạn Long Thạch sao, thứ đó mẹ nó cho dù mười đại lực sĩ cũng nâng không nổi đâu, đừng nói chi là mình Đại Thắng." Hoắc Tam Nhi cũng nóng nảy, hắn cùng Nhị gia đã trộm không dưới mấy trăm cái đấu lớn nhỏ, Đoạn Long Thạch cũng gặp qua không ít lần, lần nào cũng là "Cự thạch vừa xuống, cắt đứt sinh lộ" hết.

Mọi người giờ phút này giống như kiến bò trên chảo nóng, ồn ào không thôi, hiển nhiên cũng biết Đoạn Long Thạch này đại biểu cho cái gì, đều ném ra những chiêu độc địa mình có thể nghĩ đến, nhưng lập tức đều bị người bên cạnh bác bỏ.

Thẳng đến khi Vương Tử Khiêm bên cạnh không nhịn được quát khẽ một câu: "Đừng lên tiếng, có động tĩnh."

Mọi người mới như con gà bị cắt cổ, miễn cưỡng đem tiếng nói chặn trong cuống họng, nghiêng tai lắng nghe thanh âm truyền đến trong bóng tối.

Chỉ nghe giữa hang động đá vôi trống trải, thanh âm của xích sắt nện xuống từng hồi từng hồi truyền trong không khí, phảng phất như có vật gì đó, đang kéo sợi xích này, từng bước một, chậm rãi đi hướng về phía mọi người.