Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 631: - 640




Chương 631: Cản trở

Edit: Trang Nguyễn

"Bịch ~" một tiếng vang nhỏ, Ôn Dao tìm theo tiếng nhìn lại, bên cánh cửa sổ dường như có bóng người chợt lóe lên.

Vị trí bây giờ của bọn họ cũng không có những người khác, nhưng chung quanh trong nhà có không ít người trốn ở cửa sổ rình coi, phương thức giết người nhanh gọn lẹ của Ôn Dao dường như khiến bọn hắn chấn kinh. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301

Vài binh sĩ nhìn về phía Ôn Dao, chờ Ôn Dao ra hiệu, xem là muốn diệt khẩu hay làm chuyện khác.

"Đi thôi."

Ôn Dao không để ý đến người nấp trong bóng tối rình xem, tận trong khu vực quản lý có không ít người mang ác ý, nhưng thực lực quá kém, Ôn Dao cũng lười lãng phí thời gian trên người bọn hắn, còn chuyện trọng yếu hơn chờ Ôn Dao làm.

Đợi một đoàn người Ôn Dao rời khỏi, có mấy người nhảy ra từ bốn phía, bọn hắn kiểm tra người nằm trên mặt đất, xác định đối phương đã chết, bắt đầu đoạt những thứ trên người hắn, đến cuối cùng thậm chí cả quần áo cũng không buông tha.

Còn có người lén lút chuồn đến nơi khác, bọn hắn nhận ra những người đã chết kia, biết rõ bọn hắn ở đâu, bây giờ muốn nhân cơ hội những người khác còn chưa kịp phản ứng trước đi đến chỗ ở của bọn hắn cướp đồ!

Ôn Dao bọn họ vừa ra cửa ngõ liền đoạt một chiếc xe, trên đường đi nhìn thấy không ít người vội vã đuổi ra ngoài căn cứ, cũng có người đóng chặt của nhà, căn bản không có ý định ra ngoài.

Ôn Dao nhắm mắt ngồi ở chỗ phía sau xe, phóng thích tinh thần ra, từ bên trong những âm thanh nghe được sàng lọc tin tức hữu dụng cho mình.

Trận thế của Đại Hoàng dường như ồn ào có chút lớn, không ít dị năng giả đều bị phái ra ngoài, từ lời nói hùng hùng hổ hổ của bọn hắn có thể thấy bọn hắn cũng không vui, nhưng lại không thể không nghe theo mệnh lệnh.

Binh sĩ lái xe vì tránh đi đến trước mặt đám người, tận lực chọn lựa đường nhỏ ít người, phòng ngừa bị phát hiện.

Chiếc xe dưới sự chỉ dẫn của Ôn Dao, rẻ bảy tám chỗ chạy hơn hai mươi phút, cuối cùng dừng lại trong một hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu.

"Nơi này có cái gì?"

Binh sĩ trên ghế phụ thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn bốn phía, phát hiện chung quanh yên tĩnh im ắng, không thấy được một bóng người.

Ngược lại hắn không cho rằng Ôn Dao dẫn nhầm đường, tưởng rằng nơi này có chỗ nào kỳ quái.

Ôn Dao ngồi ở phía sau ra hiệu binh sĩ ngồi bên phải mình xuống xe, đợi Ôn Dao nhảy xuống xe, Ôn Dao ra lệnh với vài binh sĩ này: "Các người chờ tôi ở chỗ này."

"À? Dao Dao em muốn đi đâu?" truyện được đăng tại wattad: hongtrang301

Tuy bọn họ không có dị năng, chỉ là người bình thường, nhưng nói thế nào cũng là binh sĩ trải qua trăm trận, cũng không phải chưa từng giết Zombie và sinh vật biến dị, bảo bọn họ ở đây là có ý gì?

Vẻ mặt một binh sĩ khá lớn tuổi không đồng ý: "Dao Dao, tuy chúng tôi không có dị năng, nhưng em cũng không thể coi thường chúng tôi, em muốn làm gì chúng tôi đi theo em, như thế nào cũng có thể giúp em một chút."

Các binh sĩ khác vội vàng gật đầu, còn vỗ vỗ vũ khí trong tay bọn họ, biểu thị bọn họ cũng rất lợi hại đấy.

Ôn Dao liếc nhìn bọn họ, quyết đoán lắc đầu.

"Dao Dao, chúng tôi..."

Binh sĩ kia còn muốn khuyên vài câu, lại bị Ôn Dao nói một câu oán hận trở về.

Ôn Dao: "Quá yếu, đừng cản trở."

Các binh sĩ: "..."

Đâm thẳng vào tim, đau đớn quá!

Tuy bọn họ bị ở lại, nhưng thực lực của bọn họ vẫn mạnh hơn không ít so với dị năng giả bình thường cấp một cấp hai có được không!

Các binh sĩ há rồi lại há, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

Tuy hắn cũng rất muốn đi cùng hỗ trợ cho Ôn Dao, nhưng cũng không muốn trở thành trở ngại không giúp được gì, nếu bởi vì bọn họ làm Ôn Dao bó tay bó chân, cuối cùng còn phân ra một phần tinh lực bảo vệ bọn họ, thế thì không bằng cứ chờ ở chỗ này đi.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn ngăn cản các anh em còn muốn nói chuyện, gật đầu với Ôn Dao: "Tôi đã biết, chúng tôi chờ em ở chỗ này, chính em tự mình cẩn thận một chút, Đại Hoàng không ở bên cạnh em, lượng sức mà làm." truyện được đăng tại wattad: hongtrang301

Ôn Dao gật gật đầu, lại dặn bọn họ không nên chạy loạn, quay người đi về một hướng khác.

"Đại Từ, làm sao anh lại để Dao Dao đi một mình vậy? Đến lúc đó xảy ra chuyện thì làm sao? Làm sao nói chuyện với đoàn trưởng Ôn đây!"

Binh sĩ gọi lại Đại Từ gõ đầu binh sĩ vừa hỏi, tức giận nói: "Chúng ta có đi cũng vô dụng, nói không chừng còn khiến Dao Dao phân tâm, yên tĩnh chờ đợi cũng tốt, chẳng lẽ cậu còn không tin thực lực của em ấy à?"

"Đây không phải tôi vừa nghĩ đến được một cô bé mười hai tuổi bảo vệ cả người không thoải mái sao, cảm thấy bản thân rất vô dụng."

"Cậu cho rằng tôi vui lòng sao? Nhưng đó là cô bé mười hai tuổi bình thường sao? Thực lực không bằng người thì ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng cản trở. Nếu trong lòng không thoải mái, thế thì sau khi trở về gấp rút huấn luyện."

Bên kia, tốc độ Ôn Dao cũng nhanh hơn bình thường không ít, nơi Ôn Dao vừa chọn chính là chỗ ở của người bình thường nơi tầng chót căn cứ này, không cần lo lắng an nguy của vài binh sĩ kia.

Trên đường đi thỉnh thoảng đụng phải nhân viên lạc đàn căn cứ, Ôn Dao không muốn tốn quá nhiều thời gian trên người bọn họ, luôn trước giây phút bọn hắn xuất hiện tránh bọn hắn, cùng nhau đi đến phía trước, vậy mà không một ai phát hiện ra Ôn Dao. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301

Hơn mười phút sau, Ôn Dao đi vào một tòa nhà có tường bao quanh, động tác linh hoạt nhảy qua bức tường, tiến vào bên trong tòa nhà.

Ôn Dao quay đầu nhìn thoáng qua bức tường, nhịn không được cảm thán thể năng đời này của chính mình thật sự tốt hơn quá nhiều, nếu là mình kiếp trước, không có công cụ hoặc ma pháp phụ trợ, nhất định tốn sức cả buổi trời.

Dưới chân tường có một con chó săn biến dị cực lớn đang nằm sấp, xem ra hắn là chó giữ nhà đấy, nhưng lúc này nó đang nằm sấp cả người, phần bụng dính sát trên bãi cỏ, thân thể không tự chủ lay động, một đôi mắt to đầy nịnh nọt nhìn Ôn Dao, chiếc đuôi không ngừng đưa qua đưa lại, thật giống như sủng vật lâu ngày mới thấy được chủ nhân của mình.

Vào lúc Ôn Dao xuất hiện ở bên ngoài tường vây, con chó săn biến dị này đã phát hiện trước tiên rồi, nó vốn muốn gào thét cuống họng thông báo cho người trong nhà, nhưng còn chưa phát ra tiếng, một giây sau đã bị một luồng tinh thần lực cường đại khóa chặt, sau đó giống như có uy áp bàng bạc không ngừng đặt trên người của nó.

Nó là một con chó rất hiểu xem xét thời thế, dù sao người trong nhà này cũng không tính là chủ nhân chân chính của nó, sau khi biết gia hỏa này lợi hại, nó không hề nghĩ ngợi đã làm phản luôn rồi, vào giây phút Ôn Dao xuất hiện trước mặt nó, nó không ngừng vứt mị nhãn cho Ôn Dao.

Đáng tiếc, mị nhãn này đều vứt cho người mù lòa nhìn, ánh mắt Ôn Dao liếc xéo qua nó, thu hồi ánh mắt nhấc chân tiến lên phía trước.

"Ô ~ "

Ôn Dao liền rời đi, nó lập tức phát giác uy áp trên người biến mất, chó săn biến dị không chút suy nghĩ đứng dậy bổ nhào về phía trước, giữ chặt lấy đùi phải Ôn Dao không chịu buông tay, trong miệng còn phát ra âm thanh trầm thấp đáng thương.

Lúc sau lưng truyền đến tiếng gió, Ôn Dao chuẩn bị nghiêng sang phải né tránh, nhưng động tác chó săn biến dị quá nhanh, hơn nữa cộng thêm thân thể cao lớn, cuối cùng vẫn để nó ôm lấy đùi Ôn Dao.

Cảm nhận được sức nặng trên đùi phải, khóe miệng Ôn Dao nhịn không được co rúm, nếu không phải không cảm nhận được sát khí cùng ác ý, Ôn Dao đã sớm cho nó một đao nước chặt thành hai khúc rồi!

Cúi đầu nhìn thoáng qua vật trang sức chó săn biến dị đeo bám trên đùi phải không chịu thả ra, đã vậy nó còn giả bộ đáng thương, Ôn Dao suy nghĩ có nên chặt đứt hai cái móng vuốt kia hay không.

Chó săn biến dị cảm giác sau lưng mát lạnh, dục vọng muốn sống khiến nó nhanh chóng thả đùi Ôn Dao ra, nhưng nó cũng không lùi lại, mà cẩn thận từng li từng tí duỗi một móng vuốt ra ôm lấy ống quần Ôn Dao, tiếp tục đáng thương nhìn qua Ôn Dao.

Đây là lần đầu tiên Ôn Dao gặp được dị thú có da mặt dày như thế, rõ ràng sợ Ôn Dao muốn chết, vẫn chết sống không buông tha mình, nên hỏi nó thông minh hay ngu ngốc đây?

Lần này Ôn Dao cẩn thận đánh giá chó săn biến dị một phen, đã đưa đến cửa muốn giúp đỡ, thế thì ngu sao không đồng ý!

Ôn Dao nhấc chân lên, lạnh nhạt mở miệng: "Đuổi kịp."

Chương 632: Nên ra tay liền ra tay

Edit: Trang Nguyễn

Những lời này của Ôn Dao đối với chó săn biến dị quả thật chính là âm thanh tự nhiên, nó nhanh chóng thả móng vuốt túm ống quần Ôn Dao ra, chuyển động vòng quanh Ôn Dao hai vòng, sau đó chạy lên phía trước dẫn đường, một bộ dáng chó săn.

Mà lúc này, mấy người trong nhà vừa lúc đang nói đến một đoàn người Ôn Dao.

"Không thấy rồi sao? Một đám người sống sờ sờ ra đó làm sao không thấy tăm hơi hả? Còn ở thời điểm này?!"

Người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị sắc mặt âm trầm, hiển nhiên vô cùng bất mãn đối với người bên dưới báo tin tức này.

Người bên dưới đưa tay lau lau mồ hôi đổ đầy trên trán, lắp bắp nói: "Vốn... vốn em dẫn theo bọn hắn tùy tiện đi dạo trong căn cứ... sau đó... sau đó không phải bên kia xảy ra chuyện sao, em liền tìm người dẫn bọn hắn đi về chổ ở ngày hôm qua. Sau đó em vừa mới tìm người hỏi, mới phát hiện bọn hắn còn chưa trở về, sau đó em đi tìm, chỉ phát hiện mấy thi thể kia..."

Tiếng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, dưới ánh mắt càng ngày càng âm lãnh của người đàn ông thiếu chút nữa nhịn không được quỳ thẳng xuống đất luôn.

"Người trọng yếu như vậy mà mày tùy tiện tìm mấy người dẫn bọn hắn?" giọng nói người đàn ông buồn rười rượi, hận không thể ném người nọ vào trong vườn hoa làm phân bón cho hoa!

"Mày biết rõ thân phận con bé kia là gì, sự có mặt của nó quan hệ đến hành đồng tiếp theo của tao đấy!"

Người phía dưới bị chửi không dám ngẩng đầu, hắn không phải thấy mấy người kia đều là người bình thường nên mới tìm mấy dị năng giả hỗ trợ sao, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, nếu không trả lời tốt, hôm nay cái mạng nhỏ của hắn sẽ được viết di chúc tại đây rồi.

Người đàn ông ngăn chặn ngọn lửa giận trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mấy người đã chết kia, chết như thế nào?"

"Cái này... Em cũng không biết, cổ họng của bọn hắn bị cắt đứt, một kích mất mạng, chắc hẳn cùng loại với lưỡi dao gió tấn công, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ ràng cho lắm, thời gian trôi qua quá lâu, không thể biết rốt cuộc dị năng gì tấn công."

"Không có người nhìn thấy?"

"Có thì có, nhưng bọn hắn đều nói không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên, mấy người kia liền gục ngã, thậm chí đều không nhìn rõ ai ra tay."

Nghe đến đó, những người khác trong phòng đều khó hiểu hỏi: "Nếu như tôi nhớ không lầm... mấy người đó đều là người bình thường mà, chẳng lẽ bọn hắn che giấu thực lực? Bằng không sao có thể lặng yên không một tiếng động giải quyết hết những người kia như vậy?" truyện được đăng tại wattad: hongtrang301

"Không có khả năng!" Tên còn lại lập tức phản bác nói: "Tôi đã xem qua rồi, dị năng giả của bọn hắn cộng lại không đến mười mấy người, mấy người kia tuyệt đối là người bình thường! Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là cô nhóc kia chắc cũng là dị năng giả, nhưng tôi không thể xác định, cô nhóc đó cho người ta cảm giác có chút kỳ quái..."

"Cho dù con nhóc đó là dị năng giả thì thế nào? Nhỏ như vậy dị năng có thể mạnh đến cỡ nào?"

Có người không cho là đúng, căn bản đều cho rằng Ôn Dao chỉ là một cô nhóc sao có thể làm được gì.

"Cho dù nói thế nào, bây giờ đã không thấy người rồi, phái người đi tìm đi, ai biết đám người kia muốn làm gì, đừng để bọn hắn ra ngoài làm hỏng chuyện."

"Bây giờ người có năng lực đều đã ra ngoài gần hết, còn nhân thủ dư thừa đâu mà tìm người chứ?"

Mấy người ồn ào bàn bạc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị lên tiếng: "Phát thanh, thông báo toàn bộ căn cứ, bảo người nào nhìn thấy báo cho chúng ta biết trước!"

"Thế nhưng... Như vậy có thể đánh rắn động cỏ hay không?"

"Lão Trầm, mày sẽ không nghĩ bắt thẳng người à?" Có người trêu chọc nói: "Có hiểu thế nào gọi là ngôn ngữ nghệ thuật hay không?"

"Tao không hiểu chẳng lẽ mày hiểu à? Mày..."

"Gâu!"

Ngoài cửa ra vào truyền đến một tiếng chó sủa, cắt đứt tiếng nói chuyện trong phòng, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nơi cửa ra vào xuất hiện hai bóng dáng. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301

Một bóng dáng tự nhiên đó là chó săn biến dị trong sân, một bóng khác nhìn có vẻ là đứa trẻ còn nhỏ tuổi, bởi vì ngược sáng, bọn hắn nhìn không rõ bộ dáng người đó.

Người đàn ông nhíu mày, làm sao con chó săn biến dị kia chạy đến đây? Người gác cổng nơi cửa ra vào đâu? Tại sao không lên tiếng nhắc nhở?

Trong lòng của hắn hơi lo lắng, ánh mắt nhìn chăm chú lên bóng dáng lạ lẫm kia, hắn không nhớ rõ trong căn cứ có người như vậy.

Ánh mắt Ôn Dao dạo qua một vòng những người trong phòng.

Ừ, rất tốt, có lẽ đều ở nơi này, cũng không cần Ôn Dao đi khắp nơi tìm cả đám.

"Mày là ai?"

Nhìn Ôn Dao từng bước tiến đến gần bọn hắn, có người đứng lên quát lớn: "Ai dẫn mày vào đây? Có biết đây là chỗ nào không hả!"

Ngược lại có người khi nhìn rõ cả người Ôn Dao linh quanh chợt lóe lên, dường như cảm thấy cái gì đó, nhưng làm sao cũng không bắt kịp.

Ngược lại người đứng chính giữa vốn đang báo cáo tình hình khi nhìn thấy rõ Ôn Dao liền trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không ngờ người bọn hắn nhắc đến nãy giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây như thế!

"Lão đại! Chính là cô nhóc này! Cô nhóc này chính là em gái của Ôn Minh!"

Hắn duỗi ngón trỏ tay phải chỉ vào Ôn Dao, giọng nói vì quá giật mình mà lộ ra bén nhọn.

Cô nhóc này chính là cô bé đó à?!

Trong lòng mọi người cả kinh, quả thật không sao hiểu rõ cô bé này vào đây bằng cách nào, vì sao không có ai đến báo cáo?

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, vì sao gia hỏa giữ nhà của bọn hắn lại theo sát bên cạnh cô bé còn lộ ra vẻ nịnh nọt như thế?

Nhìn giống như dẫn đối phương vào đây!

"Cô..."

Người đàn ông vừa mở miệng nói chuyện,