Mạt Thế Nguy Thành

Chương 9: Biến Hoá




Trong khu phố nhỏ, bao quanh là khói bụi. Những xác sống ngoài ngõ dường như đã bị chấn động rất lớn, gầm thét vô cùng bất an.

Lúc này Tần An ăn mặc chỉnh tề, tay nắm lấy con dao nhật bản, cẩn thận tiếp cận nơi mà sao băng rơi. Còn Tần Hiểu Yến trong tay cũng cầm một con dao cắt rau đi theo phía sau Tần An. Đêm nay trăng rất tròn, trăng sang rất tự nhiên làm cho tầm mắt của người nhìn không gặp phải ảnh hưởng gì.

Vi-rút T đã phát được 7 tháng rồi, tuy nhiên đối với con người mà nói thì đây là tai hoạ trước đây chưa có, nhưng hình như đối với trui đất thì đây chính là điều tốt nhất. Không còn khí thải của công trường, không ảnh hưởng của khói xe, không khí những ngày này rất là đẹp, ngay cả ánh trăng cũng sáng hơn trước những ngày tận thế nhiều.

Dần dần cũng tiếp cận được điểm va chạm.

Một vật thể bay cũng không gọi là to từ đâu xuất hiện trước mắt hai người Tần An.

Đó là một vật hình nón cao hơn ba mét, dưới đáy cái nón hình tròn có đường kính khoảng 1 mét. Kỳ quặc là lớp vỏ bên ngoài phát ra ánh sáng màu tím.

Tần An và Tần Hiểu Yến nhìn nhau, hai người quen biết đã vài tháng, đã có thể hiểu ngầm đôi chút, đều có thể nhìn ra được mối nghi ngờ của đối phương, đây là cái gì?

Tần An ra hiệu cho Tần Hiểu Yến dựa về sau một chút, còn bản thân thì tiếp cận vật thể hình cái nón đó, nhẹ nhàng dùng đầu dao đâm vào vỏ ngoài của vật thể đó.

Bỗng nhiên một tràng âm thanh tí tách vang lên làm cho Tần An nhanh chóng kéo Tần Hiểu Yến lui về phía sau.

Cái bệ hình tròn của vật thể đó sau khi phát ra âm thanh, liền phát ra một loại ánh sáng loá mắt khác thường, sau khi lập loè ánh sáng vài giây, dần dần thì tản đi, còn cái bệ hình tròn lại biến mất một cách kỳ lạ.

Tiếp đó, hai luồng ánh sáng xanh dương và đó chiếu lên trời, cao đến trăm mét sau lại nhanh chóng hạ xuống, sau cùng mới hạ xuống trước mặt hai người Tần An.

Cả hai người đều cảm thấy tim của mình dường như đập nhanh hơn rất nhiều, cố gắng mở to mắt để nhìn, sau khi ánh sáng xanh đỏ trở nên nhạt dần, ánh mặt trăng chiếu xuống, lại có hai thanh kiếm không vỏ cắm trên mặt đất.

Ánh sáng màu xanh là cán kiếm to lớn!

Thân kiếm dài phải có mét sáu mét bảy, rộng khoảng ba mươi phân, chất liệu ánh bạc nhìn không ra là kim loại nào. Cán kiếm theo phong cách cổ xưa cũng không to lắm, người bình thường đều có thể nắm lấy.

Thanh kiếm nhỏ ánh sáng màu đỏ nhìn bình thường, thân kiếm mỏng, thông qua chất liệu của cây kiếm màu đỏ cũng không thể đoán ra được tạo thành từ kim loại nào.

Lúc này những việc phát sinh quá kỳ lạ, hai người Tần An lại không biết như thế nào mới được.

Qua một hồi lâu, Tần An cuối cùng cũng hành động, hai chân bước đến cạnh thanh kiếm màu sáng xanh, chần chừ một chút rồi tiện tay nắm lấy cán thanh kiếm.

Cầm chưa mát tay, chạm vào cảm giác vô cùng thoải mái.

Tần Hiểu Yến cũng theo phía sau Tần An, học theo Tần An cấm lấy cán thanh kiếm nhỏ màu đỏ, muốn rút nó lên khỏi mặt đất, nhưng đã dùng lực hai lần đều không thể mảy may lay động nó.

Hai người hy vọng thêm một lần nữa, chính vào lúc đó, Tần An bỗng dưng cảm thấy trong tay rất nóng, cái cán của thanh kiến to bắt đầu tăng nhiệt độ.

Tần An ngạc nhiên muốn thả cán kiếm ra, nhưng tay giống như là bị dùng keo dán chắc với cán kiếm, căn bản là không thể nào tách rời.

Cũng như vậy, Tần Hiểu Yến cũng gặp phải cảnh ngộ như vậy.

Hai người họ bị doạ đến thốt lên bất ngờ, tay cũng đau đến nỗi họ không thể nào chịu được nữa.

Sau đó, hai thanh kiếm bắt đầu biến hoá, chúng như có cùng sinh mệnh bắt đầu nhúc nhích, phân tách vỡ ra, giống như hàng tỉ tế bào đang không ngừng phân tách

Chỉ một lúc công phu của chúng đã biến thành hai con cua mình đầy máu thịt nhưng không có da, thịt và mạch máu của con màu đỏ làm cho người nhìn thấy cũng sợ hết hồn.

Tần Hiểu Yến đã bị doạ đến muốn ngất đi.

Còn Tần An tuy vẫn mở to mắt cùng nhìn về phía trước.

Dần dần Tần An phát hiện thân kiếm biến hoá thành máu thịt của con cua, dần dần bắt đầu nhỏ đi, chúng bắt đầu chui vào cơ thể của mình và Tần Hiểu Yến.

Khi mà chúng đang trong quá trình chui vào cơ thể của mình, Tần An có thể cảm nhận được máu thịt của mình như đang bị vô số những con sâu bọ cắn xé, cái cảm giác đau đớn xé nát tâm can cũng làm cho hắn

Thời gian dần trôi qua, sau một giờ đồng hồ, máu thịt của hai con cua cuối cùng đã hoàn toàn chui vào cơ thể của Tần An và Tần Hiểu Yến, cảm giác đau đớn xé nát tâm can đó cũng dần dần mất đi.

Toàn thân của Tần An đều toát mồ hôi, dần dần rồi hắn cũng mất đi nhận thức, té nhào xuống đất rồi ngất đi.

Không biết đã qua bao lâu, Tần An nghe thấy bên cạnh mình đang có ai đó gào thét gì.

- Tần An! Chồng ơi! Anh hãy nhanh tỉnh lại! Anh tỉnh lại đi!

Từ từ mở mắt ra, mặt của Tần Hiểu An gần trong gang tấc.

Thở ra một hơi thật dài, Tần An ngồi dậy, nhìn theo tứ phía, đây vẫn là ở trong hẻm nhỏ nhà hắn, mặt trời đã lên rất cao, lúc này đã là buổi trưa rồi sao?

- Nhìn qua Tần Hiểu Yến, Tần An nói: Em không sao chứ? Cuối cùng là như thế nào rồi?

Tần Hiểu Yến nước mắt lưng tròng, lắc đầu, nhoài vào trong ngực Tần An, nức nở mà nói:

- Em cũng không biết, em cũng mới chỉ tỉnh lại được một lúc, tỉnh lại thì thấy anh nằm ở đây, gọi nửa ngày anh cũng không tỉnh! Doạ chết em rồi!

Nàng ta vừa nói vừa khóc càng thương tâm hơn, hình như đúng là đã rất khiếp sợ.

Tần An ôm lấy nàng vào lòng, vuốt lấy tóc, biểu thị an ủi.

Mắt nhìn tứ phía, đúng là quá khác thường, ở phía trước xa cách tầm mười mấy mét, có một cái hố không to lắm, còn vật thể hình hình không rõ từ đâu và hai thanh kiếm từ trước khi ngất xỉu đều đã biến mất rồi!

Cuối cùng đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là một giấc mộng?

Giơ tay phải lên, đây chính là bàn tay mà hắn nắm lấy thanh kiếm, chỉ thấy trên lòng bàn tay có một dấu hiệu kỳ lạ, không biết là có phải bị bỏng vì thanh kiếm ngày hôm qua hay không.

Vẫn nghi hoặc, Tần An nắm lấy tay của Tần Hiểu Yến, nhìn thấy trên bàn tay của nàng ấy cũng có một dấu hiệu kỳ lạ, nhưng không giống với của hắn.

Hiển nhiên là những chuyện trại qua trước khi ngất không phải là giấc mộng.

Đỡ lấy Tần Hiểu Yến, Tần An đứng dậy, sau đó cử động một chút vai rồi lại đá chân, phát hiện cơ thể không có gì bất thường.

Lại nhìn Tần Hiểu Yến mà nói:

- Cơ thể em có sao không? Có cảm thấy có gì khó chịu không?

Mắt Tần Hiểu Yến vẫm đẫm nước mắt, nhưng mà lúc này đã không còn khóc, xoay xoay cái cổ, lắc lắc cái mông nói:

- Không có chỗ nào không đúng cả!

Tần An gật đầu, rồi lại nhìn theo cái hố không to lắm ở phía trước mặt, cảm thấy vô cùng bất thường, nghĩ một hồi vẫn không ra kết quả, chỉ có thể kéo Tần Hiểu Yến đi về ngôi nhà mười tám tầng của mình.

Sau khi họ về đến nhà, cuối cùng phát hiện ra những biến đổi trên cơ thể mình, hai người lên đến mười tám tầng lầu, vậy mà không cảm thấy cơ thể có bất kỳ mệt mỏi nào!

Đây đối với Tần An cũng họi là bình thường, nhưng không thể ngờ được mặt Tần Hiểu Yến cũng không đỏ, tim không đập mạnh, leo lên mười tám tầng lầu, giống như là đi bộ bình thường một chút trên đất bằng, can bản là không có bất kỳ cảm giác nào!

Vài ngày tiếp theo, hai người đều rất sầu não, không có tâm để làm những chuyện khác, ngày ngày nghiên cứu thảo luận về vật thể nón từ trên trời rơi xuống và hai thanh kiếm kỳ lạ ngày hôm đó, rốt cuộc là cái gì, đến từ đâu, lại đi đâu rồi.

Nhưng mà nghiên cứu mãi vẫn không hề có kết quả.

Trong lòng Tần An thật ra có chút manh mối, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy tác dụng máu thịt của hai thanh kiếm đó, chui vào cơ thể của mình và Tần Hiểu Yến.

Chỉ là chuyện này quá bất thường, còn không thể chấp nhận và hiểu hơn cả ngày tận thế và những cái xác sống kia, Tần An sợ sẽ làm Tần Hiểu Yến sợ, vậy nên không dám nói cho nàng nghe.

Cả hai người đều ngây ngây ngô ngô như vậy, tiếp tục qua ngày đoạn tháng, đồng thời cũng cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể mình!

Đúng vậy, sau khi trải qua câu chuyện kỳ lạ ngày hôm đó, cơ thể của hai người phát sinh những biến đổi rõ ràng.

Tần Hiểu Yến có thể một tay nâng bao gạo năm mươi ký, lên xuống mười tám tầng lầu nhanh như bay, có nghĩa là năng lượng của nàng ta so với năng lượng của một người trưởng thành còn mạnh hơn, nhưng đáng kinh ngạc là tốc độ của nàng ấy. Khi mà nàng ấy chạy nhanh, giống như là không chịu ảnh hưởng của sức cản và trọng lực! Mà còn thính giác và thị giác của nàng còn tăng cao độ rộng lớn vô cùng, nàng ấy có thể nghe được chuyện xảy ra ngoài vài trăm mét.

Biến hoá của Tần An và Tần Hiểu Yến không giống nhau lắm, sự biến hoá của Tần An là sức mạnh và sự cứng rắn của cơ thể.

Một nắm đấm hắn có thể đánh vỡ bức tường gạch hai lớp, mà nắm tay không hề mảy may tổn thương. Trên mặt đất bằng hắn có thể nhảy lên cao tầm năm sáu chục mét, sau khi tiếp đất thì tạo thành lại một cái hố, vậy mà hai chân không hề bị tổn thương! Hơi giống với phim khoa học viễn tưởng Mỹ Người Khổng Lồ xanh trước đây.

Đối với sự biến đổi như vậy, Tần Hiểu Yến kinh ngạc vui mừng bất thường, nàng ta biết rằng nhất định có liên quan đến câu chuyện kỳ lạ tối ngày hôm đó. Mặc dù vẫn không hiểu tại vì sao, đã có được năng lực đặc biệt như vậy dù sao đi nữa cũng là việc tốt!

Tần An thì nghĩ nhiều hơn nàng, bởi vì hắn biết trong cơ thể mình và Tần Hiểu Yến đã dung hợp với hai thanh kiếm cổ quái đó!

Sự biến đổi của họ nhất định do hai thanh kiếm đó gây nên!

Còn thanh kiếm đó rốt cuộc là gì? Là quỷ thần hay là người ngoài hành tinh đến?

Tần An là một người không tin vào thần thánh, vì vậy hắn cho rằng cây kiếm đó nhất định thuộc về người ngoài hành tinh, có đúng hay không thì không cách nào giải thích được!

Sau khi hai người dần dần thích nghi với năng lực mới, lại đã qua được vài ngày, không còn phát sinh những chuyện kỳ lạ nữa, vì vậy họ cũng chỉ có thể coi như chưa xong cũng như là xong, tiếp nhận toàn bộ sự mới mẻ của mình!

Có năng lực đặc biệt, đành thi vị như vậy trong những ngày tận thế này họ càng dễ dàng để sống hơn! Đây có thể lại là việc tốt!

Cuộc sống phút chốc trở nên an nhàn hơn, mỗi buổi tối hai người đều ôm lấy nhau mà ngủ, tay của Tần An chưa từng hiền lành như vậy, đều phải đi đến bước cuối cùng.

Còn Tần Hiểu Yến thì đã tự nguyện thích nghi việc cùng nhau chia sẻ niềm vui với Tần An. Tuy rằng đôi tay mạnh mẽ của Tần An có thể để lại trên người Tần Hiểu Yến những vết tích, nhưng Tần Hiểu Yến lại cảm thấy đó là con dấu của sự hạnh phúc.

Ban ngày thì hai người đi bộ ở trong khu phố, rèn luyện cơ thể, tận hưởng không khí của những ngày tận thế còn trong lành hơn những ngày trước tận thế!

Cơ thể của họ đều đã được tăng cường, gần đến tháng mười hai, thành phố Hàng Hải càng thêm lạnh lẽo, vậy mà hai người chỉ mặc trang phục rất mỏng lại không cảm thấy chút lạnh nào!

Không cần đi làm, không cần vì tiền mà lo âu, cuộc sống như vậy dù là rất tốt nhưng qua lâu dần thì cũng có chút buồn tẻ.

Vì vậy thỉnh thoảng họ cũng cần tìm những hoạt động tạo niềm vui, đó chính là giết những cái xác sống!

Tần An ôm Tần Hiểu Yến vào ngang ngực, có thể trực tiếp nhảy cao lên năm mươi mét, đáp xuống trên tường của cái ngõ, sau đó tìm một vùng đất trống nhảy xuống dưới.

Sau khi những cái xác sống quanh đó nhìn thấy dáng của hai người, liền lập tức vây lại!

Lúc này những cái xác sống đã trở nên mạnh hơn, sức mạnh và tốc độ đều tăng hơn nhiều so với trước đây, nếu như là người bình thường, nhất định bị bọn chúng dễ dàng xé thành từng khúc thịt.

Còn Tần An và Tần Hiểu Yến bây giờ đã không còn là người bình thường!

Vũ khí của Tần Hiểu Yến chính là con dao nhật bản mà Tần An dùng trước đây, nàng ấy đột nhập vào đám xác chết như một bóng ma, mới một chút đã có thể chặt đầu giết chết mười mấy cái xác sống.

Vũ khí của Tần An đã đổi thành hai con dao trảm vô cùng lớn, hai con dao này thì mỗi con phải nặng mười lăm kí, dài một mét, rất phù hợp với dạng sức mạnh của Tần An.

Khi vung tay xông thẳng vào chém, hễ là những xác chết sống ở gần hắn đều bị phân xác!

Đấu tranh như vậy đã trải qua vô số lần, xem ra hai người Tần An đều vô cùng hùng dũng, tình thế dương như vô song, song cuối cùng cũng thất bại tháo chạy, cuối cùng cũng là họ.

Thật tình là những xác sống này số lượng quá nhiều! Căn bản không thể giết hết được, tương phản lại càng giết càng nhiều, vậy nên cuối cùng sức kiệt, Tần An chỉ có thể ôm lấy Tần Hiểu Yến quay về con phố nhỏ!

Một tháng trôi qua, xung quanh khu phố nhỏ đã chất đầy thi thể của những xác sống, ngay cả một số xác sống đã có thể nhẵm lên thi thể của những xác sống này leo tường đi vào khu phố.

Đối mặt với cục diện nhưvậy, hai người Tần An rất khổ tâm, không biết như thế nào mới tốt.