Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 15




Cát Vũ nheo mắt đi tới đi lui trong phòng, bất giác có chút hoang mang. Trong ngôi nhà này tràn ngập một luồng âm khí quanh quẩn không tiêu tan. Sau khi hắn đi một vòng cũng không phát hiện thứ bẩn thỉu đang bị giấu ở đâu, vì thế bèn trở về phòng khách, cẩn thận suy nghĩ về nó.

Kể từ khi Cát Vũ nói với Tô Mạn Thanh rằng căn nhà cô đang thuê có đồ bẩn, Tô Mạn Thanh đã theo sát hắn không rời một tấc, vô thức nắm lấy tay áo của Cát Vũ, nhìn hắn với đôi mắt to đầy kinh hãi đảo xung quanh, sợ rằng một thứ đáng sợ nào đó sẽ đột nhiên nhảy ra.

Đi theo Cát Vũ trở lại phòng khách, nhìn thấy hắn vẫn đứng đó bất động, như đang suy nghĩ điều gì. Tô Mạn Thanh bèn đánh bạo nói: "Đội... Đội trưởng Cát, ngươi tìm được thứ bẩn thỉu đó chưa?"

Cát Vũ định thần trở lại, cười nhạt nhìn Tô Mạn Thanh nói: "Trước mắt vẫn chưa tìm được, nhưng chắc chắn nó đang ẩn thân trong ngôi nhà này. Giờ phút này, mặt trời mặt trăng xen kẽ, âm dương không xác định. Ta cảm nhận được âm khí của quỷ vật kia cũng không phải là quá nặng, chắc là cũng không phải vật hung sát lợi hại gì cho cam. Sở dĩ hiện tại không tìm thấy bóng dáng của nó, có thể là lúc này âm khí còn chưa quá nặng, nó còn chưa dám hiện thân. Giờ tý nửa đêm là thời điểm âm khí nặng nhất, lúc đó nó ắt sẽ xuất hiện."

Ngừng một chút, Cát Vũ lại nói: "Như vậy đi, ta sẽ ra ngoài trước, chờ gần đến mười hai giờ thì ta lại trở về thu thập quỷ vật đó. Ta là một người tu hành, nếu ta cứ ở lại đây, quỷ vật đó kiêng kỵ khí chí cương chí dương trên người ta, sẽ không dám hiện thân nữa."

“Vậy thì… Vậy thì ta phải làm sao bây giờ?” Tô Mạn Thanh trợn to hai mắt, hết sức đáng thương nhìn về phía Cát Vũ.

“Ngươi cứ nán lại trong căn nhà này là được rồi, chờ ta trở lại.” Cát Vũ nói.

“Không được… Ta… ở một mình ta rất sợ, ta không muốn ở đây.” Tô Mạn Thanh suýt nữa thì khóc.

Nếu trong căn nhà này có ma, Tô Mạn Thanh dù có dũng cảm đến mấy cũng không dám ở lại đây, chưa kể nàng vẫn còn là một cô gái.

Tô Mạn Thanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý. Hiện tại bất luận nói cái gì, một mình nàng cũng không dám ở chỗ này.

Sau khi hai người bàn bạc, trước khi ra khỏi nhà, Cát Vũ lấy trong người ra một vài lá bùa đuổi quỷ và lần lượt dán lên mấy cánh cửa sổ của căn nhà, phòng ngừa quỷ vật kia cảm nhận được khí tức của mình mà trốn thoát khỏi đây.

Sau khi làm xong việc này, Cát Vũ và Tô Mạn Thanh cùng nhau rời khỏi nhà, đi đến phố bán đồ ăn vặt, ngẫu nhiên tìm được một quán ven đường, gọi một bàn các món rồi ăn.

Giờ phút này Tô Mạn Thanh làm gì còn có lòng dạ nào mà ăn cơm, trong lòng vẫn lo sợ bất an. Cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ lời Cát Vũ nói là thật, hay là có ý gì đó với mình mà cố ý nói trong nhà mình có ma.

Nhưng vừa nghĩ về người phụ nữ mặc đồ trắng mà mình nhìn thấy trước khi đi ngủ đêm qua, ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện với mình, trong lòng nàng bắt đầu dao động bất định.

Hầu hết những người dùng bữa chơi đùa ở phố ăn vặt này đều là sinh viên của trường đại học Giang Thành.

Mà Tô Mạn Thanh đi đến đâu cũng đều là tâm điểm chú ý, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh và Cát Vũ đang ngồi cùng bàn ăn tối. Hai người cách nhau thật sự rất gần, giống như đang nói chuyện gì đó với nhau, cử chỉ vô cùng thân mật.

"Các ngươi nhìn kìa... đó không phải là hoa hậu giảng đường năm nhất Tô Mạn Thanh sao? Sao nàng ấy lại đi cùng với nhân viên bảo vệ mới của trường?"

"Đúng đó, có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu đang theo đuổi Tô Mạn Thanh, muốn mời nàng ấy đi ra ngoài ăn cơm mà cho tới bây giờ nàng đều chưa từng đồng ý. Sao lại dùng bữa cùng với một bảo vệ nhỏ trong trường chứ? Chắc không phải là bọn họ đang yêu nhau đâu nhỉ?" Một nam sinh Đại học Giang Thành khó có thể tin mà nói.

"Chiều hôm qua, Tô Mạn Thanh bị nhân viên bảo vệ nhỏ này véo cằm trước mắt nhiều người như vậy, còn chọc nàng ấy tức đến phát khóc, bây giờ mới qua được chưa bao lâu mà hai người bọn họ đã cùng nhau đi ăn đêm rồi..." Lại có một người oán hận nói, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ, ghen ghét cùng căm hận, hận không thể xông lên phía trước hành hung Cát Vũ một trận.

"Cũng không biết bảo vệ nhỏ này dùng thủ đoạn gì. Không tiền không thế, vẻ ngoài cũng thuộc dạng trung bình, thế mà lại bắt được hoa hậu giảng đường của trường học chúng ta rồi. Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà." Còn có người nói với giọng chua lòm.

Đối với những lời bàn tán, đồn thổi của bao nhiêu người như vậy, Cát Vũ hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai, tự mình ăn uống no say. Cái tướng ăn đó cũng thật khiến cho người ta không dám khen tặng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã ăn mấy phần mì xào, hệt như gió cuốn mây tan vậy.

Ngay khi Cát Vũ và Tô Mạn Thanh đang ăn cùng nhau, một nhóm người xuất hiện ở lối vào một con hẻm của phố ăn vặt.

Một người đàn ông to lớn, khối cơ trên người cứng như thép, trên cánh tay dày như bắp đùi có vài vết thương chằng chịt.

Người này là Ô Nha, tay đấm số một bên cạnh Đàm gia!

Ô Nha là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, từng đảm đương nhiều nhiệm vụ biên phòng, dưới tay hắn ta đã có rất nhiều mạng người.

Đây là một cao thủ từng gặp máu tanh chân chính, thủ pháp thường ngày của hắn ta cũng là thuật giết người, gần như là một chiêu mất mạng.

Bấy nhiêu năm binh nghiệp không chỉ tôi luyện được vóc dáng cường tráng của hắn ta mà còn tôi luyện được ý chí kiên nghị.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Cát Vũ đang ăn uống thả cửa một cách âm độc, giống như một con báo săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi sắp bị giết thịt.

"Ô Nha đại ca, người đó chính là Cát Vũ, đội trưởng đội bảo vệ của trường đại học Giang Thành. Mấy ngày hôm trước, hắn đã quật ngã mấy huynh đệ bọn ta, còn nhục nhã bọn ta một phen." Hổ ca giơ tay chỉ vào Cát Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Người này nhìn gầy yếu kém cỏi, cũng không giống là người có thủ đoạn gì, nhưng cô gái bên cạnh lại vô cùng xinh đẹp, nếu đem về cho Đàm gia thì Đàm gia sẽ rất vui." Ô Nha cười he he.

"Ô Nha ca, ngài thật tinh mắt. Cô gái này là tân hoa hậu giảng đường năm nhất năm nay, chỉ là có nhiều người theo đuổi lắm, không ít người là con em nhà giàu có tiền có thế. Nếu không phải những người này đã đánh tiếng với ta, ta đã sớm động thủ với ả rồi. Nhưng mà Đàm gia là ông lớn của thành phố Giang Thành chúng ta, ông ấy muốn động đến Tô Mạn Thanh thì người khác làm sao dám có ý kiến chứ?” Hổ ca nịnh nọt nói.

“Đi, cùng ta đi gặp thằng nhóc họ Cát kia!” Ô Nha tiến lên một bước, trực tiếp đi về hướng Cát Vũ.