Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 5: Tôn Dương




Edit: Cu

Mấy ngày nay Cao Sóc cùng xương nhỏ đã trở nên quen thuộc, cũng có thể đoán ra ý nghĩa đơn giản từ cử chỉ tay chân của xương nhỏ, một người một xương cuối cùng cũng gọi là có một tí tẹo giao lưu cơ bản như thế, Cao Sóc đem tuyến đường xung quanh tìm hiểu kĩ càng, vị trí của vật tư quân đội cũng biết đại khái.Chỉ là ở lân cận, có rất nhiều dây leo gai hút máu, loại dây leo này một khi đã quấn quanh người, lập tức sẽ cho người toàn thân ngứa ngáy sinh ra ảo giác, dây leo gai nhân cơ hội hấp thu máu tươi, mãi đến khi đem người ta hút khô, nhưng mà khắc tinh của chúng nó là lửa, cho nên, cần tối thiểu một dị năng giả hệ lửa mạnh mẽ.

Cao Sóc quyết định sau khi giải quyết xong chuyện này, ngay lập tức mang các anh em đi lấy vật tư, tiện tay đem một con zombie đang nhào tới giết chết, Cao Sóc đi vào phía trong siêu thị, đi tới tầng ba, khóe miệng Cao Sóc giật một cái, hắn phát hiện ra từ sau khi gặp xương nhỏ, biểu cảm của hắn càng ngày càng phong phú.

Xương nhỏ nằm trên một cái giường lớn mềm mại, hai chân bắt chéo chân trái gác lên chân phải, một cái móng vuốt kẹp điếu thuốc lá, đặt ở bên môi, một cái móng khác để bên người, vỗ đệm giường không ngừng. Thỉnh thoảng đem tàn thuốc phủi xuống đất, như là một thanh niên u buồn, nhìn thấy Cao Sóc về, thẳng tay đem thuốc lá cùng bật lửa ném cho hắn, trong miệng phát ra âm thanh kèn kẹt.

Thân là một bộ xương khô mà làm ra những hành động này, thật sự là làm người ta không nhịn được cười, Cao Sóc buồn cười nhận lấy điếu thuốc, châm lửa hút một hơi, hôm qua sau khi hắn tìm thấy thuốc lá, cảnh hút thuốc bị xương nhỏ nhìn thấy, giống như Lima học theo răm rắp*, học kĩ càng vô cùng.

Tìm một nơi ngồi xuống, Cao Sóc đem bánh quy nén khí lần trước tìm được ở tầng dưới ra ăn, tính toán thời gian, những kẻ tìm kiếm hắn cũng đã sớm đến thành phố H, chỉ là không biết bọn họ có thể cho hắn bao nhiêu kinh hỉ, chờ hắn diệt hết đám cao thủ dị năng đó, chặt đứt một cánh tay đắc lực của Phương Lập Hiên, trở về chầm chậm tính sổ với đối phương.

Nước trong tay bỗng nhiên bị cướp đi, Cao Sóc quay đầu nhìn lại, xương nhỏ đem nước rót vào trong miệng, nhưng nó là một bộ xương khô về cơ bản không chứa vật được, nước chảy thẳng từ khe hở của bộ xương ra, tất cả đều chảy trên đất, trên đất còn có một miếng bánh quy nén khí, tất nhiên cũng rơi ra từ người xương nhỏ.

Xương nhỏ cúi đầu, nhìn nước cùng bánh quy rớt trên đất, sau đó lại cầm lấy một cái bánh quy nhét vào trong miệng, chẳng có chút bất ngờ, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng nhìn Cao Sóc, rõ ràng là không có biểu cảm, lại hiện ra vẻ oan ức và mờ mịt.

Cao Sóc thấy cảnh này, rốt cục không nhịn cười được nữa, khóe miệng vô thức nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, làm trung đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, Cao Sóc nổi danh lạnh lùng, ở trước mắt mọi người cơ bản không có ai thấy hắn cười, nếu để hình ảnh này bị các đoàn viên nhìn thấy, không chừng cằm cũng phải rơi xuống đất.

Nhìn thấy Cao Sóc cười, xương nhỏ hình như tức giận, đột nhiên giơ chân lên, hung hăng đạp lên đất mấy lần, thẳng chân đem bánh quy nén khí đạp nát vụn, Cao Sóc lắc đầu một cái, trong ánh mắt lóe lên một tia cưng chiều, từ trên giá để đồ tìm lấy một cái lưới đánh cá, lấy xuống một mảnh nhỏ, sau đó buộc quanh hông xương nhỏ, nói với xương nhỏ: “Bây giờ thử xem!”

Xương nhỏ cầm lấy một cái bánh bích quy bỏ vào trong miệng, lần này bánh bích quy rơi vào lưới đánh cá, nó giống như phát hiện ra vùng đất mới, nhét từng cái từng cái vào miệng, nhét một hồi thấy quá chậm, bỏ xương sọ ra, dốc thẳng bánh quy vào bụng, boss đúng là lợi hại, giải quyết vấn đề thật nhanh.

Cao Sóc liếc nhìn bóng dáng xương nhỏ, cảm thấy cảm giác này quá kỳ diệu, cảm giác giống như chăm sóc một đứa bé vẫn chưa hiểu chuyện, xương nhỏ như là bỗng nhớ ra cái gì đó, đầu hơi động, bay thẳng lên, đem bánh quy trong bụng đổ ra, rồi đem đầu lắp lại, sau đó mới nhún nhảy rời khỏi phòng.

Vào lúc này, cửa vào thành phố H xuất hiện một đoàn người, trong đó có một thanh niên bị trói, vết thương của hắn chằng chịt, có vài vết thương còn đang chảy máu, hiển nhiên vừa mới đánh nhau kịch liệt, nhìn qua yếu ớt cực kỳ, chật vật vô cùng đi ở giữa đội ngũ.

Đi một đoạn đường, thanh niên đi đầu tiên dừng trước giao lộ, liếc nhìn thành phố gần trong gang tấc mở miệng nói “Xem ra đây là thành phố H, chờ sau khi vào thành, mọi người nhất định phải chuẩn bị tinh thần, nếu Cao Sóc còn sống chắc chắn đang trốn ở đâu đó xung quanh đây, anh Hiên nói, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Người ở phía sau lập tức hỏi: “Anh Hiên đây cũng là làm khó dễ người ta, nếu Cao Sóc biến thành zombie, chúng ta tìm thế nào được, lỡ như bị phân thây ăn sạch, muốn tìm cái gì đều không tìm được.”

Người thanh niên vẫn luôn bị trói cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Chỉ bằng chúng mày, chờ xem, anh Sóc nhất định sẽ đem chúng mày giết hết.”

“Trước đấy thì mày tự lo liệu bản thân đi!” Thanh niên dẫn đầu cười xì một cái nói: “Không tìm được Cao Sóc, tìm được mày cũng không tệ, Tôn Dương, nói cho tao biết, đám vật tư kia ở đâu?”

Trên mặt Tôn Dương hiện ra vẻ giễu cợt nói: “La Ninh, mày hỏi lời thật quả thật kỳ quái, Lục Cẩm Thành không phải hợp tác với chúng mày sao? Hắn không nói với chúng mày vị trí của vật tư, xem ra người của hội Đằng Long của chúng mày chỉ số thông minh cũng chẳng ra sao.

“Mẹ!” La Ninh hung hăng đạp Tôn Dương một đạp, sau đó lộ ra một nụ cười dâm tà, bàn tay sờ sờ mặt Tôn Dương, “Tao bây giờ mới phát hiện, hóa ra mày lớn lên cũng không tệ lắm, so với mấy con hàng trong căn cứ thì tốt hơn khá nhiều đấy, cảm giác chơi mày chắc cũng được.”

Nghe La Ninh nói, Tôn Dương không nhịn được muốn nôn, cả người run rẩy không ngừng, La Ninh thấy phản ứng như vậy thỏa mãn cực kì, cười nói: “Bây giờ mày đã nhớ ra nơi cất vật tư chưa?”

Tôn Dương trầm mặc, cắn răng không nói gì, trong mắt La Ninh lóe lên một ánh sáng hung tàn, nói với người bên cạnh: “Nhìn kĩ thằng này, chúng ta vào thành trước đã, Cao Sóc nếu nhìn thấy anh em bị bắt, chắc chắn sẽ tự mình đi ra, chờ giải quyết được hắn, thằng này thưởng cho chúng mày, tao cũng không tin nó sẽ không mở miệng.”

Đoàn người lập tức đi về phía nội thành, nhìn thấy ven đường có mộ bộ xương khô đang đứng, La Ninh không thèm để ý đá bay bộ xương, bộ xương khô ngã trên mặt đất, ngã đến chia năm xẻ bảy.

“Xương khô từ đâu tới, lại còn là màu vàng.” La Ninh liếc nhìn bộ xương khô vỡ vụn, trực giác mách bảo có cái gì đó không đúng, nhìn lại mấy lần, không có chuyện gì xảy ra, nghi ngờ liếc nhìn phía trước, hình như hắn cả nghĩ quá rồi.

Sau khi đoàn người rời đi, Tôn Dương vô ý quay đầu nhìn lại, tâm lí chấn động, con ngươi còn thiếu chút nữa rớt xuống, hắn nhìn bộ xương bị ngã đến tan tác đang tự mình ráp lại, thấy hắn quay đầu nhìn lại, còn cố ý vẫy vẫy móng vuốt với hắn, hắn quả nhiên bị chấn thương ở đầu, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện.

*Học giống Lima: Vanderlei de Lima, vận động viên sinh năm 1969 người Brazil, sinh ra trong một gia đình làm nông có bảy anh em, mang trong mình khát khao trở thành một cầu thủ bóng đá nhưng không thành do điều kiện gia đình quá khó khăn, năm 11 tuổi ông đại diện cho trường tham gia một cuộc thi chạy, được giải thưởng là một đôi giày, năm 14 tuổi ông được giáo viên thể dục đánh giá cao và bắt đầu được đào tạo chính quy, từ đó ông bắt đầu gặt hái được thành công,sau này cụm từ “học như Lima” ám chỉ những người dù có khó khăn vẫn không ngừng phấn đấu, rèn luyện chăm chỉ, có tinh thần kiên cường, câu chuyện của ông là bài học cho rất nhiều người Brazil. Bonus, tại thế vận hội Olympics lại Athens năm 2004, khi đang trên đường chạy, ông bị một kẻ phá đám đẩy ngã, dù đã nhanh chóng chạy lại nhưng ông vẫn để vụt mất huy chương vàng, năm 2016, ông là người thắp lên ngọn đuốc Olympics tại thành phố Rio de Janeiro, Brazil.