Mật Thám Nương Tử

Quyển 2 - Chương 20: Chuyện cũ như khói




Rời đi. Trước hết phải nhanh chóng rời đi

Phó Lệnh Nguyệt trong lúc hoảng hốt chạy trốn vẫn không quên lấy từ trong lòng ra mặt nạ dịch dung dán lên mặ Viên Li, lại xả vài món quần áo trên người thị vệ, xóa bỏ vết máu trên người mình và Viên Li. Không thể quay về Tả quân phủ, vậy thì cũng không thể để tiêu cấm tuần binh sinh nghi. Viên Li không muốn để lộ ra, nàng có thể hiểu được

Nhưng phải đi đâu đây? Không thể đến ám điểm của Triệu Thực, Kiến Dương thành rộng lớn có nơi nào cho nàng trốn không? có lẽ nên tìm một khách điếm dừng chân trước rồi tính sau

Phó Lệnh Nguyệt cõng Viên Li đang hôn mê vì trúng độc ra sức chạy, phía trước có ánh đèn mờ mờ, nàng thoáng nhìn thấy bảng hiệu Hồi Xuân đường. Nàng cảm thấy rất vui, đây chính là dược đường của nhà Triệu Hoa Thác. Nàng chần chờ một chút rồi đi tới khách điếm gần đó, đá cửa đi vào

Phó Lệnh Nguyệt vọt vào đại môn khách sạn, lớn tiếng hét to với tiểu nhị “mau chuẩn bị một thượng phòng. Nhanh đi”

Tiểu nhị nhìn thấy dưới chân Viên Li lộ ra giày thêu chỉ vàng, trên đầu là ngọc quan ngưng hàn chói lọi, vội nói “được rồi, là phòng chữ thiên thứ ba, sát sảnh đường”

“Được. Mau chuẩn bị nước ấm, canh gừng, nhớ kỹ phải thêm chút mật” Phó Lệnh Nguyệt vừa đi vào phòng vừa không khách khí phân phó, lấy mộ thỏi bạc trong lòng ra thưởng cho tiểu nhị vẫn đang nhìn chằm chằm Viên Li “cái này thưởng cho ngươi, mau một chút đi”

Tiểu nhị nhận bạc, nói “khách quan muốn canh giải rượu phải không? tiểu điếm có canh bát tiên giải rượu, là sơn tra, mơ, tuyết lê, quýt, rượu nếp than, bách hợp, gạo nếp, tiên thước mà làm thành”

“Có sẵn thì mang lên đi, lôi thôi dài dòng” Phó Lệnh Nguyệt phiền muộn khoát tay ‘nhớ kỹ, mang vài cái thau rửa mặt vào”

Tiểu nhị rất am hiểu lòng người, đóng cửa phòng lại, chốc lát sau đã mang những thứ Phó Lệnh Nguyệt cần đi vào

Phó Lệnh Nguyệt yên lặng kiểm tra chung quanh, không có gì khác thường mới ngồi xuống lấy Băng kình nha mài thành bột, cạy miệng Viên Li, cho hắn uống nhưng nàng đợi hồi lâu cũng không thấy Viên Li thức tỉnh. Dù đã được giải độc, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh. Nàng kinh ngạc bắt mạch cho hắn, cảm thấy vô cùng hỗn độn. Đây là làm sao? Phó Lệnh Nguyệt không khỏi có chút hốt hoàng

Nàng lặng lẽ mở cửa nghe ngóng hành lang. Rất im lặng, không ai nghi ngờ bọn họ. Tiểu nhị xong việc thì lui vào trong quầy

Phó Lệnh Nguyệt khóa cửa lại, theo cửa sổ nhảy ra ngoài. Nàng cần tìm một lang trung,bệnh tình của Viên Li đã vượt qua khả năng của nàng

“Thiếu gia các ngươi có ở đây không?” Phó Lệnh Nguyệt vừa vào Hồi Xuân đường liền hỏi thăm Triệu Hoa Thác “ta là bạn học cùng trường với hắn, Phó Lệnh Nguyệt”

Nghe thông báo, Triệu Hoa Thác vội vã đi ra, nhiệt tình chào đó ‘Lệnh Nguyệt, ngươi vô thanh vô thức rời khỏi trường cũng không quay lại nói lời tạm biệt với chúng ta, thật vô tình nha”

“Trong nhà đã xảy ra chuyện, một lời khó nói hết’ Phó Lệnh Nguyệt thấy hắn nhiệt tình như vậy, tâm cũng buông xuống một nửa

“Văn Khúc Tinh còn tưởng do hắn hại ngươi’ Triệu Hoa Thác cười nói “Mập Mạp nói là ngươi đắc tội tiên sinh nên bị đuổi đi”

Phó Lệnh Nguyệt không có tâm trạng hàn huyên, rất nhanh đã bị Triệu Hoa Thác nhìn thấu “vô sự không đăng tam bảo điện. Lệnh Nguyệt, hôm nay ngươi tới đây là có chuyện gì?”

“Một đường huynh của ta bị quái bệnh” Phó Lệnh Nguyệt nói

“Ta mang Tào thúc đi xem” Triệu Hoa Thác thẳng thắng

“Không cần…” Phó Lệnh Nguyệt xấu hổ kéo hắn qua một bên “không tiện, chỉ một mình ngươi đi được không? chính là khách điếm Đồng Phúc bên kia. Giúp ta đi, ta sẽ không hại ngươi”

Phó Lệnh Nguyệt đưa cho Triệu Hoa Thác một bộ râu giả

Viên Li không muốn để lộ, nàng cũng không muốn sau này liên lụy người khác

Triệu Hoa Thác mơ hồ theo nàng đi vào khách điếm Đồng Phúc

Tiểu nhị trực đêm kinh ngạc nhìn Phó Lệnh Nguyệt lại một lần nữa từ bên ngoài đi vào

“Phòng chữ thiên số ba, tiên sinh, mời” Phó Lệnh Nguyệt nói lời này là cho tiểu nhị kia nghe

Sau khi vào phòng, Phó Lệnh Nguyệt lập tức đóng cửa phòng lại

Viên Li vẫn còn hôn mê, không hề có giấu hiệu sắp sửa tỉnh lại

“Hắn làm sao vậy? Vẫn không thấy tỉnh” Phó Lệnh Nguyệt ra hiệu cho Triệu Hoa Thác tiến lên bắt mạch

Triệu Hoa Thác ngồi xuống, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên uyển mạch của Viên Li

“Như thế nào?” Phó Lệnh Nguyệt khẩn trương nhìn Triệu Hoa Thác hỏi

Triệu Hoa Thác cau mày càng chặt, biểu tình ngày càng nghi hoặc hơn, kinh ngạc hỏi Phó Lệnh Nguyệt ‘đường huynh của ngươi trúng độc?”

Phó Lệnh Nguyệt tỉnh ngộ, vội vạch ra vết thương trúng kiếm trên cánh tay Viên Li

Triệu Hoa Thác cẩn thận quan sát vết thương, châm chước nói ‘trong cơ thể hắn trúng hai loại độc, tương khắc với nhau. Độc tính rất mạnh, có điều…mạch tượng của đường huynh ngươi rất quái lạ” hắn nghi hoặc nhìn Phó Lệnh Nguyệt ‘người này là công tử thế gia?”

Phó Lệnh Nguyệt run lên “ngươi nói đi, hắn rốt cuộc làm sao vậy?” nàng đột nhiên có dự cảm không tốt

Triệu Hoa Thác cười khổ nói ‘chúng ta đã gặp rất nhiều trường hợp. Có đứa nhỏ lớn lên trong đại môn thế gia, từ trong tã lót đã bị quấn trong tranh đấu hậu viện, chịu không ít khổ, bị uy dược, tâm mạch, gân cốt và huyệt vị đều bị người ta dùng châm hủy hoại gần như không còn. Như thế, đứa nhỏ lúc đó sẽ không có chuyện gì nhưng sau này cũng chậm rãi bị phế bỏ, không biết sông đến lúc nào thì lại đột nhiên chết đi’ thở dài nhìn Viên Li trên giường rồi nói tiếp “chuyện qua nhiều năm, vì tự bảo vệ mình, y giả chúng ta không thể nói thẳng với khổ chủ, chỉ có thể nói là bệnh nặng đột nhiên bộc phát. Đáng thương cho những nam hài tử trong thế gia cao môn”

Phó Lệnh Nguyệt sợ ngây người…khó thể tin nhìn hai người trước mắt. Nàng run tay chỉ vào Viên Li “Triệu Hoa Thác, ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi nói, hậu viện tranh giành tình cảm mà lấy đứa nhỏ làm vật hi sinh. Hắn sẽ không…là vậy chứ”

Triệu Hoa Thác trầm tĩnh liếc nàng một cái, trịnh trọng gật đầu

“Ta không cần lừa ngươi. Ở Kiến Dương, nhất là ở thời Tiền Lương, người rơi vào cảnh ngộ như vậy không chỉ có mình hắn” Triệu Hoa Thác thu tay “nhưng hắn là đứa nhỏ mà ta thấy sống lâu nhất”

Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy như bị đánh mộ cái. Nàng đột nhiên nhớ tới Bàng Doanh Doanh từng nói Viên Li lớn lên ở phiên bang. Viên đô đốc là người thế nào mà lại đem đứa nhỏ tra tấn thành như thế

“Ý ngươi là…hắn có thể sống đến giờ đã là một kỳ tích’Phó Lệnh Nguyệt mẫn cảm nắm giữ vấn đề mấu chốt

“Ta đã thấy những đứa nhỏ như thế sống không quá sáu tuổi” Triệu Hoa Thác cảm khái ‘hắn đây là gặp quý nhân, có cao nhân giúp hắn vận khí bảo vệ kinh mạch, còn dạy hắn luyện võ công. Nếu không…”

“Vậy hắn có thể sống bao lâu” Phó Lệnh Nguyệt run giọng hỏi

“Không thể nói rõ” Triệu Hoa Thác lắc đầu “không có tiền lệ, bình thường đều là sống không quá năm năm, nhưng lại không thể áp dụng với trường hợp của đường huynh ngươi. Hiện tại độc trong cơ thể của hắn không đáng ngại nhưng vẫn không tỉnh là do thân thể của hắn hư nhược quá mức”

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới đêm đầu tiên ở Ngưng Hương sơn trang, Viên Li kiên quyết muốn bức công, nàng hảo tâm thăm dò mạch tượng của hắn lại bị hắn phản ứng kịch liệt như vậy. Thì ra, đứa nhỏ đáng thương này không muốn để người ta biết…

“Vậy sau này phải chú ý cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt cảm kích tiễn Triệu Hoa Thác, không quên hỏi những gì cần kiêng kị

“Đường huynh ngươi bị tổn thương quá lớn từ nhỏ, nếu không muốn để hắn chết nhanh hơn thì không thể lại làm chuyện phòng the” Triệu Hoa Thác dặn dò “âm dương hòa hợp sẽ khiến hắn chết nhanh hơn. Mỗi lần làm chuyện phòng the, hắn sẽ đầu bạc, da liệt. Tóm lại hậu quả không thể tưởng tượng nổi”

Phó Lệnh Nguyệt dại ta. Nàng chợt tới sau khi Viên Li hoan ái với nàng lần đầu, thái độ rất kỳ lại, hắn không ngừng soi gương. Thì ra là…Trong lòng càng thêm nghi hoặc, không thể làm chuyện phòng the nhưng Viên Li lại cố tình ân ái với nàng là vì sao? mà sau đó hắn chẳng những không bạc đầu, mà cả người cho đến giờ không có dấu hiệu cốt nhục co rút, dáng vẻ già nua. Thậm chí sau đó hắn lại đánh bại Đan Sa Đinh, còn đấu với người bịt mặt, thân thể thật cường tráng ah

“Có đến mức như ngươi nói không?” nàng không thể không nghi ngờ ‘ta nhớ rõ đường huynh ta từng ngủ với nữ nhân”

“Không có khả năng” Triệu Hoa Thác nhìn nàng cười “ngươi nhất định đã nhìn lầm rồi, không có khả năng”

Phó Lệnh Nguyệt nghiêm mặt nói “thật, hắn đã từng ngủ với nữ nhân”

“Trừ phi nữ nhân kia không phải là người” Triệu Hoa Thác cũng nghiêm mặt nói “nếu đường huynh ngươi không có cổ khí thuần dương kia hộ thể, hắn sớm đã chết mấy trăm lần rồi. Nếu đã ngủ với nữ nhân, hắn tuyệt không sống đến bây giờ”

Phó Lệnh Nguyệt nghẹn ngào. Nàng không thể nói ra sự thậ, Triệu Hoa Thác không biết nàng là nữ nhân, nàng cũng không thể nói cho hắn biết chuyện nàng ân ái

“Vậy hắn sau này…chỉ có thể tìm nam nhân?” nàng khó khăn hỏi

“Nam nhân cũng không được” Triệu Hoa Thác tức giận trừng mắt “hắn muốn sống lâu thì đừng nghĩ tới chuyện kia, làm bẩn thuần dương khí thì chính là tự tuyệt đường sống của mình”

Phó Lệnh Nguyệt ngượng ngùng ngậm miệng lại. Nàng tính là người nào đây? Ngay cả nam nhân cũng không phải

“Nếu sau nửa đêm hắn nóng lên, lấy khăn nhúng nước hạ nhiệt cho hắn. Đến lúc đó đừng hoảng hốt, không có gì đáng ngại, đến hừng đông là tốt thôi. Sau khi đường huynh ngươi tỉnh lại, nhất định phải nói với hắn đừng suy nghĩ nhiều quá. Sau này muốn ăn cái gì thì cứ ăn, muốn làm cái gì thì cứ làm, đương nhiên trừ bỏ việc phòng the” Triệu Hoa Thác dong dài, lắc đầu cáo từ ‘không cần tiễn, chiếu cố cho đường huynh ngươi đi. Ta tự mình trở về”

Triệu Hoa Thác đi rồi, Phó Lệnh Nguyệt ngồi yên trước giường thật lâu, nương theo ánh trăng, nàng tinh tế ngắm nhìn khuôn mặt Viên Li đang ngủ say. Đứa nhỏ này thật tuấn tú, đáng tiếc lại là quỷ đoản mạng. Không biết cha mẹ hắn có biết việc này không? không biết năm đó ai nhẫn tâm hạ thủ nặng như vậy?

Trong lòng Phó Lệnh Nguyệt vừa đáng tiếc vừa chua xót, suy nghĩ lại rối rắm vô cùng. Thật khó chịu. Nàng đưa tay che ngực, chính mình cũng lấy làm kỳ. Nàng lại có tình cảm tinh tế phong phú như vậy? còn biết đồng tình thương tâm cho người? từ khi nào nàng trở nên đa sầu đa cảm như vậy? chẳng lẽ vì có da thịt chi thân với nam nhân liền hay đau buồn?

Nàng khinh thường nở nụ cười.

Ngồi hồi lâu, Phó Lệnh Nguyệt cũng ngộ ra nhiều điều. Đúng vậy, người này dù ở ngoài phong lưu không kềm chế nhưng lại không có nữ nhân đi theo, bưng trà đổ nước đều là quân sĩ, ngay cả bên người cũng không có nha hoàn. Kỳ lạ như thế nhưng trước giờ sao nàng lại không để ý tới chứ? Đột nhiên nàng nhớ tới Vân Mộng công chúa. Đúng vậy, Viên Li bị nàng làm mất đi cơ hội trở thành phò mã nhưng chẳng thấy hắn oán hận thống khổ, từ lúc nàng đến Tả quân phủ, cũng không thấy hắn trả thù nàng. Chuyện đánh mất danh hào phò mã cứ thế mà cho qua. Nghĩ tới hắn và nàng lần đầu giao thủ ở biệt viện Bạch Vân, hắn đã ép hỏi nàng từ đâu đến, vì sao có Băng kình nha. Tất cả tâm tư của hắn đều chú ý tới Băng kình nha.Chẳng lẽ hắn …Phó Lệnh Nguyệt nghĩ tới đây cảm thấy sợ ngây người

Người ngoài đồn đại Viên Li từ nhỏ sống ở phiên bang nên làm việc có chút phóng đãng, e là vì để giấu việc hắn vô năng trong chuyện phòng the nên mới có nhiều lời đồn như thế. Còn có, hắn không cho nàng chạm vào mạch tượng, không cho Tả quân phủ biết việc này, dù ôm bệnh ra trận cũng nhất quyết không để Viên Tiêu nắm giữ binh quyền của Tả quân phủ. Người này trăm phương nghìn kế che giấu nhiều năm như vậy, sợ là không muốn buông tha cho vị trí thế tử Tả quân phủ

Phó Lệnh Nguyệt ain thán nhắm hai mắt lại. Nghĩ đến một đứa trẻ vô tội còn trong tã lót lại bị người nhẫn tâm đâm xuyên qua kinh mạch, lòng của nàng lại thấy lạnh lẽo. Thời thơ ấu của nàng tuy mất đi trí nhớ nhưng nàng sống dưới sự che chở của Triệu Thực, vô tâm vô phế mà sống. Nàng không bị ngược đãi cũng không mang theo cảm giác đau xót oán hận thế gian, thậm chí nàng cũng không phải tiếp xúc qua thế tục lòng người hiểm ác. Có lẽ nàng cũng là người mang thâm cừu đại hận trong người, có lẽ nàng cũng từng là con mồ côi của một oan hồn nào đó. Nàng từng đoán rất nhiều khả năng về thân thế của mình nhưng nàng không có trí nhớ nên không có cừu hận cũng không có gánh nặng. Nàng vẫn có thể sống thật nhẹ nhàng, mà Viên Li..

Tả quân Đô Đốc phủ thế tử Viên Li. Người này, thời thơ ấu đã trải qua thế nào? hậu viện đại môn đấu tranh tàn nhẫn hay là gia tộc vì lợi ích mà đấu đá lẫn nhau? Hắn từ nhỏ đã mang theo oan nghiệt, sợ sơ hở một chút là không thể xoay người.

Nàng không phải là người đáng thương nhất, nàng đã thấy đủ.

Ánh mắt của nàng lẳng lặng xẹt qua gương mặt Viên Li, có chút lưu luyến không rời…

Triệu Hoa Thác nói hắn sống không được bao lâu, nàng lại có chút khổ sở. Không phải là nàng thích hắn chứ?

Phó Lệnh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ nội tâm của mình. Đúng vậy, nàng hiện tại không còn nghĩ tới Phương Diệp Tổ, trước kia nhớ tới cái đêm uống rượu cùng hắn, lòng sẽ cảm thấy khó chịu nhưng hiện tại thì không. Tâm tư trống rỗng của nàng đều bị nam nhân trên giường này lấp đầy, nàng không có thời gian suy nghĩ tới quá khứ không vui và buồn bực. Nàng như một tiểu hài tử tam ăn, có món điểm tâm mới mẻ là không còn nghĩ tới món ăn đã bị người ta đoạt đi.

Xem ra, nàng làm nam nhân vài năm rất thành công, thành công đến mức ngay cả tâm tư thích người cũng có thể chia ra nhiều ngăn. Nàng thích Phương Diệu Tổ, hiện tại cũng thích Viên Li. Nàng có thể đồng thời thích rất nhiều người mà không hề bài xích. Tiếc là Phương Diệu Tổ đã thuộc sở hữu của Vân Mộng công chúa, còn Viên Li lại là nam nhân có quan hệ da thịt với nàng…

Viên Li đột nhiên động đậy.

Phó Lệnh Nguyệt giật mình, đưa tay chạm vào trán hắn. Rất nóng. Đúng như lời Triệu Hoa Thác nói, hắn bắt đầu phát sốt

Nàng lại sờ cái cổ hắn, nách, sau lưng…đều nóng vô cùng

Nàng đưa tay tới trước ngực hắn, cởi bỏ vạt áo của hắn.

Nàng đã học qua cách chườm lạnh để hạ sốt ở Triệu gia đại viện.

Phó Lệnh Nguyệt đặt cánh tay Viên Li xuống, xoay người đi lấy nước và khăn đã chuẩn bị sẵn

“Đừng đi” nam nhân trên giường đột nhiên nắm lấy tay nàng. Hắn cố sức khẩn cầu, lại giống như đang nói mê

“Đừng đi, được không?” hắn nhắm hai mắt, suy yếu nỉ non “theo giúp ta,mang ta cùng đi”

Phó Lệnh Nguyệt run lên. Nàng không biết Viên Li nằm mơ thấy ai, muốn giữ ai lại nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy chua xót. Nàng đột nhiên nghĩ tới cảnh trong mơ mà nàng từng thấy, nàng cũng không muốn nó tan biến, nàng cũng muốn lưu lại, muốn nó trở lại…

“Ta không đi” Nàng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn “ngươi yên tâm ngủ đi, ngủ một giấc thì tốt rồi”

Muốn chườm lạnh còn có một phương pháp rất tốt. Phó Lệnh Nguyệt cởi bỏ xiêm y của mình, cúi người, ôm lấy thân mình cực nóng của hắn

“Đây là làm sao?” như dự đoán, sáng sớm hôm sau, Phó Lệnh Nguyệt bị tiếng kinh hô của Viên Li làm cho tỉnh giấc

Nàng chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt nhu hòa, thần thái bình tĩnh. Y thuật của Triệu Hoa Thác không tệ, nam nhân này đã không có việc gì

“Khách điếm Đồng Phúc, hết thảy đều rất tốt” Phó Lệnh Nguyệt bình tĩnh đứng lên, lưu loát mặt quần áo “ngươi đã quên việc hôm qua sao? không quay về thì chỉ có thể ở nơi như thế này”

Viên Li cúi đầu, sờ soạng toàn thân mình, trừ bỏ một cái khăn ngay ngực ngoài ra không có gì cả. Hắn suy nghĩ một hồi, vẫn nghi hoặc hỏi ‘chuyện phía trước thì nhớ, nhưng sao có thể…như thế này?”

“Sau nửa đêm ngươi phát sốt, còn mê sảng lại cầm tay ta, không cho ta dùng nước chườm lạnh cho ngươi’ Phó Lệnh Nguyệt mỉm cười, lời ít mà ý nhiều giải thích ‘không có cách nào, ta chỉ có thể dùng biện pháp này để hạ nhiệt cho ngươi’

Viên Li kinh ngạc nhìn nàng, cao thấp đánh giá nàng một hồi

“Ngươi đói bụng không? ta ra ngoài mua gì ăn” Phó Lệnh Nguyệt săn sóc hầu hạ hắn mặc quần áo

“Ngươi rất kỳ lạ” Viên Li đột nhiên cảnh giác chế trụ cổ tay nàng ‘nói, đêm qua đã có ai tới?”