Manh Sủng Ký

Chương 12: Biên kịch




Edit: Yáng

***

"Vị Vãn, tôi hỏi một chút, cô bao nhiêu tuổi rồi?" Lý Manh Manh tò mò nhìn cô, "Tôi cùng Hướng Trạch Nhiên đoán không ra, nhìn cô trông rất nhỏ."

Trên bàn cơm mọi người đang tán gẫu, thấy Lý Manh Manh hỏi như thế ánh mắt mọi người liền tập trung lên người cô. Du Vãn vô thức nhìn Thẩm Thanh Châu, anh hời hợt nhìn cô một cái, ánh mắt kia tựa hồ là.... Cười nhạo?!? Mặc dù cô thường xuyên bị hỏi vấn đề này, nhưng vấn đề này cũng không phải vấn đề không tốt, tôi tỏ ra dễ thương, OK?!

"Tôi đã hơn hai mươi rồi, không còn nhỏ nữa." Du Vãn không biến sắc trừng Thẩm Thanh Châu một cái, khóe miệng Thẩm Thanh Châu chợt lóe lên.

"A ~" Lý Manh Manh cười nhìn cô, "Thật đáng yêu, về sau đoàn phim chúng ta có một biên kịch đáng yêu, thật sự là quá tốt."

Du Vãn gượng gượng cười hai tiếng, vị nữ chính này, người có thể đừng nói chuyện với tôi được không, tôi không thích được mọi người chú ý như vậy đâu. Nhưng Du Vãn rất bất đắc dĩ bởi vì Lý Manh Manh lại thích nói đến cô, nói từ bề ngoài đến tác phẩm, từ tác phẩm nói tới fan hâm mộ sách của cô...

Du Vãn cảm giác mình thành nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay rồi.

Cuối cùng cũng kết thúc bữa tiệc, tất cả mọi người đều muốn tản đi, Du Vãn mới vừa đi ra khỏi phòng riêng liền bị người vỗ bả vai, "Vị Vãn."

"Lý tiểu thư."

"Không cần gọi xa lạ như thế, cô trực tiếp gọi tôi Manh Manh là được."

"Ừ."

"Tôi đã đọc hết Lang Diêm rồi, sau đó liền đọc đến chương mới nhất của <Đồng hồ quả lắc cuối cùng>. Cô đừng không tin, vài ngày nay rảnh tôi đều đọc, cô hỏi Hướng Trạch Nhiên thì biết." Lý Manh Manh liền kéo Hướng Trạch Nhiên ở sau lưng.

Hướng Trạch Nhiên nghe được đoạn đối thoại của bọn họ liền vừa cười vừa nói, "Tôi làm chứng, cô ấy đã là fan cuồng sách của cô rồi."

Du Vãn cười cười, "Cảm ơn."

"Này Vị Vãn, cô ở phòng nào, có rảnh thì tôi sẽ tìm cô chơi."

"Cái này... Kỳ thật tôi còn chưa biết, mới vừa rồi là trợ lý của La Thiến giúp tôi cầm hành lý, tôi vừa đến đây thì tới phòng bao luôn."

"Ừm, không có việc gì, chúng ta có thể thêm Wechat."

"Ừ, được."

Du Vãn vừa cùng Lý Manh Manh thêm Wechat liền thấy Thẩm Thanh Châu từ phòng bao đi ra, cô vội cùng Lý Manh Manh nói, "Lần sau liên lạc", sau đó chạy theo hướng đi của Thẩm Thanh Châu.

Lý Manh Manh chưa kịp nói gì đã thấy Du Vãn chạy đi, không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc. Du Vãn lướt qua nhân viên đoàn phim chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Châu, thế nhưng duỗi tay vỗ bả vai Thẩm Thanh Châu, Thẩm Thanh Châu quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt cũng không có gì không ổn, giống như đã là thói quen.

Nhân viên đoàn phim đi cách Thẩm Thanh Châu một đoạn, Du Vãn như thế đi lên liền biến thành cô cùng Thẩm Thanh Châu sóng vai bước đi.

Lý Manh Manh nói, "Tôi mỗi lần thấy Thẩm Đạo trong lòng liền sợ hãi, cũng không dám vỗ vai anh ấy. Này, cậu nói xem, có phải Vị Vãn cùng Thẩm đạo quen nhau hay không?"

Hướng Trạch Nhiên lắc đầu, "Hẳn là không biết đi, cô xem, cũng chính là không biết nên mới không rõ tính tình của Thẩm đạo."

"Há có thể thay đổi, Thẩm đạo dường như rất ghét cùng người khác tiếp xúc thân mật. Vị Vãn này.... giống như nghé con không sợ cọp."

Du Vãn đuổi theo Thẩm Thanh Châu sau đó liền đi theo anh, "Thẩm tiên sinh, sao trước đây anh không nói cho tôi biết anh là đạo diễn?"

Thẩm Thanh Châu cúi xuống nhìn cô, "Đây là tác phẩm của cô, chính mình không chú ý lại còn đợi người khác nói cho."

"Không phải nhất thời tôi quên sao." Du Vãn ngượng ngùng dời sang đề tài khác, "Này, anh mới nói chúng ta thảo luận kịch bản, bây giờ luôn à?"

"Ừ, ngày mai quay rồi, có ít lời kịch cần thay đổi một chút."

"À."

Hai người cùng đi tới phòng của Thẩm Thanh Châu, còn có hai nhân viên công tác cũng đi cùng. Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu được ở phòng Tổng thống, nhịn không được liền hỏi, "Phòng ở của tôi có được như thế này không?"

Một anh nhân viên công tác liền cười, "Biên kịch à, số người ở đoàn phim chúng ta có thể ở căn phòng như thế này liền đếm trên đầu ngón tay."

Du Vãn mặt uể oải, oán giận nói, "Thẩm đạo, anh phải đối đãi thật tốt với nhân viên, sao có thể một mình ở căn phòng tốt như vậy."

Lời này vừa nói ra, hai vị nhân viên công tác liền nhìn nhau, dù sao bọn họ cũng không có gan nói đùa với Thẩm Thanh Châu, ai biết Thẩm đạo có đen mặt hay không.

Có thể khiến người ta thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thanh Châu thế nhưng không có bao nhiêu phản ứng, thậm chí sắc mặt còn khá ôn hòa....

"Muốn ở phòng như thế này thì tự trả tiền đi."

Du Vãn lắc đầu, "Nhà tư bản ác độc."

Nhân viên công tác, "...."

Sau đó bốn người liền nghiêm túc làm việc, nói đến kịch bản cả người Du Vãn như thay đổi thành người khác, nghiêm túc không qua loa. Khiến hai nhân viên công tác thấy ngoài ý muốn, thật là nhìn người không nên nhìn bề ngoài.

Thẩm Thanh Châu cũng không khỏi nhìn cô thêm mấy lần, trừ tài nấu nướng, xác thực cô cũng có tác dụng khác.

Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thẩm Thanh Châu đứng dậy, "Hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về đi."

"Du Vãn." Thẩm Thanh Châu đột nhiên lên tiếng gọi cô lại.

"Ừ?"

"Đến đây nhìn xem." Thẩm Thanh Châu ý bảo cô nhìn về phía sau.

Du Vãn không hiểu, "Cái gì?"

"Phòng bếp."

Du Vãn ngẩn người, "Cho nên đâu..."

Thẩm Thanh Châu đến gần cô, thản nhiên nói ra, "Tiền lương có thể tiếp tục đưa cho cô, cô tiếp tục nấu cơm."

Du Vãn trợn mắt há hốc mồm, "Thẩm đạo, tôi là tới công tác, hơn nữa anh liên tục ở đoàn phim, tôi ở khách sạn nấu cơm ai ăn?"

"Phần lớn thời gian công tác của cô đều là nhàn rỗi, cho nên cô hoàn toàn có thời gian. Mặt khác, cô có thể đưa cho trợ lý của tôi để anh ta đem bữa tối mang tới đoàn phim, tôi không có thói quen thay đổi khẩu vị, cho nên cô tiếp tục nấu cơm." Sắc mặt Thẩm Thanh Châu không gợn sóng, đôi mắt màu trà nhìn qua Du Vãn, nói rất nghiêm túc.

Nội tâm Du Vãn hiện lên hai chữ NGHI VẤN viết hoa, không có thói quen thay đổi khẩu vị? Trước kia sống ở đoàn phim như thế nào, rất ưa thích tài nấu nướng của cô cứ việc nói thẳng!!!

"Anh nói rất có lý, bất quá... Phòng tôi có phòng bếp sao, phòng tôi là phòng tổng thống sao?"

Thẩm Thanh Châu, "Cô có thể đến nơi này của tôi nấu cơm."

Du Vãn sắc mặt lập tức bí hiểm, "Thẩm đại đạo diễn, anh không sợ bị người ta trông thấy hiểu lầm à, vạn nhất người khác nghĩ đến cái gì quy tắc ngầm..."

Thẩm Thanh Châu không hiểu nhìn cô, "Muốn tiềm quy tắc ngầm cũng không tới lượt biên kịch."

Du Vãn, "..."

"Cái này đưa cho cô, lúc nào cần nấu cơm thì tôi sẽ nói cho cô biết." Thẩm Thanh Châu đưa cho cô một cái thẻ mở cửa phòng, "Cô có thể đi."

"Được rồi. " Du Vãn yên lặng nhận lấy, cô thừa nhận cô rất không có tiền đồ, căn bản không có cách nào cự tuyệt Thẩm Thanh Châu, cũng không muốn cự tuyệt, "Vậy tôi đi về trước."

"Ừ." Thẩm Thanh Châu cũng không nhìn cô nữa, chính mình đi vào trong phòng.

Du Vãn từ trong phòng Thẩm Thanh Châu đi ra ngoài, liền gọi điện thoại cho La Thiến hỏi số phòng mình. Cuối cùng cũng đến phòng mình, cô liền lao thẳng lên giường. Bôn ba cả ngày, cơm nước xong liền phải làm việc, thật đúng là mệt mỏi.

Du Vãn quan sát gian phòng, mặc dù không được như phòng Tổng thống của Thẩm Thanh Châu, nhưng là hoàn cảnh cũng không tệ.

"Đinh..."

Di động vang lên, Du Vãn nhìn thoáng qua thấy có cuộc gọi đến, đột nhiên quên một chuyện rất quan trọng. Cô vội vã nhận điện thoại, "Anh."

"Du Vãn, trong khoảng thời gian này anh ở trong núi quay phim, tín hiệu không tốt." Du Hoán nói, "Cho nên hôm nay anh mới biết đạo diễn <Lang Diêm> là Thẩm Thanh Châu, em biết chưa?"

"Em biết rồi..." Du Vãn nói, "Anh, em cũng quên nói cho anh biết, hiện tại em đang ở Bắc Kinh."

"Cái gì? Em ở Bắc Kinh làm cái gì, sao chưa nói tiếng nào đã bỏ chạy rồi?"

Du Vãn khụ khụ, cô không phải là thấy Du Hoán gọi điện thoại lại đây mới nhớ tới sự kiện này sao.

"<Lang Diêm> ở Bắc Kinh lấy cảnh, em là biên kịch, đương nhiên phải ở chỗ này rồi."

"Em thật sự là... nhớ để ý một chút, em ở đoàn phim làm việc cho tốt, Thẩm Thanh Châu kia tính tình khả năng không tốt lắm, em cũng nên kiềm chế."

"Không biết a, em cảm thấy vẫn tốt." Du Vãn vô thức phản bác.

Du Hoán, "Em mới vừa tiếp xúc, đến thời điểm quay phim, các ngươi ở trên kịch bản có nhiều điểm mâu thuẫn thì phải làm sao."

"Kịch bản là của em, anh ta phải nghe em."

Du Hoán cười, "Khẩu khí ngược lại rất lớn. Được rồi, nam chính là Trạch Nhiên đi, trước anh cùng cậu ấy có hợp tác qua, rất quen thuộc, bằng không anh bảo cậu ấy chiếu cố em nhiều hơn. Em lần đầu làm công việc này, sợ là không ứng phó được."

"Này này, anh dừng lại đi, em ứng phó được, em mới không cần chiếu cố. Anh đừng cùng người khác nói em là em gái anh."

"Này này.... làm em gái anh mất mặt thế sao??" Du Hoán nói.

"Không mất mặt." Du Vãn buồn bã nói, "Mất tự do, làm em gái của đại minh tinh đi đâu cũng bị chú ý."

Du Hoán nghẹn họng, "Anh cũng không nói cho mọi người, chỉ vụng trộm nói một tiếng với Trạch Nhiên thôi."

"Thế cũng không được, em cũng không có chuyện gì, chỉ cần lẳng lặng chú ý kịch bản là được."

Du Hoán cũng không có biện pháp, đành phải nói, "Được rồi, tính trẻ con."

Du Vãn hì hì cười một tiếng.

Hai anh em lại tiếp tục tán gẫu, phần lớn thời gian đều là Du Hoán giáo dục Du Vãn đối nhân xử thế như thế nào, anh biết rõ cô em gái này, ngày ngày ở trong nhà, đối nhân xử thế thật sự là hiểu được quá ít, nhất là ở loại địa phương như giới giải trí.

Nói chuyện điện thoại xong, Du Vãn liền nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mở máy tính xách tay cập nhật chương mới, bởi vì <Lang Diêm>, nên tiến độ truyện mới có chút chậm, hiện tại sự tình về <Lang Diêm> xem như chấm dứt, cuối cùng cô cũng có thể chuyên tâm gõ chữ rồi.

Gõ chữ xong, Du Vãn liền cập nhật weibo mới.

Cô đánh một hàng chữ, "Đến Bắc Kinh, thấy đạo diễn cùng các diễn viên, đoàn phim đã khai máy."

Xóa xóa lại gõ lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, linh quang hiện ra, Du Vãn lại sửa lại caption.

Vì vậy caption mới đăng trên weibo là: "Đến Bắc Kinh, hôm nay nhìn thấy đạo diễn nội tâm liền nghĩ <Lang Diêm> nhất định thành công @Thẩm Thanh Châu."

Sau khi weibo được phát ra, một đoàn bạn bè trên mạng chạy đến bình luận.

"Đạo diễn là Thẩm Thanh Châu a ~~ chất lượng có bảo đảm ~~ "

"Vị Vãn đại đại đến Bắc Kinh sao?!! Ta muốn gặp đại đại (nhưng mà ta cũng không biết đại đại lớn lên trông thế nào)"

"Mấy hôm trước khai máy, diễn viên đều công bố, cũng không tệ."

"Thỉnh cầu không hủy nguyên tác!!!!!!"

"Thẩm đạo rất nghiêm khắc, đã tưởng tượng ra bộ dáng Vị Vãn đại đại bị ngược đãi."