Mặt Nạ Ác Ma

Chương 19




"Hạ. . ." Tưởng Tiểu Manh cả người thất kinh, muốn tiến lên, nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, cước bộ lại ngừng lại, một bên Đỗ Khang Tửu nhận thấy được dị thường của nàng, vội vàng đi tới, vịn bả vai của nàng nói: "Manh Manh, ngươi làm sao vậy?"

Tưởng Tiểu Manh tựa như bị bàn tay của hắn chạm điện mà tránh ra, lập tức thối lui mấy bước, không để cho hắn đụng phải mình, Đỗ Khang Tửu sửng sốt, sau đó theo ánh mắt của nàng nhìn sang, bên cạnh một chiếc xe màu đỏ, một vóc người cao to đang đứng, tay nâng điện thoại, Đỗ Khang Tửu không khỏi dùng một loại ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tưởng Tiểu Manh, Tưởng Tiểu Manh sắc mặt trở nên khác thường tái nhợt.

Giang Hạ đưa di động để vào túi quần, trên mặt bỗng nhiên từ một loại tuyết tan băng hà, đổi lại vẻ mặt rực rỡ lúm đồng tiền, từng bước hướng bọn họ đi tới.


"Ngươi là Đỗ Khang Tửu sao? Ta là bạn của Manh Manh."

Nàng vừa hướng nam sinh kia chào hỏi, vừa âm thầm đánh giá hắn, chỉ thấy nam sinh kia vóc người cao ngất, mặt mày tuấn tú, vừa nhìn chính là loại hình thuộc chủng loại rất được nữ sinh hoan nghênh.

"A, ngươi mạnh khỏe, ta là Đỗ Khang Tựu, hơn Manh Manh một tuổi, là sư huynh của nàng." Đỗ Khang Tựu ngẩn người xong, lập tức mỉm cười, trước mắt nữ sinh này, ánh mắt dài nhỏ sáng ngời, sống mũi thẳng tấp, gương mặt sẽ không gọi thật tươi đẹp, nhưng vô cùng mị lực. Nhưng kỳ quái chính là, nàng mặc dù trên mặt cười đến vô cùng rực rỡ, nhưng trong đôi mắt một nụ cười cũng không, lại tựa hồ như bắn ra một tia khiếp người lạnh lẻo, làm cho lòng người không tự chủ có vài phần cảm giác bị đè nén.

Sư huynh trên nàng một lớp, Giang Hạ híp mắt, bỗng nhiên nhớ lại Tưởng Tiểu Manh đã từng nói qua, có một vị sư huynh theo đuổi mình, thì ra là, nàng đã sớm đề cập tới hắn, chẳng qua là mình không có nghĩ đến mà thôi, trong nội tâm nàng không khỏi cười lạnh.


"Manh Manh, nguyên lai là bằng hữu của ngươi tới, làm sao ngươi giống như là đang sợ hãi vậy?" Đỗ Khang Tựu trong lòng nghi ngờ phản ứng của Tưởng Tiểu Manh, không nhịn được cười đặt câu hỏi.

"Ta chỉ là, chẳng qua là không nghĩ tới nàng đột nhiên tới đây, ta là thật cao hứng." Tưởng Tiểu Manh bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, trong lòng hoảng sợ vơi đi, lập tức kéo lại cánh tay Giang Hạ.

Giang Hạ cho dù nàng nắm tay của mình, cũng không nhìn nàng, vừa cười đối với Đỗ Khang Tựu nói: "Ta vừa lúc đi qua nơi này mà thôi, các ngươi là muốn đi đâu vậy?"

Tưởng Tiểu Manh trong lòng khẩn trương, còn chưa kịp mở miệng, Đỗ Khang Tựu đã giơ giơ cái túi trong tay, cười nói: "Nga, ta đang chuẩn bị cùng nàng đi ăn cơm tối, sau đó đưa nàng về nhà, nếu trùng hợp như thế gặp gỡ, mọi người cùng nhau đi ăn đi, có một quán cay Tứ Xuyên, Manh Manh rất thích."


Tưởng Tiểu Manh thân thể đã bắt đầu khẽ run.

"Là vậy sao?" Giang Hạ nhàn nhạt cười, có thể nói, muốn nhìn một chút nam sinh có thể làm cho Tưởng Tiểu Manh nói láo lừa gạt nàng hình dáng ra sao, cũng đã nhìn rồi, như vậy, đã đủ rồi.

"Hạ!" Tưởng Tiểu Manh bỗng nhiên gọi một tiếng, trong thanh âm tràn đầy mùi vị khẩn cầu.

Giang Hạ lắc đầu nói: "Không được rồi, ta còn có chút chuyện, đi trước, lần sau có cơ hội nữa thì cùng nhau ăn cơm vậy."

Dứt lời, nàng hướng Đỗ Khang Tựu cười cười, sau đó tránh thoát mở tay của mình ra, xoay người hướng xe của mình đi tới.

"Tốt, hẹn gặp lại!" Đỗ Khang Tựu lăng lăng nhìn bóng lưng của nàng, bỗng nhiên quay đầu đối với Tưởng Tiểu Manh nói: "Ngươi bằng hữu này tên gọi là gì? Ách, Manh Manh, ngươi tại sao khóc?"

Tưởng Tiểu Manh không lên tiếng, bỗng nhiên túm lấy ba lô trong tay của hắn, lo lắng nói: "Ngươi đừng hỏi, Khang Tựu, ta có chút chuyện muốn cùng bằng hữu nói chuyện, hôm nay không đi ăn cơm ngươi được."
"Ai! Manh Manh! Làm sao ngươi đột nhiên thay đổi ý định rồi? Có chuyện gì a?"

Tưởng Tiểu Manh không để ý tới Đỗ Khang Tựu gào thét, vội vã chạy đến trước xe Giang Hạ ngăn cản lại, sau đó đi vòng qua, mở ra cửa bên tay lái phụ ngồi xuống.

Giang Hạ vẻ mặt hờ hững nổ máy xe, xe thể thao lập tức vụt chạy đi.

"Hạ. . ." Tưởng Tiểu Manh tựa như một tiểu hài tử làm sai chuyện, sợ hãi nhìn Giang Hạ: "Hạ, ngươi hôm nay làm sao lại qua đây, tới đón ta sao?"

Giang Hạ khóe miệng hiện lên nụ cười chế nhạo: "Ta tại sao đến, cái này đã không còn trọng yếu."

"Hạ, ta biết ngươi sinh khí , ngươi giận ta lừa ngươi." Tưởng Tiểu Manh nước mắt từng giọt từng giọt từ khóe mắt chảy xuống: "Ta cũng không biết, ta tại sao muốn lừa ngươi, ta nhất định là bị ấm đầu rồi, Hạ, ngươi tha thứ ta lần này."
"Ngươi không biết sao? Bản thân ta lại biết, bởi vì ngươi chột dạ." Giang Hạ con mắt nhìn phía trước, giọng nói khinh thường phiêu phiêu, song lòng của nàng cũng đang đau đớn, hơn nữa đau gay gắt, hai tay của nàng, không tự chủ nắm chặc tay lái.

Giống như món đồ yêu thích bị bể nát, bỗng nhiên cả người cũng cảm thấy trống không.

"Hạ, không phải như thế, ngươi tin tưởng ta, không phải như vậy!" Tưởng Tiểu Manh kéo cánh tay của nàng.

"Ta đang lái xe!"

Tưởng Tiểu Manh vội vàng rút tay trở về, ở trong trí nhớ của nàng, Giang Hạ cho tới bây giờ không có lấy loại khẩu khí quát lớn nàng như vậy, trong lòng nàng càng phát ra hoảng hốt, Giang Hạ, thật giống như vừa khôi phục bộ dạng lúc mình mới quen nàng, lạnh như băng mà cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Giang Hạ cắn chặc đôi môi, chẳng qua là chuyên chú lái xe, Tưởng Tiểu Manh lớn tiếng khóc ồ lên.
Dọc theo đường đi, hai người không có nói thêm câu nào nữa.

Cũng không lâu lắm, xe ngừng lại, Tưởng Tiểu Manh ngẩng đầu, nước mắt mông lung nhìn hướng ngoài cửa sổ, thì ra là xe đã đến lầu dưới nhà nàng.

"Chiếc xe này là ta mới mua đấy, vì để dễ dàng gặp nhau hơn mà mua." Giang Hạ nghiêng đầu, rốt cục đã mở miệng: "Ta hôm nay chạy đi đón ngươi, bởi vì ta nghĩ cho ngươi một bất ngờ, không nghĩ tới, ngươi cũng trước cho ta một kinh hỉ."

"Hạ. . ." Tưởng Tiểu Manh trong lòng nảy ra hối hận, nhào đầu về phía trước ôm lấy cánh tay của nàng.

"Thích hắn sao?" Giang Hạ đờ đẫn mở miệng.

Tưởng Tiểu Manh hoảng sợ ngẩng đầu: "Hạ, ngươi nói đi đâu vậy? Hắn chẳng qua là giúp ta nói cầm đồ, mời ta ăn cơm mà thôi, ngươi. . . Ngươi có thể nào như vậy hoài nghi ta?"
"Đúng vậy a, còn cùng nhau xem phim, hắn còn đối với ngươi ân cần đầy đủ." Giang Hạ thản nhiên nói.

"Hạ!" Tưởng Tiểu Manh kinh kêu một tiếng, đôi môi lay động, nói không ra lời.

"Đừng có dùng loại ánh mắt hoài nghi nhìn ta!" Giang Hạ cùng nàng nhìn nhau, trong lòng nói không ra lời phiền não: "Ta sẽ không làm cái loại chuyện tình theo dõi quái quỷ đó, là Chu Tinh Hán gặp ngươi!"

"Hạ, ngươi nghe ta giải thích. . ."

"Ta không nghe!" Giang Hạ không nhịn được cắt đứt nàng, hai tay nâng lên khuôn mặt của nàng, hung hăng nhìn nàng: "Nhìn đôi mắt của ta, nói cho ta biết, ngươi có thích hay không?! Có động tâm hay không?!"

Giang Hạ ánh mắt sắc bén thật sự có thể nhìn thấu tâm sự người khác, Tưởng Tiểu Manh trong lòng run lên, lẩm bẩm nói: "Ta. . ."

"Không cho gạt ta! Ta hận nhất người khác gạt ta!" Giang Hạ khuôn mặt co quắp, vừa hét lớn một tiếng.
Tưởng Tiểu Manh không nói thêm gì nữa, nước mắt cuồn cuộn không dứt mãnh liệt ra, làm ướt cả cánh tay Giang Hạ.

Giang Hạ khí lực cả người giống như bỗng nhiên bị trùng xuống, hai tay từ từ buông nàng ra, ngã ngồi tại chỗ ngồi ngây ngốc.

Tưởng Tiểu Manh kéo tay nàng, nhẹ nhàng nức nở: "Hạ, thật xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy. Hắn mỗi ngày tới phía ngoài phòng học của ta, dưới ký túc xá chờ ta, hắn hướng bạn cùng lớp hỏi thăm hết thảy yêu thích của ta, mỗi khi ta bởi vì cùng ngươi ít gặp mặt không vui, hắn cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp trêu chọc ta cười... Biết ta thích ăn món gì, hắn liền chạy đi mua dù chỗ đó rất xa, ta thích ăn món cay Tứ Xuyên của quán ăn, hắn liền thường xuyên từ trường học trộm đi ra ngoài, đi mua đóng gói trở lại, đưa đến trước mặt của ta... Hắn quá tỉ mỉ, đối với ta quá tốt, ta.... Ta..."
"A, rất tốt, là một bạn trai tốt." Giang Hạ nghe những thứ này, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì, đúng vậy, những chuyện này nàng chưa từng vì nàng làm, hơn nữa, có thể cũng vĩnh viễn sẽ không làm.

Nếu như Tưởng Tiểu Manh thích gì, nói cho nàng biết, nàng cũng sẽ lập tức cho người ta đưa đến trước mặt nàng. Không nói đến hoàn cảnh nàng từ nhỏ sinh trưởng, tính cách nàng kiêu ngạo tự phụ, nhất định nàng không có cách nào đem những chuyện này làm được tỉ mỉ như vậy.

Mỗi người tính cách bất đồng, đối đãi với một người phương thức cũng bất đồng, không, không! Nàng là vì mình kiếm cớ, nhưng thật, nàng thật có thể vì Manh Manh làm bất cứ chuyện gì, thật có thể!

Nhưng là, tình cảm của các nàng hay là đã thay đổi, vậy ai có lỗi? Chẳng lẽ mình sai lầm rồi sao?
Tưởng Tiểu Manh nắm chặc tay nàng, liều mạng lắc đầu: "Hạ, không phải là bạn trai! Ngươi không nên nói như vậy! Van xin ngươi tin tưởng ta, lúc trước và hiện tại ta cùng hắn, cái gì cũng không có phát sinh, ta yêu vẫn là ngươi...."

Giang Hạ con mắt nhìn phía trước, thì thào nói: "Ta cho là, trên thế giới này, ngươi một người duy nhất toàn tâm toàn ý yêu ta, có lẽ, ta quá ngây thơ rồi."

"Hạ, ta yêu ngươi! Ta thật chỉ yêu ngươi! Ngươi không có nghĩ sai." Tưởng Tiểu Manh khóc kêu lên: "Ngươi đừng làm ra bộ dáng này, đừng nói như vậy, ta rất sợ..."

Giang Hạ xoay đầu lại, trong mắt đã có lệ quang, nàng giơ lên tay phải, ôn nhu thay Tưởng Tiểu Manh lau đi nước mắt trên mặt, Tưởng Tiểu Manh cầm lấy tay nàng dán chặt lấy mặt của mình, sợ hãi nói: "Hạ, tha thứ ta, có được hay không?"
Giang Hạ gật đầu, Tưởng Tiểu Manh trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, lại nghe Giang Hạ nhẹ nhàng nói: "Ta tha thứ ngươi. Nhưng là, chúng ta chia tay đi."

Những lời này đối với Tưởng Tiểu Manh mà nói, giống như sống không bằng chết, sắc mặt của nàng thoáng cái trở nên trắng xanh, ngẩn ngơ, tê tâm liệt phế nói một tiếng: "Không!"

Giang Hạ nhìn nàng, tâm giống như bị cái gì níu lấy đau đớn, Tưởng Tiểu Manh là người thứ nhất xông vào trong lòng nàng, quyết định như vậy, đối với nàng mà nói vừa khó khăn, vừa thống khổ, nhưng là nàng không cách nào dễ dàng tha thứ nàng lừa gạt mình, không cách nào dễ dàng tha thứ nàng đối với người khác động tâm, nếu nàng ấy không bỏ, nàng cũng muốn tự mình chặt đứt đoạn tình này!

"Hạ, làm sao ngươi có thể nói chia tay? Làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy? !" Tưởng Tiểu Manh nhào đầu về phía trước, gắt gao ôm lấy nàng, khóc lớn nói.
"Nếu không như thế nào đây? Chúng ta tiếp tục cùng nhau, ngươi lại tiếp tục cùng người khác mập mờ!" Giang Hạ cười lạnh một tiếng, đem nàng đẩy ra.

"Ta yêu chính là ngươi! Ta cùng hắn cái gì cũng không có! Chúng ta thậm chí tay cũng không có nắm qua!" Tưởng Tiểu Manh khóc kêu lên: "Ngươi không thể đối với ta như vậy!"

"Nhưng ngươi lừa gạt ta! Ngươi biết ta hận nhất người khác gạt ta!" Giang Hạ hung hăng nhìn nàng, từng chữ nói: "Ta tin tưởng ngươi cùng hắn thật là không phát sinh chuyện gì, nhưng lòng của ngươi, đã phản bội ta, một mình ngươi cũng không dám phủ nhận đối với hắn thích, ngươi trên tinh thần cùng bên ngoài... Ha! Này đối với ta mà nói, là giống nhau! Ta đã sớm nói qua cho ngươi, ta không thể... dễ dàng tha thứ chính là lừa gạt cùng phản bội, thế nhưng ngươi đều phạm vào, ta không có cách nào để tiếp tục ở chung một chỗ!"
"Không! Ta không muốn chia tay! Ta không muốn xa ngươi!" Tưởng Tiểu Manh vẻ mặt buồn bả, cầu khẩn nói: "Hạ, ta sau này không bao giờ ... cùng hắn gặp mặt nữa, có được hay không? Ngươi tha thứ ta một lần, chỉ lần này! Ngươi ở đây làm ta sợ có đúng hay không? Ngươi cố ý!"

Giang Hạ hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nói: "Manh Manh, ta sẽ nhớ giữa chúng ta từng tốt đẹp, vốn dĩ sau này, chúng ta cũng không thể nào cùng nhau."

Tưởng Tiểu Manh nhìn nàng vẻ mặt nàng lạnh như băng, tâm liền chìm đến đáy cốc, nàng biết, đoạn tình này là không thể vãn hồi, nhưng là, vừa nghĩ tới mất đi Giang Hạ, nàng so sánh với chết còn khó hơn, nàng làm sao có thể đồng ý.

Nàng lau đi nước mắt, nhìn Giang Hạ thật sâu, giọng nói nói không ra lời tuyệt vọng: "Hạ, ngươi quyết định như vậy, nói với ta những thứ này, ngươi sẽ không khổ sở sao? Ngươi yêu ta sao? Tại sao lòng đau như vậy, nhưng ngươi có thể làm ra vẻ bình tĩnh như vậy?"
"Đau của ta, không cần viết ở trên mặt cho người khác nhìn!" Giang Hạ từ trong lỗ mũi cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Ngươi có nghĩ đến ngươi cùng sư huynh đẹp trai kia ở chung một chỗ nói đùa vui vẻ, nghĩ tới ta sẽ khổ sở sao?"

Tưởng Tiểu Manh tâm một trận một trận co rút đau đớn, nước mắt mơ hồ cầu khẩn nói: "Hạ, ta sau này. . . Sau này không bao giờ như vậy nữa, van xin ngươi, van xin ngươi đừng rời bỏ ta... Ngươi có thể trừng phạt ta, nhưng là, ta không muốn chia tay...."

Giang Hạ mấp máy môi, vẻ mặt hờ hững mà mệt mỏi, nàng trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, Manh Manh, trong tình yêu của ta, cho dù có nửa hạt cát, hết thảy cũng phải kết thúc, mời, cũng chừa cho mình chút tự ái."