Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 440




Hai người trò chuyện rất lâu, đến tận đêm khuya, ai cũng tràn đầy cảm giác bùi ngùi.

Cát Vũ không ngờ từ ngày chào tạm biệt hôm đó, Lê Trạch Kiếm lại sống thảm thương giống như kẻ lang thang đến thế, thậm chí còn phải nhặt chai nước để bán lấy tiền.

Chỉ dựa vào bản lĩnh của Lê Trạch Kiếm, một khi thể hiện ra thì muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có, nhưng phải di chuyển liên tục, để tránh sự truy sát của người khác.

Suy cho cùng vẫn là thực lực chưa đủ mạnh, nếu y đạt tới cảnh giới và danh khí như Cửu Dương Hoa Lý Bạch, cho dù là Long Hổ Sơn hay Huyết Linh Giáo đều không dám động vào y.

Lê Trạch Kiếm cũng không ngờ sau khi mình rời đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thủy Oa nhà mình đã gây ra hai rắc rối, mà Cát Vũ cũng gặp phải không ít rắc rối, ví dụ như chém ch3t Thần gia, tiêu diệt Thủy Hầu Tử, còn đối phó với mấy Giáng Đầu Sư, đều là thử thách trải qua sinh tử.

Hai người đã lâu không gặp, nên uống rất nhiều rượu trắng, bọn họ đều là huynh đệ thực thụ, nên cố ý không dùng linh lực để bài tiết rượu, cộng thêm rượu này có nồng độ cồn cao nên cả hai đều ngà ngà say.

Lê Trạch Kiếm nhanh chóng sắp xếp chỗ nằm cho Cát Vũ, còn mình thì lấy chăn đệm ra, trải trong phòng rồi lăn ra ngủ.

Ban đầu Cát Vũ không chịu nằm trên giường, bảo Lê Trạch Kiếm cứ lên giường mà ngủ, nhưng Cát Vũ từ xa đến đây, sao có thể bỏ mặc khách được. Sau một hồi giằng co, Cát Vũ không cố chấp lại, đành phải ngủ trên giường.

Nhưng trước khi đi ngủ, Cát Vũ đã thả ra ba quỷ vật, trong đó có hai con được sắp xếp ở bên ngoài nhà máy, để theo dõi mọi động tĩnh, một khi kẻ nào có ý đồ xấu tiếp cận nhà máy, phải kịp thời thông báo cho Cát Vũ, đồng thời bắt sống người kia, hỏi xem rốt cuộc đối phương có lai lịch như thế nào.

Quỷ vật còn lại được Cát Vũ sắp xếp ở trong phòng để phòng ngừa người khác ám hại.

Hai người đều uống rượu trắng có nồng độ cao, đầu óc choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc, còn chuyện khác thì cứ để ngày mai hẵng nói.

Vừa nằm xuống, Cát Vũ đã cảm thấy hơi choáng váng, mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết mình đã ngủ đến chừng nào, Cát Vũ bỗng cảm thấy bên tai ớn lạnh, một bàn tay lạnh như băng đang che mặt mình, khiến tim của Cát Vũ khẽ run lên, không khỏi rùng mình.

Hắn mở mắt ra, đang định lên tiếng, nhưng lại nhìn thấy chính là quỷ vật mà mình đã thả ra từ trong Tụ Linh tháp, bàn tay lạnh lẽo của nó đang đặt trên mặt hắn, gương mặt quỷ cũng sáp tới bên cạnh Cát Vũ.

Trông quỷ vật có vẻ hơi lo lắng, ra hiệu Cát Vũ đừng phát ra tiếng, rồi vươn tay chỉ vào góc phòng.

Cát Vũ biết, chắc chắn lão quỷ trong Tụ Linh Tháp này đã phát hiện ra điều gì đó nên không phát ra tiếng, hắn nhìn theo ngón tay lão quỷ đang chỉ, nhanh chóng mở thiên nhãn ra, con ngươi nhất thời lóe lên tia sáng màu hổ phách.

Đôi mắt này không chỉ phân biệt âm dương, mà còn có thể nhìn vào ban đêm.

Nhưng khi Cát Vũ nhìn vào góc phòng thì không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ nhìn thấy mấy đồ lặt vặt chất đống ở trong góc. Cát Vũ bỗng cảm thấy kỳ lạ, quay đầu liếc nhìn lão quỷ ở bên cạnh.

Lão quỷ chỉ vào tai mình, ra hiệu Cát Vũ hãy lắng nghe thật kỹ.

Cát Vũ gật đầu, nhất thời vểnh tai lên, lắng nghe động tĩnh ở bên kia.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng Cát Vũ cũng phát hiện ra điều bất thường, trong đống đồ lặt vặt kia phát ra tiếng xột xoạt, giống như tiếng chuột đang gặm thứ gì đó.

Trong nhà máy rách nát này, có chuột là chuyện rất bình thường, nhưng lão quỷ lại nhắc nhở hắn rằng không chỉ đơn giản là chuột.

Cát Vũ vội vàng rón rén bước xuống giường, liếc nhìn Lê Trạch Kiếm đang ngủ rất say ở bên cạnh, thậm chí còn ngáy cực kỳ to. Cát Vũ phải phân biệt một lúc lâu mới nghe thấy tiếng động ở bên đó.

Hắn chạm vào Lê Trạch Kiếm đang ngủ say, Lê Trạch Kiếm nhanh chóng bị đánh thức, Cát Vũ ra hiệu bảo y im lặng, Lê Trạch Kiếm nhanh chóng trở nên cảnh giác, mắt mở to, biết chắc rằng đã có chuyện xảy ra.

Cát Vũ chỉ vào đống đồ lặt vặt ở trong đó, Lê Trạch Kiếm nhìn theo hướng hắn chỉ, nhất thời sợ đến mức hoàn toàn biến sắc.

Lê Trạch Kiếm vừa từ từ ngồi dậy, vừa cố ý ngáy, cùng Cát Vũ đi tới góc đó.

Cát Vũ thấy sắc mặt Lê Trạch Kiếm không được tốt cho lắm, thì cảm thấy chắc chắn trong góc đó đang đặt một thứ không hề tầm thường.

Hai người rón rén tới gần, lúc chỉ còn cách tầm hai mét thì tiếng xột xoạt kia bỗng biến mất, hai người cũng nhanh chóng ngừng bước.

Cát Vũ vỗ eo, lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra, khẽ vung lên, cây kiếm lập tức trở nên to hơn gấp mấy lần, uy phong lẫm liệt.

Đúng lúc này, một sinh vật nhỏ bé giống như con tê tê, đột nhiên chui ra từ trong đống đồ lặt vặt, toàn thân đều là vảy, đầu màu đen, vóc dáng cũng không lớn, đôi mắt lóe lên ánh vàng, đang ngậm một gói hàng rất dài, điên cuồng chạy về phía cửa.

Tốc độ của vật kia rất nhanh, thoáng chốc đã chạy tới cửa, Cát Vũ không kịp dùng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, nên tiện tay lấy ra mấy đồng xu, ném về phía sinh vật nhỏ bé kia.

Sinh vật nhỏ bé như mọc mắt ở sau lưng, nhanh chóng né tránh mấy đồng xu mà Cát Vũ ném về phía nó, tiếp tục bỏ chạy đến nơi khác, tốc độ nhanh như một cơn gió.

Lê Trạch Kiếm cũng phản ứng lại, nhặt cái ghế ở dưới sàn lên, đập xuống sinh vật nhỏ bé đó, nhưng cũng bị nó dễ dàng né tránh.

Cửa đang khép hờ, sinh vật nhỏ bé nhanh chóng chui ra khỏi khe cửa, từ đầu đến cuối đều không làm rơi món đồ trong miệng.

Lê Trạch Kiếm cả kinh, vội vàng đuổi theo, Cát Vũ cũng theo sát, lo lắng hỏi: "Lê đại ca, sinh vật nhỏ bé đó đang ngậm thứ gì vậy?"

“Đó là Kiếm thần truy hồn của ta!” Lê Trạch Kiếm chẳng hề quay đầu lại mà nói.

Thảo nào Lê Trạch Kiếm lại căng thẳng như vậy, hóa ra sinh vật kia đã lấy trộm Kiếm thần truy hồn của y.

Thanh kiếm này còn quan trọng hơn cả tính mạng của Lê Trạch Kiếm, sao y có thể để mặc cho sinh vật kia lấy trộm đi chứ?

Đợi đến khi hai chạy ra khỏi nhà máy, thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của sinh vật nhỏ bé kia, nó đã sắp biến mất khỏi sân của nhà máy.

Đúng lúc này, Lê Trạch Kiếm đột nhiên bấm pháp quyết, cuối con đường lúc sinh vật kia sắp biến mất bỗng lóe lên tia sáng màu đỏ. Kiếm thần truy hồn cảm nhận được sự dẫn dắt của pháp quyết, nên bay thẳng về phía bọn họ.

Dù là thế, sinh vật nhỏ bé đã lấy trộm Kiếm thần truy hồn của Lê Trạch Kiếm vẫn không chịu bỏ thanh kiếm xuống, bị thanh kiếm mang theo bay về phía bọn họ.