Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 610: Long Hổ Sơn mật sự 




Một đám đạo sĩ, nhớ tới lúc trước đã chế nhạo chèn ép đối với Diệp Thiếu Dương như thế nào, cả đám đều im thin thít, hơn nữa trên mặt có cảm giác là tự biết xấu hổ.

“Tiên thiên bát quái……”

Trương Vô Sinh lấy tay sờ sờ lên gương mặt nóng bừng, nghĩ lại những lời nói lúc nãy của mình, cảm thấy giống như là bị cả cho ba cái, sưng lên nhưng chính mình cũng không dám đi nhìn.

Đạo Uyên chân nhân đang điều tức một lúc, đem khí tức hỗn loạn trong cơ thể tạm thời ổn định lại, quan sát ván cờ một hồi, chỉ cần suy đoán đến chi lý trong đó, thì ngay lập tức cảm thấy đầu óc ong ong choáng váng, sau một lúc lâu, thở dài nói: “Hazz, nếu không hiểu được quy tắc nguyên lý của nó, thì căn bản không thể nào hiểu được chi lý vận hành của tiên thiên bát quái……”

Vì thế ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn đánh giá Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiên thiên bát quái, ngươi học được từ đâu được? Ta biết trên Mao Sơn không có thư tịch liên quan, lão già Thanh Vân Tử kia cũng không biết.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi đơn giản đáp lại: “Tổ tiên của ta là Diệp Pháp Thiện, có một cuốn sách gia truyền là Âm Dương Thư, ta có cơ hội học được, trên đó có ghi lại phương pháp suy diễn Tiên thiên bát quái dịch số.”

“Ngươi là …… là hậu nhân của Diệp Pháp Thiện!”

Đạo Uyên chân nhân rất là khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Cơ duyên, hết thảy đều là cơ duyên.”

Sau một lát, khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, phất phất tay áo, bảo mấy người nâng cáng lui ra.

Diệp Thiếu Dương nói: “Đạo Uyên sư huynh, hiện tại hai ta đang hoà nhau, nếu không có gấp thì buổi chiều lại tỷ thí Ấn pháp, đã trưa rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút, huynh thấy thế nào?”

Không nghĩ tới, Đạo Uyên chân nhân lại xua xua tay.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hỏi: “Là sao, huynh muốn đánh bây giờ à?”

Đạo Uyên chân nhân mệt mỏi nói: “Không đánh.”

“Ách."

Diệp Thiếu Dương càng thêm giật mình, như thế nào lại không đánh nữa? Chẳng lẽ vì đấu Cửu Cung Kỳ, đã hao phí quá nhiều tinh lực, không nghĩ sẽ đánh tiếp? Đạo Uyên chân nhân lẩm bẩm nói: “Ngươi đã học xong Tiên thiên bát quái, đánh hay không đánh, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi: “Ta nhìn không ra hai chuyện này thì có liên quan gì với nhau.”

Đạo Uyên chân nhân xoay người nhìn về phía Linh Lung Tháp, nói: “Ngươi đi theo ta, Vô Sinh cũng đến đi.”

Nói xong, một mình đi tới trước cổng vòm, mở cửa bước vào.

“Lão đại, phải làm gì bây giờ?”

Tiểu Bạch đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Cùng ta đi vào thôi.”

Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Bạch chui qua cổng vòm, Trương Vô Sinh giải tán đám đệ tử, chính mình cũng chui vào trong đó.

Phía sau cánh cửa là một cái phòng khách nhỏ, hai bên tường đều có cửa, nhưng tất cả đã bị khóa.

Đạo Uyên chân nhân mở đèn lên, căn phòng lập tức sáng lên, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh bốn phía, thấy rõ cách bài trí trong phòng, lập tức ngây người: Hắn vốn tưởng, Đạo Uyên chân nhân đã ở trong tháp vài chục năm, sẽ giống như khổ hạnh tăng mà ở trong đây khổ tu, nhưng mà tuy rằng nơi này không có trang hoàng gì nhiều, hơi bề bộn một chút, nhưng nhìn qua thì không có khác gì phòng của người bình thường: có giường, tủ đầu giường, còn có một bàn làm việc, bên trên để lộn xộn một ít củi gỗ các loại, dùng để chế tạo các loại pháp khí, có cái đã làm thành pháp khí bán thành phẩm rồi.

Xem ra Đạo Uyên chân nhân bình thường thích nhất, chính là chế tác pháp khí.

Trên bàn làm việc còn có một cái TV nhỏ, cùng với một máy nghe nhạc MP4, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thì cảm thấy buồn cười, nói: “Đạo Uyên sư huynh cũng thích xem TV, nghe nhạc à?”

Đạo Uyên chân nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, “Nếu không thì ta dựa vào cái gì mà giết thời gian đây? tưởng là ngồi thiền à? cho mà buồn đến chết hả?...”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Kỳ thực ta càng muốn biết, vì sao huynh nhất định phải ở tại đây trấn thủ Linh Lung Tháp?”

Đạo Uyên chân nhân mời bọn họ ngồi xuống trước một cái bàn vuông, tự mình đứng dậy đến tủ bát cầm một bộ trà cụ nhỏ dùng trong nghệ thuật trà đạo, sau đó qua chỗ bếp lò than lấy một ít nước sôi.

“Sư thúc, để cho ta làm đi, người nghỉ ngơi cho khỏe.”

Đến thời điểm vuốt mông ngựa, thì Trương Vô Sinh dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, cầm lấy ấm nước từ tay Đạo Uyên chân nhân, sau đó đi pha trà, mọi người ngồi trước bàn trà, chờ Đạo Uyên chân nhân mở miệng nói chuyện.

Đạo Uyên chân nhân không có chút nào nóng vội nói chuyện, ngồi im uống trà, nửa ngày vẫn không chịu hé răng, Tiểu Bạch không thể kiên nhẫn chờ nữa, nói: “Ê, ông già, ca ca ta đâu, ngươi mau nhanh thả hắn ra đi.”

Đạo Uyên chân nhân nhấp ngụm trà, chậm rì rì nói: “Hai người các ngươi đã được thụ phong Âm Thần, đương nhiên ta sẽ không giữ các ngươi lại đây, không nên gấp gáp.”

Rồi đặt chén trà xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Ta có thể cảm giác được, trên người của ngươi có một kiện pháp khí của Long Hổ Sơn, là cái gì đó?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chợt nhớ tới, liền đem Tùng văn cổ định kiếm từ trong ba lô ra, đặt lên bàn, sau đó đơn giản kể lại việc Trương Thi Minh hôm qua tập kích chính mình, nhưng vì có Tiểu Bạch ở đây, sợ cô nàng xấu hổ, nên không chỉ ra việc Trương Thi Minh có cảm tình với nàng.

“Cái tên súc sinh này!”

Trương Vô Sinh sau khi nghe xong, đập một chưởng lên bàn, làm nước trà bắn ra, cảm xúc vô cùng kích động, lập tức gọi điện thoại cho các đệ tử, bảo bọn họ phái vài người xuống núi tróc nã Trương Thi Minh lên núi.

Thân là đạo sĩ, quyến luyến nữ yêu, việc này vốn sĩ đã là sai lầm lớn, lại còn xuống tay với đồng môn, cái này càng tối kỵ.

Trương Vô Sinh rất là phẫn nộ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, rốt cuộc Trương Thi Minh cũng là cháu trai của mình, hơn nữa còn là người nối nghiệp do một tay hắn bồi dưỡng, nhưng hiện tại…… Đạo Uyên chân nhân biểu tình rất là bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải là đã sớm tính đến được chuyện ngày hôm nay rồi sao?”

Trương Vô Sinh thở dài nói: “Lúc ấy thì con cũng đã nhìn ra, nó sẽ gặp phải sự lựa chọn vận mệnh của cả đời, nên mới bảo nó xuống núi, vốn nghĩ cho nó cơ hội gặp Diệp sư thúc, để có thể nhận được kinh nghiệm cùng dẫn dắt, không nghĩ tới ….

nó vẫn là làm ra lựa chọn sai lầm này, hơn nữa sai lại càng sai, cơ hồ không có khả năng nào quay đầu lại được!”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Tâm ngoại vô vật, duyên cũng tốt, nghiệt cũng thế, đều là do bản thân nó lựa chọn, không trách được người khác, tương lai có thừa nhận hậu quả như thế nào, tất cả đều phải do một mình nó gánh lấy.”

Nói xong, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Đa tạ Diệp sư đệ đã thủ hạ lưu tình.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay đẩy Tùng văn cổ định kiếm cho ông ta, nói: “Đây là bảo bối của của các ngươi, cầm lại đi.”

Đạo Uyên chân nhân trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi có biết, ta vì sao lại muốn dẫn ngươi tới đây hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Ta nói thẳng, lúc trước ngươi đoán không sai, Linh Lung Tháp này giam giữ rất nhiều quỷ, yêu, cương thi với tà linh không thể nào siêu độ, cũng không giết chết được, trong tháp có ba đạo phong ấn, mỗi mùng một hay mười lăm hàng tháng, cần phải rót nhập khí huyết để định trận, bằng không khó có thể tiếp tục phong ấn.

Hơn nữa phong ấn Linh Lung Tháp, là do năm đó lão tổ của chúng ta thiên sư Trương Đạo Lăng lưu lại, cho nên chỉ có máu của hậu nhân thiên sư, mới có thể giao hoà với máu trên phong ấn, để kéo dài thời gian phong ấn.

Đây là thứ nhất.

Thứ hai, cần phải có một người thực lực mạnh mẽ để trấn thủ nơi đây, để không cho tà vật thoát ra, tự tiện rời đi, gây họa nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương nghe thế, rất là khiếp sợ trong lòng, lúc này mới nhớ tới máu thiên sư của mình là một mạch truyền thừa của Diệp Pháp Thiện, dĩ nhiên chuyện này không chỉ phát sinh ở mỗi gia tộc mình, mà gia tộc của thiên sư Trương Đạo Lăng cũng có.

Đạo Uyên chân nhân tiếp tục nói: " Ta đạo hào là đạo uyên, nhưng tên thật của ta chắc ngươi cũng biết, ta là hậu nhân của Trương gia, Vô Sinh kêu ta bằng sư thúc, bởi vì hắn là con nuôi của Trương gia, dưỡng phụ của hắn cùng ta là anh em họ.”