Mạt Thế Chi Cứu Vớt

Chương 1




Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, những tia sáng nhợt nhạt lắt léo qua khe cửa chiếu vào. Trên giường, một thanh niên cởi trần chui vào trong chăn, chỉ để lộ thân trên cùng gương mặt đẹp trai đang ngủ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cứ tưởng rằng khoảnh khắc tĩnh lặng này vẫn mãi kéo dài, nhưng đột nhiên, chàng trai mở mắt, bật người ngồi dậy.

Diệp Thần mệt mỏi giơ tay bóp trán, vươn tay lật điện thoại lên xem giờ.

7 giờ 22 phút ngày 25 tháng 6 năm 2018.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Diệp Thần xuống giường, đi chân trần vào phòng tắm.

Một gương mặt đẹp trai lạnh lùng xuất hiện trong gương đang nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng giống như tùy thời có thể tạo ra vô số cơn lốc. Nhìn gương mặt khỏe mạnh cường tráng trong gương, Diệp Thần nhếch miệng.

Hôm nay là ngày thứ 3 hắn sống lại, tận thế còn chưa đến. Hắn vẫn là người thừa kế của Diệp thị, tài sản lên đến hàng triệu USD mà không phải 1 tên nghèo túng ngu ngốc đến cơm cũng ăn không đủ no bị người khác lợi dụng xong vứt bỏ rồi phơi xác ngoài đường.

Sống lại một lần, hắn có thời gian để chuẩn bị mọi thứ, chờ đón ngày tận thế bao trùm toàn cầu.

Dù sao vẫn còn thời gian 50 ngày.

Diệp Thần mặc quần áo ra khỏi phòng, chị giúp việc từ trong nhà bếp đi ra kinh ngạc nhìn:

“Diệp thiếu gia, cậu dậy thật sớm”

Hắn ừ một tiếng, đúng là thật sớm, so với những ngày nghỉ khác giữa trưa mới dậy thì giúp việc ngạc nhiên là chuyện bình thường.

Hắn cũng không phải muốn dậy sớm như thế, khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại, Diệp Thần hận không thể nằm lì ở trên giường bù lại những ngày tháng mệt ngọc khổ sở đã qua. Nhưng hắn ngủ không được.

Một phần là do thói quen ngủ không sâu giấc sợ zombie tấn công, một phần là do từ lúc sống lại đến bây giờ, mỗi lúc đi ngủ là trong đầu lại nhớ đến tình cảnh đời trước, những con zombie cụt chân cụt tay ghê tởm, hình ảnh anh em họ của hắn nghênh ngang rời đi, Dương Tử An vì cứu hắn mà bị zombie cắn bị thương, người kia đến lúc chết còn lo lắng cho hắn.

Diệp Thần nhắm mắt, sau đó mở ra, khôi phục thái độ bình thường.

Hắn ngồi xuống bàn ăn sáng, cầm cốc sữa nóng lên uống trong con mắt kinh ngạc của người giúp việc. Bình thường Diệp Thần rất không thích uống thứ này, đặc biệt là từ lúc trưởng thành, chỉ cần nhìn thấy sữa là hắn lại cảm thấy mình bị coi thường giống như con nít. Nhưng Dương Tử An không nghe, kiến trì khiến người giúp việc mỗi ngày đặt một cố sữa nóng trên bàn. 

Mọi việc trong nhà đều do Dương Tử An làm chủ, hắn cho dù có bất mãn cũng không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng ngửi mùi sữa đến hết bữa ăn.

Diệp Thần ăn sáng xong, đợi người giúp việc rửa bát xong mới nói:

“Từ hôm nay Dì không cần phải đến đây thường xuyên nữa, chỉ cần cuối tuần đến dọn dẹp là được”

Người giúp việc sửng sốt, lo lắng nói:

“Tôi có chỗ nào làm không đúng, Diệp Thiếu gia, cậu...”

“Dì không có lỗi gì cả” - Hắn nói, giọng thành khẩn - “Tiền lương của dì vẫn được tính theo ngày, chỉ là gần đây tôi đang ôn thi đại học, không thích có người trong nhà thôi”

“Vậy... ông chủ Dương...” 

“Dì không cần lo, tôi sẽ nói cho anh ấy biết”

Thấy đối phương không có gì muốn hỏi, Diệp Thần xoay người đi vào phòng, khóa cửa lại, nằm úp xuống giường.

Mấy ngày hôm nay hắn lên mạng mua không biết bao nhiêu đồ, toàn những thứ cần thiết để tồn tại trong tận thế, nhưng với số lượng lớn như vậy nếu để người khác biết sẽ không hay cho lắm.

Tuy rằng hắn là người có tiền, muốn mua gì cũng được nhưng đề phòng bất trắc cũng là chuyện tốt.

Hắn có tiền, có thể mua được rất rất nhiều thứ, đặc biệt là lương thực, nhưng mua về cũng không biết để đi đâu. Căn nhà này không an toàn, tận thế đến sẽ phải di chuyển đến căn cứ có quân đội bảo hộ, mua nhiều thứ về cũng chẳng mang theo được. Nên Diệp Thần chỉ mua những thứ cần thiết nhất, hiếm có nhất, còn lại thì trong siêu thị và cửa hàng sẽ có, lúc đi di dân thì tiện tay lấy, lúc đó sẽ chẳng có ai nói mình là ăn trộm cả.

Nếu có không gian thì tốt rồi, hắn thở dài. Dương Tử An mặc dù thức tỉnh dị năng không gian, nhưng thời gian đầu thì chỉ được 2 mét vuông, chẳng nhét được thứ gì nhiều.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần lại nhớ tới ngày mai Dương Tử An mới đi công tác về, tâm trạng lại phức tạp lên.

Trước đây hắn ghét Dương Tử An vô cùng.

Dương Tử An lớn hơn hắn 5 tuổi, là em trai của người phụ nữ mà hắn vô vùng căm hận - vợ kế của Diệp Phong, mẹ kế của hắn.

Diệp Thần mất mẹ khi hắn 10 tuổi, 12 tuổi Diệp Phong tái hôn với một người phụ nữ kém ông ta 15 tuổi - Dương Uyển Nhu. Từ đó hai chị em họ ở cùng nhà với hắn.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dương Uyển Nhu đã cảm thấy không vừa mắt, rõ ràng là ghét vô cùng, lại trước mặt Diệp Phong quan tâm hắn, lấy lòng hắn, Diệp Thần thấy cô ta ghê tởm phải chết. Liên quan Dương Tử An hắn cũng ghét luôn.

Sau này Diệp Phong và người phụ nữ kia bị tai nạn bỏ mình, Diệp Phong để lại di chúc muốn Dương Tử An lên làm tổng giám đốc của Diệp thị, đợi hắn đủ 18 tuổi mới được thừa kế toàn bộ cổ phần của ông, khi hắn tốt nghiệp đại học mới được thừa kế công ti.

Lúc đó thái độ của hắn đối với Dương Tử An kém đến băng điểm. Hắn đã nghĩ em trai của hồ ly tinh thì cũng sẽ không đứng đắn gì, chị gái cướp gia đình của hắn, em trai muốn cướp tài sản của hắn. Bề ngoài thì thanh cao lạnh nhạt, sau lưng lại ra sức chiếm lấy công ti, quả thực là bỉ ổi đến cực điểm.

Sau này tận thế tiến đến, Dương Tử An thức tỉnh không gian dị năng, khi đó lương thực ít ỏi, không ít lần anh lén cho Diệp Thần lương thực, nhưng bị hắn đưa cho ‘người nhà’, trơ mắt nhìn anh bị đánh đập.

Diệp Thần nhắm mắt nghĩ lại, hắn chưa bao giờ nói một câu dễ nghe với anh, thái độ với anh cũng rất ác liệt, vì sao Dương Tử An lại làm như vậy?

Trong đầu hiện lên dáng vẻ gầy yếu đó, gương mặt xinh đẹp thanh lãnh nhợt nhạt mệt mỏi, trên mặt còn có nốt bầm tím vì bị đánh, rõ ràng bị Zombie tấn công còn lo lắng hắn có bị thương hay không, thật là ngu ngốc!

Diệp Thần hắn thì có gì tốt? độc mồm độc miệng, tính tình hỏa bạo, đối xử với anh rất tệ hại, vì sao anh lại yêu hắn?

Trong đầu còn nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, Dương Tử An hơi thở mỏng manh tưởng chừng như sắp đứt, vậy mà còn dùng tinh thần lực lấy hết lương thực trong không gian mang ra cho hắn.

Tội gì phải như thế?

“Diệp Thần... Diệp Thần...cậu phải cố gắng sống thật tốt nhé...”

“Đừng đi tìm đám người Diệp Tường nữa, họ... muốn giết cậu...”

“Diệp Thần... giấu lương thực đi, đừng cho ai biết...”

“Diệp Thần... tôi trộm được viên tinh hạch cấp 2, có thể giúp cậu năng cấp...”

“Diệp Thần... Diệp Thần.... tôi sắp không xong rồi...”

“Diệp Thần... tôi yêu cậu”

Một giọt nước mắt tràn ra, lăn xuống gò má, bên môi còn vương lại cảm xúc ấm áp của anh, hơi thở mỏng manh quanh quẩn đâu đây, càng ngày càng nhạt... sau đó dừng hẳn .

Dương Tử An . . . . . chết rồi.