Mất Ký Ức

Chương 2: Do dự và quyết tâm




“Hết táo rồi, em xuống mua một ít táo.”

Đào Tử che đôi mắt sưng đỏ, tránh né Đinh Bành rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.

Trên đường đi, tiếng bước chân vội vàng của người đi đường, tiếng rao hàng đến khàn giọng của người bán hàng rong, tiếng khóc chói tai ầm ĩ của con nít.

Đào Tử đá tảng đá bên chân, thế giới huyên náo như vậy, sao cô vẫn cảm thấy hoang vắng.

Cô mua táo mà không cò kè mặc cả, rồi xách túi đi lên lầu.

Bước lên từng bậc thang: “Mỗi ngày đi một bước, sống đến chín mươi chín.”

Tại bậc thang cuối cùng có tiếng nói cười vờn quanh mùi thuốc lá tản ra.

Đào Tử chỉ liếc nhìn một cái là định ra kết luận: yêu nghiệt, không đẹp trai bằng Đinh Đinh nhà cô.

Yêu nghiệt dập tắt điếu thuốc: “Mắt cá chép, tôi biết em.”

Đào Tử không thèm nhìn đến anh ta mà tiếp tục đi, cô tên là Đào Tử, Đinh Đinh đang chờ táo của cô đấy.

Yêu nghiệt giữ chặt Đào Tử, cô bực mình: “Anh đừng hòng bắt nạt phụ nữ đã có chồng.”

Yêu nghiệt cười quyến rũ: “Tôi là Tả Kiều.”

Đào Tử vung mạnh túi táo: “Tôi quan tâm anh là Đại Kiều Tiểu Kiều à, sao anh không đi tìm Tào Tháo đi.”

Đào Tử trở lại phòng bệnh, Đinh Bành nằm ở trên giường ngáy to.

Cô đặt túi táo xuống, không cởi giày mà leo lên giường, ôm lấy Đinh Bành.

Đinh Bành gạt ra, cô ôm lại, gạt ra, ôm lại…

Đào Tử cười: “Đinh Đinh, giả bộ ngủ có vui không?” Cô nghiêng người, đến gần lỗ tai anh: “Anh chưa bao giờ ngáy khi ngủ cả.”

Anh buồn bực, ngồi dậy nhìn cô: đã không còn nước mắt, trên mặt chỉ còn vẻ tươi cười.

Đào Tử che mắt: “Người ta đã đổi kiểu tóc, lâu nay em để mái đấy, ha ha, em thay đổi một kiểu mới, có phải nhìn đẹp lắm không. Có cảm giác bản tình ca mùa đông không?”

Thanh âm đột nhiên dừng lại, Đào Tử lắc đầu: “Không tốt không tốt, nam chính của bản tình ca mùa đông còn bị mù mắt, chúng ta là dân thường, mất trí nhớ là được, những tai nạn khác biến đi.”

Thấy Đinh Bành không để ý tới cô, Đào Tử nhìn quả táo: “Xem ra quả táo thật sự làm cho con người khôi phục trí nhớ, một ngày không ăn, sao phản ứng chậm như vậy, em đi gọt táo.”

Mới vừa xuống giường, cô lại bị anh giữ chặt.

Anh nói từng chữ một: “Cô đi đi.”

Tên khốn nạn này, anh bảo cô chạy đi đâu. Đào Tử chán nản, trừng lớn đôi mắt cá chép, rất giống một quả đào phẫn nộ.

*= =*

Ép cô rời khỏi, là lựa chọn tốt nhất đối với cô.

Em sẽ gặp những người rất tốt, ít nhất, ai cũng sẽ tốt hơn tôi.

Trái tim, đau quá.

Rõ ràng anh không quan tâm cô. Là lúc nào đã nhuộm đẫm vui sướng của cô ở trong đầu mình.

Mỗi ngày bác sĩ đến kiểm tra đều thăm hỏi, làm cho trong lòng anh không đáy. Anh sợ, sợ mình muốn càng nhiều, nhưng vẫn không thể nhớ cô.

Việc này không công bằng.

Anh không nói gì cả, cô lại một mực kề sát anh, mỗi ngày đọc nhật ký của anh, anh phiền, càng phiền chính mình.

Vì thế, anh trốn trong chăn, làm bộ như không nghe thấy.

Thỉnh thoảng, bà lão ở bên cạnh thở dài: “Chàng trai, cậu cần gì phải làm vậy.”

Anh trốn ở trong chăn cắn răng nói với mình nhất định phải tàn nhẫn.

Tàn nhẫn với cô, càng tàn nhẫn với chính mình.

“Em nói cho anh biết, từ trước đến nay em vẫn chưa nói với anh. Em có con với anh, anh đừng suy nghĩ muốn vứt bỏ hai mẹ con tụi em.”

Sáng sớm cô đã ném bom cho anh, lần này lại kiếm cớ mới.

Đinh Bành phớt lờ cô.

Đào Tử khóc ríu rít: “Con em đáng thương quá, còn chưa sinh ra đã không đợi gặp mặt ba.”

Đinh Bành xem báo chí, nói: “Nếu thực sự, sinh ra là được.”

Đào Tử nghẹn họng.

Đinh Bành bình tĩnh nói: “Tôi hẳn là chưa từng ngủ với cô.” Anh tin tưởng chính mình, “Hơn nữa, lúc nào cô cũng ngã xuống giường.”

Đào Tử tức giận: “Anh còn biết lần nào em cũng từ trên giường ngã xuống đấy, mông rất đau đây này.”

“Không nói lời nào, còn giả vờ câm điếc, hừ, người ta nói phụ nữ mông lớn sinh con tốt, cứ ngã xuống thế này, sớm muộn gì em cũng giống như trâu bò.”

Đinh Bành hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa.

Anh sắp bị cô gái này bức đến điên rồi.

*= =*

Đào Tử lại trở thành khách dài hạng ở tầng cao nhất.

Cô thở dài: “Người đàn ông kiêu ngạo này thật sự phiền phức, con công phiền phức.”

Có tiếng cười.

Đào Tử quay đầu, trông thấy yêu nghiệt đứng cạnh hàng rào bảo vệ cách đó không xa đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đào Tử nhíu mày, Đại Kiều hay là Tiểu Kiều tới, quên đi, không quan trọng. Trong đầu cô, người hoặc sự việc không quan trọng sẽ bị che chắn.

“Tôi là Tả Kiều.” Anh chàng yêu nghiệt cảm thụ ánh mặt trời xong, cười cười đến gần Đào Tử.

Đào Tử không nhìn anh ta, tiếp tục đứng ở tầng cao nhất mà nổi giận: một nơi tốt như vậy lại phải chia sẻ với người khác.

“Mắt cá chép, tình cảm không thuận lợi à.” Tả Kiều nói một cách khẳng định.

Đào Tử oán hận nhìn anh ta, làm sao, ai cần anh lo chứ, cẩn thận tôi cắn anh.

Tả Kiều khẽ cười: “Muốn thử đi theo tôi không?”

“Không cần.” Ý chí cô kiên quyết.

“Nói không chừng người đàn ông của em sẽ nổi máu ghen.” Anh ta dụ dỗ cô.

“Tình cảm, tôi thử không nổi.” Đào Tử dùng tay đón lấy ánh mặt trời, thái độ kiên định, “Không dám thử, cũng không muốn thử.”

Quan hệ giữa Đào Tử và Đinh Bành lại trở về lúc trước, trạng thái cứng nhắc.

So với ban đầu còn cứng nhắc hơn. Mỗi ngày cô kể lại tất cả những chuyện vặt vãnh, anh xao nhãng ngay cả một chuyện cũng không lắng nghe.

Đào Tử mặc kệ vẻ lạnh nhạt của Đinh Bành, nên thế nào thì vẫn thế đấy: “Đinh Đinh, anh nói: quả đào càng ngày càng xinh đẹp, tôi sợ không giữ được em, không thì đi theo em cùng nhau chạy trốn là được rồi.”

Đào Tử nhớ đến năm 15 tuổi, bọn họ cùng nhau chạy trốn cô nhi viện, đi qua các thành phố, nhớ lại lòng cô xót xa.

Có người gõ cửa, Đào Tử không để ý tới, cô đọc nhật ký năm 18 tuổi cho Đinh Bành nghe.

Có người cười, Đào Tử cảm thấy quen thuộc, cô ngẩng đầu, anh chàng yêu nghiệt đứng ở cạnh cửa, châm điếu thuốc nhìn bọn họ.

“Đi ra ngoài.” Đào Tử đứng dậy đuổi anh ta. Trong phòng bệnh không thể có mùi thuốc.

Cậu em ngồi dậy, trong mắt là ngạc nhiên vui mừng, thanh âm cũng nhuộm vẻ vui mừng: “Anh.”

Tay Đào Tử đuổi người cứ thế mà ngừng lại: “A ngại quá, tay trợt.”

Tả Kiều kéo tay Đào Tử: “Mắt cá chép, mấy ngày không gặp, nhớ tôi không?”

Cô vẫy tay ra, xoay người đến trước mặt Đinh Bành: “Đinh Đinh, đừng để ý anh ta, chúng ta tiếp tục trò chuyện nhé.” Cô đọc tiếp nhật ký cho anh nghe.

Tả Kiều dập tắt thuốc lá, nói mấy câu với cùng em và bà lão, rồi anh ta chuyển sang Đào Tử. Chỉ nhìn chỉ cười mà không nói.

Bắt đầu từ ngày đó, trong phòng có rất nhiều hoa hồng.

Tả Kiều nghe ngóng, Đào Tử từng nói, cô thích hoa hồng, có sức sống. Ừ, quả thực phù hợp với cô, phù hợp với đôi mắt cá chép của cô.

Đào Tử chỉ nhìn hoa hồng đầy phòng, ngửi mà không nói gì. Cô suy nghĩ, như vậy cũng tốt, có lẽ sức khoẻ của cậu em và Đinh Đinh sẽ tốt hơn trong bầu không khí này.

Lần đầu tiên, cô có phần cảm ơn Tả Kiều.

*= =*

“Cút ngay.” Đinh Bành ném tách trà xuống đất, lửa giận hừng hực.

“Đinh Đinh, anh giống như một con quái thú.” Cô không quan tâm đến cơn tức giận của anh, cô cười đùa tí tửng.

“Tôi bảo cô cút đi, sao cô còn chưa đi.” Đinh Bành quăng gối đầu xuống đất, “Cô thật sự rất đáng ghét.”

“Đáng ghét, đáng ghét, anh phiền quá đi.” Đào Tử da mặt dày, “Haizz, xem báo này, có một cô gái tự tử vì tình, từ trên lầu ngã xuống, máu thịt lẫn lộn, rất đáng thương.”

“Cô đi đi.”

“Em xa rời anh cũng không có chỗ đi.” Cô tiếp tục đọc báo, “Nếu ngày nào đó không có chỗ đi, chúng ta cùng chết nhé.”

“Người tặng hoa không tệ đâu.” Về hành động của hai người, ngày đó anh không có phản ứng gì, nhưng bàn tay anh nắm chặt tấm chăn đã bán đứng anh.

“Ồ, anh cũng biết anh ta không tệ à. Cái gì, anh ta tốt, anh đừng muốn có một chân với anh ta.” Đào Tử buông tờ báo, hung hăng nói.

Đinh Bành phát hiện ngay cả phẫn nộ chính mình cũng không muốn trở người. Mà cô gái kia còn nhiệt tình líu ríu.

“Đinh Đinh, ý nghĩ lệch lạc phải bóp chết từ trong nôi.” Cô cảm thấy không yên lòng, chuyển sang phía cậu em, “Em trai, sau này bảo anh em đừng đến đây, anh ta làm Đinh Đinh nhà chị hư hỏng thì làm sao bây giờ. Không được, nếu không chúng ta đổi bệnh viện đi.”

Trong ánh mắt cậu em không nói gì, một sợi dây trong đầu Đinh Bành rốt cuộc đứt đoạn, “Đào Tử, cô đủ rồi.”

Ánh mắt Đinh Bành cứ cách vài giây liền nhìn ra cửa một lần. Cô đã đi ra ngoài hồi lâu.

Bà lão nhìn ra ý nghĩ của Đinh Bành, cười: “Chàng trai, mới vậy đã lo cho cô bé rồi. Còn đẩy cô bé cho người khác, nếu cô bé theo người khác thật, sau này cậu sẽ thế nào chứ.”

Đinh Bành chỉ cười, sau đó nói: “Cháu chưa nghĩ tới, hy vọng cô ấy hạnh phúc là tốt rồi.”

Bà lão rơi vào hồi ức: “Lúc còn trẻ, tôi cũng từng thích một anh chàng, sau đó ông ấy bởi vì bởi vì lý do bản thân mà vứt bỏ tôi. Phụ nữ trong lúc say đắm, nhất định tin tưởng một người thì sẽ không buông tay, tôi đã đi theo ông ấy mỗi ngày, vào thời đó tôi đi theo ông ấy như vậy, trong mắt người khác là vô liêm sỉ. Cậu đoán xem sau đó thế nào?”

Đinh Bành lắc đầu.

“Sau đó ông ấy là ba của con tôi.” Trong ánh mắt của bà lão đều là hạnh phúc: “Cho nên, nhất định phải giữ chặt hạnh phúc của chính mình.”

Đinh Bành trầm tư.

Bà lão đi đến ban công, nhìn cảnh ở phía dưới, rồi ra dấu với Đinh Bành: “Phía dưới có người bị đụng phải, Đào Tử…”

Đinh Bành chưa nghe xong thì đã mang dép chạy gấp xuống lầu, nổi điên tìm kiếm cô.

Không phải cô, mọi người ở trước mắt, chỉ không có bóng dáng của cô.

Đinh Bành gọi tên Đào Tử nhiều lần, lại ở chỗ ngoặt trông thấy cô cúi đầu thất thần.

Trái tim đột nhiên ổn định.

Đào Tử ngẩng đầu, cô cười rồi nói: “Đinh Đinh, chúng ta cùng chết đi.”

Anh trả lời: “Được, cùng chết đi.”