Mật Thám Nương Tử

Quyển 3 - Chương 3: Đại nhạc phú




“Phó cô nương” Liễu Dung đưa tay đóng cửa lại, thay đổi cách xưng hô 

“Nơi này là ngoại nha, thỉnh thiếu phu nhân tự trọng” Phó Lệnh Nguyệt phụng phịu chắp tay. Liễu Dung này thật đáng giận, vừa gặp đã vạch trần thân thế của nàng. Nhất định là Viên Li nói cho nàng biết. Chết tiệt thiệt mà.

“Phó đại nhân” Liễu Dung bất đắc dĩ nở nụ cười “nơi này chỉ có hai người chúng ta, tỷ tỷ lớn hơn ngươi mấy tuổi, chúng ta xưng hô tỷ muội cũng phải mà”

“Thiếu phu nhân, hạ quan là lớn lên cùng súc sinh” Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh nói “tỷ muội của chúng ta là sói là lang, xin hỏi ngài là loại nào?”

Liễu Dung nghẹn họng ‘có lẽ muội muội có chút hiểu lầm với ta” dù nàng có hàm dưỡng thế nào cũng không che giấu được vẻ xấu hổ

“Hạ quan đối với thiếu phu nhân là tránh không kịp, sao lại có hiểu lầm” Phó Lệnh Nguyệt cười mỉa “thỉnh thiếu phu nhân đừng gọi muội muội nữa, sẽ làm thuộc hạ hiểu lầm’ nói thật một tiếng gọi muội muội của Liễu Dung khiến nàng nổi hết da gà..

“Dung nhi biết Phó cô nương là người tài ba” Liễu Dung thu lại tươi cười, nghiêm túc nói “nếu cô nương đã hoan ái với công tử thì cũng là người của công tử. Liễu Dung từ nhỏ đi theo công tử, lớn hơn cô nương vài tuổi, nên mới không biết xấu hổ gọi ngươi một tiếng muội muội. Ngày khác danh phận đã định, Liễu Dung tuyệt không làm càng, trước thỉnh Phó cô nương thứ tội’ Liễu Dung hơi nhún người thi lễ

Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Viên Li ngay cả chuyện này cũng nói với Liễu Dung? Có lầm không? hắn thực xem nữ nhân này là thị thiếp đương gia, chuyện bí ẩn như vậy cũng có thể nói với nàng. Dù thế nào, để một nô tỳ đến uyển chuyển giáo huấn nàng hiểu rõ thân phận của mình sau này, điều này khiến Phó Lệnh Nguyệt không thể nào tha thứ được.

“Thiếu phu nhân” Nàng cố kiềm chế lửa giận “đối với ta đó…là…nhiệm…vụ. Ngươi hiểu chưa? Sẽ không cùng chủ mẫu nhà giàu tranh giành tình cảm” nàng khinh thường cười lạnh “ta không có hứng thú với tam tòng tứ đức mà các ngươi đã học từ nhỏ. Nếu ngươi nguyện ý làm người của Viên công tử thì cứ việc, không cần phải kéo người khác nhập bọn lung tung”

Liễu Dung khiếp sợ trợn mắt há mồm, vẻ mặt thất bại ‘Phó cô nương…hôm nay Liễu Dung đến nói chuyện với ngươi là hết sức chân thành, ngôn vô bất tẫn. Liễu Dung lo lắng cho thân thể của công tử, nghe nói cô nương và công tử….”

“Hắn chạm qua ngươi mấy lần?” Phó Lệnh Nguyệt quyết định dùng đòn sát thủ cho nữ nhân này câm miệng, lải nha lải nhải khiến nàng rất muốn một chưởng đánh chết nàng ta.

Liễu Dung nghẹn họng, không nói nên lời

“Không phải là ngôn vô bất tẫn, hết sức chân thành sao?” Phó Lệnh Nguyệt châm chọc ‘nói tới chuyện của mìn liền câm như hến là sao?”

“Liễu Dung không dối gạt Phó cô nương, công tử chỉ chạm qua Liễu Dung một lần…”Liễu Dung cúi đầu lên tiếng

“Vậy sau khi chạm vào, công tử thế nào?”Phó Lệnh Nguyệt hứng thú hỏi. Nắm quyền chủ động thật là sảng khoái ha

“Sư phụ từng nói, nếu công tử gặp được người có duyên thì sẽ chuyển cơ cả đời’ Liễu Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Phó Lệnh Nguyệ ‘Liễu Dung luôn hi vọng cơ hội đó đến, may mà ông trời có mắt, Phó cô nương rốt cuộc đã đến đây. Liễu Dung là thật lòng cao hứng cho công tử, thỉnh Phó cô nương thông cảm nhiều hơn cho công tử, hắn cũng không dễ dàng gì”

“Ngươi đây là đến cầu ta?” Phó Lệnh Nguyệt phiền muộn nheo mắt. Nàng thực sự không thích loại nhân vật thông tình đạt lý tới mức không tưởng này

“Đúng” Liễu Dung cúi thấp đầu “Liễu Dung thân phận hèn mọn không đáng kể, chỉ cần có ích cho thân thể công tử, chỉ cần có thể làm cho công tử vui vẻ”

Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy muốn nổ não, nàng thực sự không chịu được kiểu người ra vẻ ủy khuất, hi sinh thế này

“Dù sao công tử cũng là người có thân phận, quen sống an nhàn sung sướng, không biết cách dỗ người. Hôm nay nói những lời không phải với cô nương, đã khiến Phó cô nương không vui” Liễu Dung khom người phúc lễ ‘đều là lỗi của Liễu Dung, như thế nào, Liễu Dung tự mình hiểu lấy. Chuyện này do ta mà ra, đặc biệt đến bồi tội với cô nương. Liễu Dung có thể không cần danh phận, vĩnh viễn làm nha đầu cũng muốn công tử và cô nương cá nước thân mật, tình cảm không có khúc mắc gì”

Phó Lệnh Nguyệt hết sức phẫn nộ. Nàng một khắc cũng không muốn ở cùng một chỗ với nữ nhân này. Viên Li không chỉ kể chuyện tư mật cho nữ nhân này nghe, mà hai người cãi nhau thế nào, hắn cũng thuật lại nguyên si. Hắn, hắn….

Danh phận? cho rằng nàng vì danh phận mà tức giận sao?

“Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, thuộc hạ còn có công vụ trong người, không thể tiếp đãi’ nàng cũng mặc kệ Liễu Dung có đi hay không. Nàng ta không đi thì nàng đi, không thể trêu vào thì trốn thôi.

Phó Lệnh Nguyệt nổi giận đùng đùng ra khỏi doanh trướng, nghiến răng nghiến lợi mắng Viên Li. Tên hỗn đản, ma quỷ. Lúc này nàng cực kỳ thống hận hắn. Nàng thế nhưng lại thích một kẻ không cho nàng mặt mũi lại binh vực người khác

Nàng thực sự không nuốt trôi khẩu khí này

Mua bái thiếp? được, nàng sẽ hảo hảo mua cho hắn một quyển bái thiếp

Phó Lệnh Nguyệt xanh mặt đi vào thị trấn Dư Chúng. Đi hết thư trai này tới thư trai khác vẫn cau mày, không có cái nào làm nàng hài lòng. Thị trấn này không sung túc phồn hoa như cố đô Kiến Dương, ngay cả thư trai cũng quê mùa thủ cựu

Dạo một hồi, rốt cuộc cũng có một thư trai khiến nàng coi trọng. Chỉ có ở đây mới có thứ nàng muốn

“Công tử, mời vào xem” Phó Lệnh Nguyệt vừa vào cửa, chưởng quầy đã ân cần tiến lên chào hỏi

Phó Lệnh Nguyệt đảo mắt nhìn một vòng,đánh giá bố trí của thư trai, hỏi “chỗ ngươi có bảng chữ mẫu không?”

“Có, Tấn Đường Tống Nguyên đều có, giá cả vừa phải, không biết công tử muốn dạng nào?” chưởng quầy híp mắt hỏi

“Bạch yên vui chi đệ … Cái kia…” Phó Lệnh Nguyệt cố ý dùng chiết phiến vỗ đầu

“Có, có’ chưởng quầy cười ý vị thâm trường “là Đại Nhạc Phú phải không?không biết khách quan muốn bìa cứng hay là đóng gói đơn giản/”

“Bản gốc” Phó Lệnh Nguyệt vui sướng nói ‘càng đẹp càng tốt, ta muốn tặng người”

“Được rồi” chưởng quầy thấy là khách trong nghề, vội vã đi vào nội thất, một lúc sau mang ra một bọc nhỏ màu đen

“Khách quan đã tìm đúng chỗ rồi” hắn đắc ý nói ‘đây chính là loại thịnh hành nhất ở Kiến Dương một thời”

“Cho ngươi” Phó Lệnh Nguyệt hào sảng ném ra mấy thỏi bạc “không cần thối lại” nàng không có thời gian nghe hắn tán gẫu

Nàng cẩn thận nhìn bảng chữ kia, giống y như đúc bản bình thường. Nàng lại để dưới mũi ngửi ngửi, không khác những gì nàng học được ở học đường Triệu gia

Hừ… Nàng xót xa xót xa nở nụ cười. Bản Thiên Địa Âm Dương Giao Hoan Đại Nhạc Phú này rất được yêu thích ở học đường Triệu phủ nha. Nàng không tin mình không chỉnh được tiểu tử Viên Li kia

Khi Phó Lệnh Nguyệt trở về doanh trướng vừa mới qua buổi trưa. 

Tả quân Đô Đốc phủ thế tử Viên Li gần đây thân thể không tốt, có thêm thói quen mới là ngủ trưa.

Phó Lệnh Nguyệt cũng không sốt ruột, nhờ Hải Long báo với công tử là nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, công tử tỉnh thì gọi nàng một tiếng, sau đó không kiên nhẫn đi vào phòng khách.

Lúc này, nàng rất bình tỉnh, trong lòng thầm tính toán nên tìm cớ gì?đã giả vờ quay lại Kiến Dương lại quên mất.

“Phó đại nhân, công tử tỉnh.” Hải Long thông báo

Phó Lệnh Nguyệt đứng bật dậy, tinh thần phấn chấn đi vào nội thất, tươi cười như hoa cúc, chắp tay nói “đại công tử, Liễu cô nương”

Viên Li đang được Liễu Dung hầu hạ thay quần áo, cực kỳ kinh ngạc. Hắn không hiểu sao thái độ của Phó Lệnh Nguyệt lại tốt như vậy, nhìn nàng chằm chằm, như muốn tìm ra manh mối trên mặt nàng, hỏi “chuyện gì?”

“Đại công tử, thuộc hạ cả gan hỏi một câu, cổ kim thư pháp, tấn nhân thượng vận, đường nhân thượng pháp, tống nhân thượng ý, ngài muốn vẽ lại nào?” Phó Lệnh Nguyệt nhàn nhã nói

“Cái gì?” Viên Li sắc mặt ngưng đọng

“Thư pháp thời Tấn trọng thần vận, thời Đường trọng kết cấu, thời Tống trọng ý thái” Phó Lệnh Nguyệt khi dễ Viên Li không hiểu, tiếp tục nói “công tử muốn loại nào?”

“Ngươi xem rồi làm đi, một bảng chữ mẫu quy củ là được rồi” Viên Li mặc quần á, vẫy tay ý bảo Liễu Dung lui ra

“Liễu cô nương đi hảo” Phó Lệnh Nguyệt chắp tay tiễn Liễu Dung, sau đó xoay người đón nhận ánh mắt tìm tòi của Viên Li

“Giống như ngài trụ cột từ nhỏ không tốt lắm, vẫn là theo quy củ đi” Phó Lệnh Nguyệt tri kỷ hạ thấp giọng “theo thời Đường đi”

“Ngươi làm sao vậy?” Viên Li lại hỏi

“Công tử và thiếu phu nhân dạy bảo một phen, làm cho thuộc hạ hiểu ra không ít” Phó Lệnh Nguyệt đem bản Thiên Địa Âm Dương Giao Hoan Đại Nhạc Phú đặt lên bàn “bản này là của đại thi nhân Bạch Hành Nhạc đời Đường viết ra, hành văn đơn giản, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, là bản chữ mẫu nổi tiếng. Lúc tập viết, nên vào lúc đêm dài vắng người mới có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong này”

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Viên Li nhíu mày.

“Công tử mới tập viết thiếp, không cần thiết phải bắt chước giống y như đúc, không thể tính toán từng nét mà phải nắm vững tiết tấu vận luật, nhất là tốc độ dùng bút mạnh yếu, cuối cùng, trong quá trình ngừng ngắt phải học được cách cúi đầu và ngẩng đầu khép mở, thể hiện thần thái…”

“Phó Lệnh Nguyệt!” Viên Li rốt cục rống lên

“Đại công tử ở Dư Chúng công thành danh toại, Phó Lệnh Nguyệt cũng phải trở về báo cáo kết quả công tác” Phó Lệnh Nguyệt mỉ cười, chắp tay cáo lui “thuộc hạ cáo từ, hôm nay đi rồi sẽ quay về”

Phó Lệnh Nguyệt thần thanh khí sảng rời đi

Ở trên lưng ngựa, nàng nghĩ rất nhiều. Nàng rất dễ dàng suy nghĩ quá nhiều. Muốn theo đuổi việc hoan ái giữa nam nữ, cần gì phải muốn cả tâm của nam nhân? Chỉ ngủ với nhau thôi, cần gì phải đem cả trái tim của mình giao ra?

Trong kịch nói tỷ muội vô tình, con hát vô nghĩa. Xem ra đều là từ trong huyết lệ sống sót đi ra nên tích lũy được kinh nghiệm. Chỉ có vô tình và vô nghĩa mới có thể bảo hộ bản thân mình tốt nhất. 

Triệu Thực nói rất đúng, thế giới này, chỉ cần nghĩ tới mình là được.

Nghĩ tới Viên Li, nàng liền thông suốt hơn. Hắn đối với nàng hẳn là không có tình cảm, thậm chí còn không bằng Phương Diệu Tổ. Từ nhỏ hắn đã chịu tổn thương quá mức, không thể làm chuyện phòng the, không duyên cớ mà chiếm được tiện nghi lớn từ nàng, từ chỗ giương cung bạt kiếm tới gắn bó như keo như sơn. Hắn hẳn xem nàng là món đồ chơi?

Phó Lệnh Nguyệt bắt đầu nhớ lại lúc hắn và nàng nói chuyện, trong tình ý cũng không có ít lời khách sáo và lợi dụng. Không nhìn thấy chân núi chỉ do đang ở trong núi, ra khỏi cái vòng lẩn quẩn đó, nàng liền nhìn rõ mọi thứ

Sao nàng lại quên những gì Đại Phong đã huấn luyện nàng ở Mất Hồn điện chứ? Lại vì cái chết của Cửu Quảng Kiến liền bị quấy rối.

Nếu lúc trước nàng đã trải qua chuyện kia, có phải khi cùng Viên Li cá nước thân mật, lòng của nàng sẽ không bị loạn? nếu thời gian có thể quay lại…

Lúc này, Phó Lệnh Nguyệt không còn cảm thấy thương tâm như lúc với Phương Diệu Tổ.

Không thể lại động tâm với nam nhân. Vừa động tâm chính là tổn thương chính mình. Mật thám là không có cảm tình, như vậy mới có thể duy trì sự thanh tỉnh và cái mạng nhỏ của mình

Trở về Kiến Dương thành, Phó Lệnh Nguyệt đầu tiên gởi mật báo cho bề trên, thuật lại tình hình thực tế của cuộc chiến, Cổ Xuân Hoa là do thuộc cấp giết. Tả quân phủ ngoại trừ nàng là minh ám, còn có ám nhân ẩn nấp, những chuyện này, nàng không cần phải giấu diếm thay Viên Li. Thời gian còn lại, nàng có thể thoải mái tiêu khiển.

Nàng cố ý không trở về Dư Chúng ngay, nàng muốn Viên Li bị giày vò mấy ngày

Huấn luyện sói, không cho nó chút giáo huấn thì sẽ không cam tâm cúi đầu

Phó Lệnh Nguyệt tâm tình sung sướng đi khắp nơi, rất nhanh, nàng đã bị Hái Tinh lâu hấp dẫn. Quyết định đến đây uống Phi tiên tửu lần nữa, cũng tiện suy nghĩ về những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người nàng trong một tháng qua

Phó Lệnh Nguyệt nghênh ngang đi vào Hái Tinh các, yêu cầu một vò Phi tiên tửu, ngồi xuống chỗ cũ

Hoa sen trong hồ đã tàn, cảnh còn người mất, tâm tình cũng bất đồng. Lúc đó đau lòng còn giờ nàng đã bách độc bất xâm

Triệu Thực từng nói nàng không giống nữ nhân bình thường, Viên Li hoan hảo với nàng xong không có phát bệnh. Chẳng lẽ, nàng thực sự là thần nữ trong truyền thuyết?Nghĩ tới thần nữ, trong lòng nàng còn nhiều nghi hoặc chưa giải

Cửu Quảng Kiến và nàng rốt cuộc có quan hệ gì?Đan sa đỉnh của Kiền giáo, Thần nữ rủa, Triệu Thực thần bí khó lường, ba án mưu sát đều có dính dáng tới Ngô Mỹ Nhân

Thật rối rắm

Thế giới này không có ai để nàng có thể dựa vào. Ngay cả Triệu Thực cũng không thể đi tìm, chỉ có thể dựa vào bản thân mình nghiền ngẫm, phân tích.

“Phó cô nương.”

Đột nhiên, thanh âm nam nhân dễ nghe vang lên

Phó Lệnh Nguyệt sợ run cả người.  Nàng thế nhưng nghĩ đến xuất thần, lại không phát hiện có người đến gần mình. Khi nàng mạnh mẽ quay đầu lại, vừa nhìn thấy, máu huyết toàn thân đã đông cứng lại 

Là Lý Thành Khí.

Trăn vương Lý Thành Khí mặc thường phục, cười tủm tỉm, khoanh tay đứng nhìn nàng

Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn chung quanh. Không một bóng người. Không biết vị chủ tử này đã đến bao lâu rồi

“Thuộc hạ gặp qua Trăn vương gia, vương gia kim an” nàng cung kính hành đại lễ

“Miễn lễ” tâm tình của Lý Thành Khí hình như rất tốt “thật là có duyên, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này”. Hắn vén áo bào ngồi xuống đối diện nàng ‘Phó cô nương là ra ngoài uống rượu giải sầu sao?”

Phó Lệnh Nguyệt không lên tiếng

“Sao Tả quân phủ vừa thắng trận, Phó cô nương lại không vui?” Lý Thành Khí tựa lưng vào ghế, thảnh thơi như bàn luận việc nhà

Phó Lệnh Nguyệt bỗng rùng mình một cái “vương gia nói đùa, thuộc hạ vui mừng còn không kịp, sao có thể…”

“Vui mừng thì sao không ở Dư Chúng mà lại chạy tới Kiến Dương một mình uống rượu chứ?” Lý Thành Khí hai mắt hoa đào tràn đầy thâm ý ‘chẳng lẽ là Phó cô nương cố ý đến gặp bổn vương?”

Phó Lệnh Nguyệt mất tự nhiên mỉm cười

“Ngồi đi’ Lý Thành Khí thoải mái chỉ vào đối diện “nơi này không có người ngoài, không cần giữ lễ”

Lá gan của Phó Lệnh Nguyệt vốn lớn, lúc này lại đang giận, đứng không được, lại càng không cố kỵ. Dù sao vương gia đã cho ngồi, không ngồi thì là làm kiêu. Nàng cũng không từ chối, chắp tay cảm tạ rồi ngồi xuống

Lý Thành Khí thản nhiên cười, nhìn Phó Lệnh Nguyệt rót rượu cho hắn rồi lại cung kính lui người lại

“Ngươi có chuyện phiền lòng?”hắn thân thiết hỏi “Phó cô nương cũng có lúc sầu muộn, có chuyện không giải quyết được sao?”

Phó Lệnh Nguyệt cả gan liếc Lý Thành Khí một cái, thấy hắn vẻ mặt ôn hòa, rượu vào có thêm can đảm, mỉm cười nói “thảo dân tất nhiên là có chuyện buồn, vương gia là hậu duệ thiên hoàng quý tộc sao hiểu được phiền não của phàm phu tục tử”

“Nói bổn vương nghe xem, nói không chừng có thể giải ưu cho cô nương ah’ Lý Thành Khí cười nói

“Thuộc hạ có tài đức gì mà khiến vương gia lo lắng chứ” Phó Lệnh Nguyệt thật không chịu nổi. Trăn vương gia bình dị gần gũi đến mức nàng thấy không thực

Lý Thành Khí bật cười, khóe miệng lộ ra độ cong mê người ‘ngươi thật không biết mình có tài đức gì sao? Triệu Thực không có nói với ngươi sao?”

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nàng trừng mắt nhìn vị vương gia quyền thế đang như mặt trời ban trưa, tay năm binh quyền của Ngũ quân Đô đốc phủ, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt không gợn sóng, bình đạm tường hòa của hắn.

‘Vương gia…”nàng cảm thấy tim của mình cũng đã nhảy ra ngoài “ngài nói rõ chút đi, Triệu chủ đã nói gì về thuộc hạ?”

Lý Thành Khí rũ mắt, trầm mặc không lên tiếng

“Vương gia” Phó Lệnh Nguyệt nhích người tới gần, suýt chút nữa là quỳ xuống “thuộc hạ thực sự không biết. Ngài đã nghe nói gì?”

Lý Thành Khí liếc nhìn nàng, ngón tay nhàn nhã gõ gõ lên tay vịn của ghế

“Những gì Triệu Thực biết, ta cũng biết” hắn cười ý vị thâm trường “sao? chẳng lẽ ngươi lại không biết?”

“Vương gia có…”Phó Lệnh Nguyệt cảm giác chân tướng ở ngay trước mắt. Nàng cảm giác tim nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả muốn nói cũng khó khăn ‘có thể nói một hai…”

Lý Thành Khí bật cười thành tiếng

“Phó cô nương. Nếu nói cho ngươi biết, bổn vương có lợi gì?” hắn nhìn thẳng nàng, hỏi